Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1809 - Chương 1809. Nam Tử Tóc Xõa

Chương 1809. Nam tử tóc xõa
Thi đấu tinh hệ sắp bắt đầu, võ giả ùa vào chủ thành Thượng Nguyên giới càng ngày càng đông, có cường giả thế hệ trước thành danh đã lâu, cũng có nhân tài mới xuất hiện trẻ tuổi hăng hái, có thể nói cao thủ đi đầy đất.

Quân Thường Tiếu rảnh rỗi không có việc gì dẫn theo Hoa Mân Côi du ngoạn ở khu phồn hoa, thể nghiệm phong thổ khác nhau.

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ ở tạm trong khách sạn, đại bộ phận thời gian dùng để nghỉ ngơi hồi phục, dù sao tàu xe mệt nhọc chạy tới, phải ở trước khi bắt đầu thi đấu mang trạng thái tăng lên tới tốt nhất.

“Ài.”

Hà Vô Địch nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, vẻ mặt có chút rối rắm.

Hắn muốn khiêm tốn.

Nhưng, tông chủ cứ bắt mình hoành tráng.

Nếu không phải tán thành Vạn Cổ tông, Hà Vô Địch sẽ tuyệt đối không tham gia loại giải đâu cỡ lớn xuất đầu lộ diện này.

“Thôi, thôi.”

Cân nhắc một chút, hắn đứng dậy ngồi ở trên giường, hai tay day day mặt, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tông chủ đối đãi ta không tệ, chỉ có làm hết sức.”

Hà Vô Địch đã quyết định, giải đấu phải nghiêm túc đầu nhập.

Chẳng qua, còn đang cân nhắc đi tiếp tục đi đường xưa thi đấu dự tuyển hay không.

“Không được.”

“Giải đấu ba năm trước mình một đường nghiêng ngả lảo đảo thăng cấp, ngược lại trở thành tiêu điểm trên sàn đấu, giải đấu chính thức lần này phải khống chế tốt hỏa hậu.”

Thời điểm tham gia thi đấu dự tuyển, Hà Vô Địch luôn luôn cố ý áp chế tu vi, mỗi lần đều thắng rất gian nan rất gặp may mắn, điều này ngược lại dẫn lên lòng hiếu kỳ của khán giả.

Diễn xuất không nói.

Cho dù Cố Thiên Tinh cũng chưa nhìn ra.

Nhưng bổn ý của Hà Vô Địch là, mang mình coi là tồn tại bình thường nhất trong chúng sinh, kết quả không như mong muốn, bởi vì biểu hiện quá mức gặp may mắn lại nhiều lần thắng lợi, kết quả trở thành tiêu điểm toàn trường.

Trái lại.

Dạ Tinh Thần mỗi lần nhanh gọn giải quyết đối thủ tuy rung động, mọi người sau khi xem ba năm trận liền buồn tẻ vô vị.

Ăn quen sơn trân hải vị.

Ngẫu nhiên có chút dưa muối cải củ thật ra rất không tệ.

Hà Vô Địch ý thức được điểm ấy, cho nên quyết định sau khi giải đấu chính thức bắt đầu, không thể biểu hiện quá mức bình thường, thích hợp dùng thực lực chiến thắng đối thủ mới sẽ không bị mọi người chú ý.

...

Trong thành.

Quân Thường Tiếu ăn một miếng đậu phụ thối đặc sắc bản địa, cảm giác linh hồn cũng sắp thăng thiên rồi.

Hoa Mân Côi giữ khoảng cách với hắn, nhẹ nhàng bịt mũi.

“Ăn ngon lắm.”

Quân Thường Tiếu bưng tới một phần, nói: “Ngươi tới nếm thử.”

Hoa Mân Côi vội vàng tiếp tục lui mấy bước, hiển nhiên phi thường mâu thuẫn đối với loại thức ăn bốc mùi thối này.

“Ngươi không ăn ta ăn.”

Quân Thường Tiếu lùa ăn một phần nữa, cũng đang thầm nghĩ: “Nếu để tự mình lựa chọn, tình nguyện hàng ngày ăn đậu phụ thối, cũng tuyệt không ăn thức ăn hắc ám nữ nhân kia làm!”

Hai người tiếp tục đi bộ ở trên đường phồn hoa, bởi vì một người quá tuấn tú, một người quá đẹp, tự nhiên trở thành tiêu điểm người qua đường chú ý.

“Tiểu tử.”

Đột nhiên, trên đường truyền đến tiếng quát lạnh: “Ngươi có mắt không vậy?”

Bởi vì giọng quá lớn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt người đi đường, nhao nhao xoay người nhìn tới.

“Đi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đi qua xem náo nhiệt.”

Hoa Mân Côi có chút ngạc nhiên, bởi vì phu quân chủ động nắm tay mình hướng khu vực người qua đường vây xem bước đi.

“Là ngươi húc vào ta.”

“Đánh rắm, lão tử từ trong cửa hàng đi ra, rõ ràng là ngươi húc chính diện!”

Quân Thường Tiếu dẫn Hoa Mân Côi từ trong đám người chen vào, liền thấy bên ngoài cửa hàng nào đó, một người trung niên dáng người khôi ngô và một nam tử tóc xõa nhìn qua rất suy nhược đang đứng đó.

“Ngươi muốn như thế nào?” Nam tử tóc xõa thản nhiên nói.

“Đền tiền.”

Người trung niên luôn bày ra bộ dáng hung thần ác sát, nhìn qua là biết loại lão ca tính tình nóng nảy.

“Bao nhiêu?”

“Một ngàn linh thạch.”

“Được.”

Nam tử tóc xõa phất tay ném đến một khối linh thạch to bằng nắm tay, nói: “Không cần thối lại.”

