Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1808 - Chương 1808. Tàng Long Ngọa Hổ

Chương 1808. Tàng long ngọa hổ
“Cảm giác thế nào?”

“Rất mạnh.”

Trong nháy mắt Kiếm Tiểu Hồng vượt qua, Chu Hồng liền cảm nhận được khí tức kiếm đạo rất mạnh, cho nên khát vọng có thể chiến một trận với nàng.

“Bổn tọa hỏi không phải thực lực.”

“Vậy là cái gì?”

“Chính là... Cảm giác!”

“Rất mạnh nha!”

Quân Thường Tiếu tựa vào trên sừng rồng, cạn lời: “Gã này đang cố ý giả bộ hồ đồ?”

Kiếm Tiểu Hồng hướng Chu Hồng nháy mắt, hắn tự nhiên bắt giữ được, cho nên hỏi cảm giác thế nào, cảm giác này không phải tu vi, mà là... Có bị sét đánh hay không, có sinh ra sự cộng hưởng nào đó hay không?

“Ài.”

Hệ thống cạn lời: “Một người luôn trốn tránh cảm tình của mình, ngược lại đặc biệt chú ý đối với vấn đề tình cảm của đệ tử.”

Chu Hồng là đang cố ý giả bộ hồ đồ sao?

Không!

Hắn là thật sự không biết.

Về phần lúc trước ghi nhớ hình ảnh Kiếm Tiểu Hồng nháy mắt, không phải là mùa xuân đến rồi, chỉ đơn thuần cảm giác đối phương là cường giả kiếm đạo, phải cho đủ tôn trọng.

Kiếm tu.

Trong mắt chỉ có kiếm.

Cho nên sau khi gia nhập Vạn Cổ tông, Chu Hồng luôn một mình tu luyện kiếm đạo, một năm một năm không nói được hai câu với đồng môn, không khác gì khúc gỗ cả.

Nói cách khác, trong toàn bộ tông môn cũng chỉ Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt bình thường, một người dám ở trước mặt người đời hôn vị hôn thê của mình, một người du lịch Vạn Cổ giới ở chung năm năm, về phần nam đệ tử khác xấp xỉ đều cùng một đức hạnh với Cẩu Thặng, trong đó đại biểu kiệt xuất ngoài Dạ Tinh Thần còn ai nữa.

“Tiểu tử.”

Cố Thiên Tinh giọng điệu nghiêm túc nói: “Đệ tử ngươi nếu muốn đoạt giải quán quân, hạt giống này phải đánh bại.”

“Có vấn đề không?” Quân Thường Tiếu nhìn về phía Chu Hồng.

Chu Hồng cân nhắc một chút nói: “Cần sau khi giao thủ mới có thể xác định.”

Hắn không cho rằng nữ nhân kia bùng nổ kiếm khí là tiêu chuẩn mạnh nhất trước mắt, cho nên đối với con số chưa biết tự nhiên sẽ không dễ dàng hạ kết luận.

“Vù!”

“Vù!”

Đúng lúc này, lục tục có võ giả thao túng phi hành chí bảo cổ quái từ nơi xa vượt qua.

Bọn họ nhìn qua đều rất trẻ tuổi, hẳn là chưa hơn ngàn tuổi.

“Thúc.”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Những người này là kẻ dự thi?”

“Không sai.”

Cố Thiên Tinh chỉ hướng lệnh bài mọi người đeo bên hông nói: “Tất cả đều là thiên tài ưu tú các vị diện thi đấu dự tuyển đạt được danh ngạch.”

“Chỉ là thi đấu một tinh hệ, hai năm sau chung kết tổng cao thủ chẳng phải càng nhiều hơn?” Quân Thường Tiếu nói.

“Tất nhiên.”

Cố Thiên Tinh nói: “Căn cứ mười kỳ trước tổ chức để xem, phàm thiên tài xông vào chung kết tổng, đã có thực lực gần với nửa bước Thiên Cơ cảnh.”

“Không có nửa bước sao?”

“Có.”

Cố Thiên Tinh nói: “Nhưng tương đối ít.”

