Chương 1810. Nuôi sói
Sau khi trở lại khách sạn, Quân Thường Tiếu luôn nghĩ đến một màn lúc trước, nghĩ nam tử tóc xõa kia.
Tiêu diệt một gã thượng vị Tầm Chân cảnh, đệ tử hạch tâm cũng có thể làm được, nhưng khi động thủ sự quả quyết cùng độc ác đó, khẳng định không bằng được.
Dạ Tinh Thần không được sao?
Không phải không được, mà là không bì lại được sát ý bùng nổ ra.
Nói chính xác, Dạ Đế động thủ tuy cũng đủ ác, nhưng thường thường toát ra khí tức nộ ý lớn hơn sát ý, trừ phi năm đó đối mặt Lăng Dao Nữ Đế mới có thể dị thường mãnh liệt.
Nam tử tóc xõa thì lại khác.
Quân Thường Tiếu rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt đối phương động thủ, sát ý bộc phát ra cực kỳ mãnh liệt, nếu như đi hình dung, tựa như... Dã thú bị nhốt vào lồng sắt quá lâu đột nhiên nhảy ra cắn người.
“Không khó tưởng tượng.”
Hệ thống nghiêm túc nói: “Người này nhất định đã trải qua rất nhiều sinh tử tôi luyện, nếu không tuyệt đối khó có sát ý cường thế như thế.”
“Cho nên.”
Quân Thường Tiếu ngưng trọng nói: “Ta có chút lo lắng, đệ tử gặp phải y.”
“Đã báo danh tham gia, đã muốn đoạt quán quân, đây là điều không tránh được.” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu nói: “Vốn tưởng Vũ Trụ Thánh Chiến, đệ tử có thể thoải mái đoạt quán quân, bây giờ xem ra tựa như không đơn giản như vậy.”
“Vù.”
Hắn day day mặt nói: “Sao đột nhiên trở nên không tự tin vậy?”
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu tới phòng Cố Thiên Tinh ở lại, nói: “Có thể nói một chút về Thiên Ma Hoàng không?”
Hiên Viên giới chính là bị Thiên Ma Hoàng diệt, mình đã hướng Cố Hiên Viên hứa hẹn, khẳng định hy vọng hiểu biết thêm về người này, cùng với tám mươi mốt đứa con nuôi của hắn.
Không có con ruột, nhận con nuôi.
Thuộc loại chuyện bình thường nhất, nhưng nhận nhiều như vậy, thì có chút khoa trương.
“Có liên quan Thiên Ma Hoàng, ta biết không nhiều.”
Cố Thiên Tinh nói: “Có lời đồn nói người này dã tâm cực lớn, muốn xưng bá toàn bộ vũ trụ thượng tầng.”
“Các đại vị diện sẽ đồng ý?” Quân Thường Tiếu nói.
“Đương nhiên sẽ không.”
Cố Thiên Tinh nói: “Gần đây vị diện đứng đầu các hệ vẫn luôn liên thủ chống lại.”
“Liên thủ?”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói: “Thiên Ma Hoàng rất mạnh?”
“Nghe nói, toàn bộ vũ trụ thượng tầng, không có bất cứ một vị diện nào có thể một mình chống lại Thiên Ma Hoàng.”
“Cho dù Hiên Viên giới từng huy hoàng nhất thời cũng bị diệt, cho dù Cố Hiên Viên quan cổ tuyệt kim cũng bị giết.”
Khi đề cập Cố Hiên Viên, ánh mắt Cố Thiên Tinh hiện lên nét kính sợ.
Từ tuổi cùng bối phận mà nói, hắn là vãn bối, Cố Hiên Viên là tiền bối, trên đường trưởng thành từng nghe nói đủ loại truyền thuyết về đối phương, chưa từng có may mắn chiêm ngưỡng.
“Hắn vì sao phải thu nhiều con nuôi như vậy?” Quân Thường Tiếu nói.
“Bởi vì.”
Cố Thiên Tinh nói: “Nuôi sói.”
“Nuôi sói?”
Quân Thường Tiếu mờ mịt.