Người qua đường thấy thế, đều lắc đầu nói: “Tiểu tử này quá nhát gan rồi.”

Thật ra rất nhiều người chứng kiến đều thấy, là người trung niên va vào trước mặt, thậm chí có một loại cảm giác cố ý, kết quả người bị húc phải ngược lại chủ động đền tiền.

“...”

Cầm nguyên thạch so với ngàn viên linh thạch còn quý giá hơn, biểu cảm trên mặt người trung niên có chút ngây dại.

Hắn không ngờ đối phương dứt khoát như vậy, sớm biết như thế đã đòi nhiều thêm chtú.

“Đứng lại!”

Người trung niên quát: “Lão tử nói là một ngàn viên nguyên thạch!”

“...”

Quân Thường Tiếu hết chỗ nói rồi.

Con hàng này vừa rồi rõ ràng nói là một ngàn linh thạch, đột nhiên lại sửa lời đòi nguyên thạch, tỏ rõ bắt chẹt tống tiền.

Làm đồng nghiệp, Cẩu Thặng rất khinh rẻ.

Nam tử tóc xõa dừng lại, nói: “Ngươi có chút tham lam rồi đấy.”

“Bớt nói nhảm.” Người trung niên đi qua, nói: “Đã đuối lý, thì mau đền tiền...”

“Ầm!”

Đột nhiên, thân thể hắn đột nhiên chấn động, đầu nghiêng về phía trước, tức giận trước mắt rất nhanh bị ảm đạm thay thế.

Nam tử tóc xõa không biết từ khi nào đứng ở trước mặt người trung niên, tay phải đã sớm xuyên thấu ngực, sau đó ghé tới bên tai đối phương, thấp giọng nói: “Đi địa ngục đòi tiền đi.”

“Phốc!”

Rút ra cái tay máu tươi đầm đìa, không để ý thi thể ngã quỵ, xoay người rời đi.

Chẳng qua, phút cuối cùng nhìn về phía Quân Thường Tiếu, nói: “Động tác của ngươi rất nhanh.”

“Tạm được thôi.”

Cẩu Thặng nhún vai.

Vị trí hắn cùng Hoa Mân Côi đứng vừa vặn là sau lưng người trung niên, ở nháy mắt đối phương ra tay hình thành kết giới hộ thể, tránh cho bị máu tươi bắn đầy người.

“Nếu ngươi là người dự thi, ta trái lại rất hy vọng chiến một trận với ngươi.” Nam tử tóc xõa lúc nói chuyện người đã đi xa.

Quân Thường Tiếu nhíu mày.

Từ nhận rằng nhát gan đền tiền đến quyết đoán tiêu diệt, người này có chút bất thường.

“Phu quân.”

Hoa Mân Côi ánh mắt ngưng trọng nói: “Người này vừa rồi lúc động thủ phát ra sát ý thật sự đáng sợ.”

“Ừm.”

Sát ý chỉ có ở trong vô tận giết chóc mới có thể bồi dưỡng ra, như thế liền nói lên nam tử tóc xõa hẳn là đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử.

“Tên này rất nguy hiểm.”

Quân Thường Tiếu từng thấy cháu gái Quy Khư Kiếm Thánh, cũng từng thấy đại đệ tử Đạo Nguyên tông, chỉ có cho người này đánh giá.

“Vù!”

“Vù!”

Đúng vào lúc này, mấy luồng hào quang từ nơi xa bay tới, ngăn cản nam tử tóc xõa.

Lão giả cầm đầu quát: “Trong thành có văn bản rõ ràng quy định cấm chiến đấu, ngươi không chỉ vi phạm quy định, còn hại mạng người ta, quả thật không thể tha thứ!”

“Quả nhiên kinh động Chấp Pháp đường rồi.”

“Gây ra tai nạn chết người rồi, bọn họ khẳng định đi ra.”

“Có trò hay để xem rồi!”

Người qua đường thấp giọng nghị luận.

Nam tử tóc xõa không chút hoang mang lấy ra một vật.

Đó là tấm lệnh bài, bên trên điêu khắc đồ án phức tạp, giống như bách quỷ loạn vũ.

Vài tên cường giả Chấp Pháp đường thấy thế, ánh mắt nổi lên một tia sợ hãi, người cầm đầu càng vội vàng tránh ra, hạ lệnh nói: “Mau dọn dẹp thi thể!”

“Vâng!”

Thủ hạ bắt đầu bận rộn.

Tên nam tử tóc xõa kia đi thẳng, võ giả trên đường nhao nhao né tránh, tựa như một đám chim sợ cành cong.

“Thân phận không đơn giản.” Quân Thường Tiếu nói.

Cường giả Chấp Pháp đường thế tới rào rạt, kết quả vừa thấy lệnh bài liền xì hơi, người này không chỉ cực kỳ nguy hiểm, chỉ sợ còn có hậu trường rất mạnh.

“Chậc chậc.”

Cố Thiên Tinh nói: “Không ngờ con nuôi Thiên Ma Hoàng cũng tham gia Vũ Trụ Thánh Chiến kỳ này.”

“Con nuôi Thiên Ma Hoàng?”

Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu nhất thời nghiêm túc hẳn lên.

Cố Thiên Tinh thì nói: “Lời đồn, dưới trướng Thiên Ma Hoàng có tám mươi mốt đứa con nuôi, mỗi đứa con nuôi đều là tuyệt đỉnh thiên tài thế gian khó cầu.”

“...”

Quân Thường Tiếu cạn lời: “Kẻ này có phải có bệnh hay không? Nhận nhiều con nuôi như vậy làm gì?”

“Ta thấy...”

Hệ thống rít gào: “Ngươi nên quan tâm nhất là, Cố đại gia đến đây lúc nào!”


Bình Luận (0)
Comment