“Cũng đúng.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Bọn Dạ Tinh Thần kẹt ở đỉnh phong Tầm Chân cảnh nhiều năm như vậy, mãi không đột phá nửa bước, người khác sẽ chỉ càng khó hơn.”

“Đừng nghĩ như vậy.” Hệ thống kịp thời giội nước lạnh: “Trên đời cơ duyên nhiều không đếm xuể, đệ tử nhà ngươi không gặp được, có lẽ người khác ở ven đường nhặt cục đá chính là vô thượng thần khí thì sao?”

“Cái này...”

Quân Thường Tiếu không còn lời nào để chống đỡ.

Cơ duyên cái thứ này thật sự nói không chuẩn được.

Ví dụ như mình đi, nếu không phải vận khí tốt xuyên việt dị giới mở ra hệ thống, khẳng định như bộ phận độc giả nói, không có hệ thống ngay cả cái rắm cũng chẳng phải.

...

Đại điện rộng lớn.

Một nam tử tóc xõa để trần nửa thân trên, xăm đồ án yêu thú quỷ dị đi tới, quỳ một gối ở trên mặt đất nói: “Bái kiến nghĩa phụ!”

“Đứng lên đi.”

Trong điện truyền đến thanh âm vang dội.

Bởi vì màn ảnh luôn tập trung ở trên thân nam tử tóc xõa, cho nên chỉ có thể phán đoán người nói chuyện là nam giới, không thể thấy rõ tướng mạo.

“Nghĩa phụ.”

Nam tử cung kính nói: “Có gì dặn dò?”

“Vi phụ giúp ngươi báo Vũ Trụ Thánh Chiến, lập tức khởi hành tới Thương Vân hệ tham gia giải đấu.” Thanh âm vang dội truyền đến.

“Vâng!”

Nam tử tóc xõa chắp tay nói.

“Lăng Lệ.”

Thanh âm vang dội vang lên: “Ngươi là một đứa con nuôi vi phụ coi trọng nhất, lần này tham gia thi đấu tinh hệ, phải đạt được quán quân.”

Nam tử tóc xõa ánh mắt kiên định nói: “Con nhất định sẽ không để nghĩa phụ thất vọng!”

“Xuất phát đi.”

“Vâng!”

Nam tử tóc xõa rời khỏi đại điện rộng rãi, sau đó đi tới khu vực rộng lớn, triệu ra một túi khí hình cầu rồi dung nhập vào.

“Vù —————— “

Túi khí cắt qua hư không, dung nhập vũ trụ vô tận.

Vù! Vù! Vù!

Một lát sau, càng nhiều túi khí từ vị diện bay ra hướng về phương hướng khác nhau.

Nam tử tóc xõa ngồi ở trong khoang điều khiển, trước tiên ở trên tinh đồ khóa lại tọa độ nơi tổ chức của Thương Vân hệ, sau đó nhìn về phía từ cảnh tượng tinh không trước nhoáng lên một cái cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, nói: “Ta sẽ khiến nghĩa phụ biết, ta là một con sói ưu tú nhất trong kế hoạch nuôi sói của ông!”

“Quán quân giải đấu Thương Vân hệ, Lăng Lệ ta nhất định phải giành được!”

...

Thượng Nguyên giới.

Quân Thường Tiếu dừng lại ở chủ thành tổ chức thi đấu tinh hệ, sau đó thu hồi Cửu Giác Lôi Vân Long, theo Cố Thiên Tinh nghênh ngang đi vào trong thành.

Người qua đường phụ cận nhao nhao nghị luận.

“Trời ạ, vừa rồi tên to xác kia sẽ không là cửu giác lôi vân thú cộng sinh ở tầng lôi vân chứ!”

“Yêu thú cấp bậc hiếm có trên đời!”

“Chậc chậc, thân phận những người này chỉ sợ không đơn giản nha.”

Ngay tại lúc bọn họ nghị luận, long hổ tiên thú hạ xuống đất, tuấn nam mỹ nữ được chở nhảy xuống, hai chân không ngừng run rẩy.

Dọc theo đường đi.

Bị yêu thú khí tràng cường đại bao bọc xung quanh, loại áp lực đáng sợ đó có thể nghĩ mà biết.

“Vù!”

“Vù!”

