Chương 1802. Hôm nay thi đấu dự tuyển, Vạn Cổ tông ta bao hết!
“Vù!”
“Vù!”
Trong Thiên Uy Bí Cảnh, Dạ Tinh Thần ngồi xổm ở trên mặt đất, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống.
“Tiểu... Tiểu tử...”
Nơi xa, Lữ Bố ma hóa ngồi xếp bằng dưới đất, trợn mắt muốn nứt ra nói: “Trả ta trang bị!”
Nhìn từ tình huống chiến trường Hổ Lao quan gồ ghề, hai người hẳn là đánh rất lâu, tựa như đều đánh đến cạn kiệt sức lực rồi.
“Xì.”
Dạ Tinh Thần đứng lên, sau đó mang phương thiên họa kích cùng bộ trang bị thu hồi, xoay người biến mất ở tại chỗ.
Trước khi đi, không quên nói: “Lần sau, ngươi nhất định thua không thể nghi ngờ.”
Năm năm.
Hắn khiêu chiến Lữ Bố ma hóa suốt năm năm.
Từ ngay từ đầu bị bạo hành, đến miễn cưỡng chống đỡ lại đến thất bại đáng tiếc, cùng với hôm nay chống đỡ tới cuối, Dạ Tinh Thần hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều đang tăng lên.
Chẳng qua.
Tình huống giống với Tiêu Tội Kỷ.
Luôn kẹt ở cấp độ Tầm Chân cảnh đỉnh phong chưa đột phá.
Không có cách nào cả, muốn bước vào nửa bước Thiên Cơ quá cần cơ duyên, cũng không phải nói dựa vào cố gắng thì có thể tăng lên.
“Kẻ này...”
Nhìn theo Dạ Tinh Thần rời khỏi, ma hóa Lữ Bố lúc này mới như nhụt chí nằm ở trên mặt đất, không cam lòng nói: “Lần sau mạnh hơn lần trước, hoàn toàn không làm gì được hắn.”
Chủ yếu chịu thiệt không có trang bị, cùng với trang bị bị đối phương mặc, nếu không tái chiến năm năm, vẫn hoàn toàn nghiền ép đối phương.
“Vù ———————— “
Ngoài bí cảnh, Dạ Tinh Thần bị truyền tống ra, vốn tính đi tắm nước lạnh, nghe được tông chủ gọi, lập tức đánh mất ý niệm tới đại điện.
Trên diễn võ trường.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đã đến, ai cũng đứng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Năm năm qua rất nhiều đệ tử cũng chưa đạt được cơ duyên gì lớn, cảnh giới vẫn luôn kẹt ở đỉnh phong Tầm Chân cảnh, nhưng vô luận khí tức, hay là khí chất đều có sự thay đổi thật lớn.
Tính toán tuổi, bọn họ phần lớn đều sắp năm mươi tuổi, nhưng bởi vì thế giới cao võ tuổi thọ động cái hơn một ngàn hơn vạn năm, cho nên vẫn như cũ rất trẻ tuổi, vẫn tỏ ra tinh thần hừng hực phấn chấn.
“Vù!”
“Vù!”
Một lát sau, Tô Tiểu Mạt nắm tay Hạ Thủy Vân bay đến, sau đó trở về cố ý để lại vị trí, cũng cùng đồng môn nhìn nhau cười.
Mọi người tiếp xúc rất lâu, lời khách sáo sẽ không nói, đều ở trong ánh mắt tín nhiệm nhau.
“Vù!”
Một luồng khí lạnh thổi tới, Lục Thiên Thiên áo trắng hơn tuyết đáp ở trước nhất của đồng môn.
Như Tiểu Sỉ chương trước lảm nhảm, năm tháng không lưu lại dấu vết ở trên mặt Quân Thường Tiếu là vì mặt quá dày, nhưng đại đệ tử lạnh như băng như tuyết này mới là thật sự không có một chút biến hóa nào, có lẽ... Bởi vì mặt quá lạnh.
“Vù!”
“Vù!”
Một lát sau, Long Tử Dương, Lý Thượng Thiên các đệ tử tất cả đều đã đến.