Đúng lúc này, mấy chục võ giả mặc trang phục màu lam nhạt tiêu sái bay tới, nam oai hùng bất phàm, nữ thanh lệ thoát tục.

“Đệ tử Đạo Nguyên tông!”

Ánh mắt người qua đường nhất thời nổi lên kính nể.

Thượng Nguyên giới cũng là một vị diện có rất nhiều tông môn, thế lực cầm đầu người thiên hạ đó là Đạo Nguyên tông.

Thi đấu tinh hệ ở nơi này tổ chức, bọn họ cũng coi như tác chiến sân nhà.

“Đại sư huynh.”

Một đệ tử Đạo Nguyên tông nói: “Trưởng lão đã đặt xong phòng khách, chúng ta vào thành ở là được rồi.”

“Ừm.”

Đại sư huynh đứng phía trước đồng môn gật gật đầu.

Nói đến cũng lạ, quanh thân người này phát ra từng luồng khí tức lạnh như băng, hẳn là băng hệ võ tu, nhưng mỉm cười hiện ra trên mặt lại làm người ta cảm thấy ấm áp gấp bội.

“Đây chẳng lẽ chính là đệ tử cường đại nhất các đời của Đạo Nguyên tông Nam Cung Khanh Huyền?”

“Chính là hắn!”

“Quả nhiên là băng hàn mấy vạn dặm, nụ cười ấm lòng người!”

“Nghe nói, đại đệ tử Đạo Nguyên tông này cùng cháu gái Quy Khư Kiếm Thánh đều là hạt giống hàng đầu cho chức quán quân của giải đấu vũ trụ kỳ này.”

“Ầm!”

“Ầm!”

Khi mọi người nghị luận, mặt đất truyền đến chấn động.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền thấy dưới ánh trời chiều trên đường cái có thiếu niên cõng một tảng đá lớn đi tới, phía sau để lại dấu chân lõm xuống.

“Nhường một chút.”

“...”

Người qua đường nhao nhao tránh đi.

Thiếu niên đi tới cổng thành, sau đó dùng miệng ngậm lệnh bài.

Binh sĩ trông cửa sau khi kiểm nghiệm thật giả, nhìn thoáng qua tảng đá hắn cõng, nói: “Người có thể đi vào, thứ này phải buông xuống.”

“Được rồi.”

Thiếu niên buông tay.

“ẦM!”

Tảng đá nhìn như chỉ nặng ngàn cân rơi xuống đất, nháy mắt chấn động mặt đất cũng bốc lên bụi đất đầy trời.

Người qua đường nhao nhao khua tay xua tan, đợi sau khi bụi bậm tan hết, lại nhìn nhất thời trợn to mắt, bởi vì tảng đá lõm xuống hơn phân nửa vào bùn đất.

Trời ạ!

Cái này phải nặng bao nhiêu, mới có thể tự nhiên rơi xuống đất đã đập thủng mặt đất!

“Thể tu đỉnh cấp!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bóng lưng thiếu niên đi vào trong thành, một lần nữa hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị kính trọng.

“Nhìn thấy chưa.”

Quân Thường Tiếu đã tìm được khách sạn đặt chân thu hồi linh niệm tràn ngập cổng thành, quay người nhìn về phía vài tên đệ tử hạch tâm trong phòng, nói: “Thi đấu tinh hệ, tàng long ngọa hổ, ngày thi đấu nhất định phải toàn lực ứng phó.”

“Vâng!”

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đồng thanh nói.

Một khắc đó, máu bọn họ giống như thiêu đốt lên, chờ mong giải đấu chính thức tổ chức vài ngày sau, sau đó cùng đối thủ thực lực mạnh mẽ tranh tài cao thấp!

“Vô Địch.”

Quân Thường Tiếu nhìn về phía Hà Vô Địch luôn trầm mặc, cố ý dặn dò: “Ngươi cũng phải nghiêm túc hẳn lên.”

“Vù!” Hà Vô Địch lập tức từ tư thế Cát Ưu* nằm đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đệ tử nhất định toàn lực ứng phó!”

(*): 1 diễn viên người Trung Quốc. Tư thế nằm độc giả chỉ cần search Google là ra.


Bình Luận (0)
Comment