Nhân số có bốn năm mươi người, tên thì không lần lượt liệt kê, để tránh lại bị nói kéo dài chữ.
Nói tóm lại, phàm tham gia Vũ Trụ Thánh Chiến khẳng định có tên có họ, có thể cho lên màn ảnh hay không cũng phải xem tình huống, ví dụ như Tĩnh Tri Hiểu và Mao Tiểu Đạo, không chừng kéo vào cho có tên.
“Mọi người đến đông đủ chưa.” Quân Thường Tiếu nói.
“Đến đủ rồi!”
“Xuất phát!”
Quân Thường Tiếu xoay phắt đi, bước về phía ngoài sơn môn.
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ... các đệ tử theo sát sau đó, bởi vì người tương đối nhiều, khí thế lại khá mạnh, hình ảnh có thể nói tương đối rung động.
“Kỳ quái.”
Ngụy lão vẻ mặt khó hiểu nói: “Trực tiếp truyền ra không phải được rồi, vì sao cứ phải dẫn đệ tử ra khỏi tông môn?”
...
Độ Thiên thành.
Bởi vì ngày mở ra thi đấu dự tuyển, trên đường người ta tấp nập.
Khu vực trung ương thành nội, địa điểm từng báo danh đã lâm thời dựng đài thi đấu cùng khán đài, lục tục có người dự thi đang xử lý thủ tục vào sân.
“Cố minh chủ.”
Lý Nhân Phúc người phụ trách khu Độ Thiên giới khó hiểu nói: “Người Vạn Cổ tông đâu?”
“Đừng vội.”
Cố Thiên Tinh ngồi ở trên ghế khán đài quy cách cao nhất nói: “Trên đường.”
“Vâng.”
Lý Nhân Phúc hơi trầm mặc, nói: “Cố minh chủ, Lý mỗ có câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói.” Cố Thiên Tinh nói.
Lý Nhân Phúc nói: “Vũ Trụ Thánh Chiến chính là thiên tài tỷ thí quy cách cao nhất toàn bộ vũ trụ thượng tầng, Quân tông chủ ngài lúc trước mang đến lại để nhiều đệ tử như vậy dự thi, thật sự có chút đùa cợt rồi.”
“Có phải trò đùa hay không, chỉ có đánh mới biết được.”
Cố Thiên Tinh cũng cho rằng Quân Thường Tiếu quá mức qua loa, nhưng đã báo danh, lại chuẩn bị bắt đầu, khẳng định chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Huống chi.
Năm năm qua con trai rời khỏi, tuy chưa đột phá đến nửa bước Thiên Cơ, nhưng đã bước vào đỉnh phong Tầm Chân cảnh, khiến hắn rất tin, Quân Thường Tiếu bồi dưỡng đệ tử kém nữa cũng sẽ không kém bao nhiêu, không nói toàn bộ thăng cấp, ít nhất sẽ toát ra vài thiên tài ưu tú chứ.
Nói đến Cố Triều Tịch không thể nhắc một câu, tên này cảnh giới và chiều cao có thể nói đột nhiên tăng mạnh.
Mới sinh không bao lâu, đã bị Cố Thiên Tinh lấy các loại thiên tài địa bảo rèn luyện thân thể, sau đó lại ở Vạn Cổ tông chuyên chú tu luyện năm năm, đột phá đến loại cấp bậc này là rất bình thường.
Tiếc nuối là.
Lời hứa lúc rời khỏi Độ Thiên giới chưa hoàn thành.
Cái này không trách được hắn, dù sao đệ tử hạch tâm cũng kẹt năm năm rồi.
Nếu thế nào cũng phải trách, vậy trách Cẩu Thặng cùng hệ thống, một tên chưa bật hack, một tên không ra thứ tốt.
...
“Sở công tử đến rồi!”
Ngay lúc này, ngoài hội trường vang lên tiếng la, dẫn tới các lộ võ giả quay đầu nhìn lại.
“Vù!”
Trong tầm nhìn, sáu võ giả dáng người khôi ngô khiêng kiệu lớn xa hoa từ giữa không trung bay tới, sau đó vững vàng đáp ở cửa vào sân.
“Cố minh chủ.”
Lý Nhân Phúc vội vàng nói: “Đệ nhất thiên tài Độ Thiên giới ta đến rồi, ta muốn đi chiêu đãi.”
“Đi đi.”
Cố Thiên Tinh gật gật đầu, nhìn về phía nam tử áo gấm từ trong kiệu đi ra, thầm nghĩ: “Tiểu gia hỏa này so với trăm năm trước càng mạnh hơn, không biết đệ tử Vạn Cổ tông tên Dạ Tinh Thần có thể chiến thắng hắn hay không?”
Sở Vãn Ca.
Đệ nhất thiên tài hoàn toàn xứng đáng của Độ Thiên giới.
Vô luận lúc trước cái gì kiếm, cái gì đao, ở trước mặt hắn đều là đệ đệ.
Đặc biệt trăm năm trước, Độ Thiên giới tổ chức thi đấu thiên tài, một đường đánh đến trận chung kết, vô luận gặp đối thủ cấp bậc nào cũng là một chiêu thu phục, cho nên lại được xưng là Sở Nhất Chiêu.
Khác với Quế Vũ Hoan thiên tài lưu lượng như vậy, Sở Vãn Ca muốn tướng mạo có tướng mạo muốn thực lực có thực lực, có thể nói thiên tài kỹ năng diễn xuất hàng thật giá thật, hơn nữa ngày thường ru rú trong nhà, cho nên trên giang hồ chỉ có truyền thuyết của hắn, nhưng người đời khó được gặp một lần.
“Không hồi hộp.”
“Sở công tử khẳng định hạng nhất!”
“Người dự thi khác, chỉ có thể đến tranh hạng hai.”
“Khó mà nói, năm năm trước người trẻ tuổi mặt thối kia có thể nháy mắt hạ gục Quế Vũ Hoan, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Sở công tử.”
“Xì, Sở công tử năm đó tham gia giải đấu thiên tài, một đường nháy mắt thắng đến trận chung kết đoạt được quán quân, tên kia sao có thể đánh đồng với hắn.”
Sở Vãn Ca sau khi tiến vào hội trường dự thi, các võ giả tranh nhau nghị luận, trong lời nói tràn ngập hâm mộ và kính nể.
Một người nếu ưu tú, có lẽ sẽ lọt vào người khác đố kỵ, nếu một người ưu tú đến mức tận cùng, sẽ chỉ làm người khác mang tâm lý kính sợ, thậm chí tự biết xấu hổ.
“Thùng thùng thùng!”
“Thùng thùng thùng!”
Đột nhiên, con đường chính truyền đến thanh âm chấn động, người qua đường kinh hãi nhao nhao né tránh, lấy vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Bởi vì máy quay đặt ở trên mặt đất, cho nên cuối đầu đường kia của màn ảnh, theo nhạc nền loạn thế siêu sao đầu tiên là hiện ra từng cái đầu, sau đó hiện ra từng dáng người thiết cốt boong boong, cũng cuối cùng từ trước màn ảnh bước qua.
“Vù!”
“Vù!”
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần, Hà Vô Địch các đệ tử xếp thành hàng chữ Nhị vào chỗ.
(Họa sĩ nhớ, nơi này phải vận dụng pha quay chậm, từ đệ tử Vạn Cổ tông ra sân đến dừng lại, phải cho người qua đường, võ giả cảnh đặc tả, cũng làm bọn họ luôn giữ bộ dáng dừng hình ảnh cùng giật mình, nếu không hiệu quả không đạt tới. )
“Vù!”
Áo gió từ trong màn ảnh đảo qua, Quân Thường Tiếu theo giai điệu đi bộ pháp của Doflamingo* đứng ở phía trước các đệ tử, hắn tháo xuống kính râm trước, phun ra một hơi thuốc hình chữ O, sau đó dạng đùi, hai tay triển khai, cười quái dị nói: “Hôm nay thi đấu dự tuyển, Vạn Cổ tông ta bao hết!”
(*): 1 nhân vật trong truyện tranh One Piece