Cố Thiên Tinh giải thích: “Thiên Ma Hoàng quanh năm đều sẽ vơ vét trẻ con không cha không mẹ lại tư chất trác tuyệt của vũ trụ thượng tầng, sau đó mang bọn họ tập trung ở một vị diện bồi dưỡng, xưng là kế hoạch nuôi sói, nếu ai sống sót cuối cùng, sẽ thu làm con nuôi.”
“Sống sót?”
Quân Thường Tiếu nói: “Có ý tứ gì?”
“Ngàn vạn đứa trẻ bị nhốt ở vị diện phong bế, bọn họ phải vì sinh tồn chém giết đoạt thức ăn, cướp đoạt tài nguyên, thậm chí không tiếc chém giết lẫn nhau, cho đến còn lại một người cuối cùng.”
“Má nó!”
Quân Thường Tiếu nổi giận mắng: “Cái này con mẹ nó cũng quá tàn nhẫn đi!”
Trẻ con vốn nên hưởng thụ thơ ấu tốt đẹp, kết quả lại vì sinh tồn mà chém giết lẫn nhau, tàn ác cỡ nào!
“Cho nên.”
Cố Thiên Tinh nói: “Thiên Ma Hoàng là ác ma tập hợp dã tâm cùng tà ác ở một thể, chỉ là thực lực quá cường đại, vũ trụ thượng tầng không ai làm gì được hắn.”
“...”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên lạnh lẽo.
Gian tà cùng nhân vật phản diện rõ đầu rõ đuôi như thế, mình nếu không giải quyết, có mặt mũi nào làm nhân vật chính chính nghĩa!
Đương nhiên.
Cẩu Thặng vẫn rất bình tĩnh.
Các vị diện lớn của vũ trụ thượng tầng phải liên thủ mới có thể chống lại, mình một mình một ngựa khẳng định không xử lý được, chỉ có thể tạm thời trước đáng khinh phát triển, thời cơ chín mùi lại đi đấu với gã.
“Khó trách tên kia lúc giết người, sẽ có sát ý cực kỳ khủng bố.” Quân Thường Tiếu tỉnh ngộ nói: “Thì ra từ nhỏ đã từ trong giết chóc vượt qua.”
Cố Thiên Tinh nói: “Sói Thiên Ma Hoàng nuôi, mỗi một con đều rất tàn bạo.”
“A.”
Quân Thường Tiếu cười lạnh nói: “Không sợ nuôi thành sói mắt trắng (phản bội)?”
Sói có dã tính, cũng rất tham lam.
Nếu mang bọn nó coi là vật cưng để chăn nuôi, không chừng ngày nào đó bị đột nhiên cắn ngược lại một phát đấy.
“Sẽ không.”
Cố Thiên Tinh nói: “Thiên Ma Hoàng người này phi thường cẩn thận, không có năng lực tuyệt đối khống chế, tất nhiên sẽ không chơi với lửa có ngày chết cháy.”
“Đó là chưa đụng phải ta.”
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, uống ngụm trà nói: “Chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào không đào được, những con sói này bọn họ nuôi, nói không chừng sẽ bị ta đào hết thì sao.”
“Tiểu tử.”
Cố Thiên Tinh trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn muốn sống thêm mấy năm, tốt nhất đừng trêu vào Thiên Ma Hoàng!”
“A...”
Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, cười nói: “Ta chỉ tùy tiện nói.”
...
Khách sạn cách vách.
Lăng Lệ đặt một gian phòng, sau đó vào ở.
Bởi vì chuyện xảy ra ở trên đường sớm truyền ra ở trong thành, nhà ăn lầu một hội tụ không ít võ giả, đang thấp giọng nghị luận.
“Vừa vào là con nuôi Thiên Ma Hoàng!”
“Má ơi, tên thứ mấy?”
“Cái này ai biết!”
Khi mọi người thảo luận, trong ánh mắt có kiêng kị.
Ngay cả Cố Thiên Tinh cường giả như vậy cũng đang dặn dò Quân Thường Tiếu đừng đi trêu chọc Thiên Ma Hoàng, người qua đường tự nhiên cũng phi thường sợ hãi người có liên quan với hắn.
Lăng Lệ nằm ở trên giường, nhìn về phía trần nhà.
Lặn lội đường xa chạy tới Thượng Nguyên giới, khiến hắn có chút mệt mỏi, cho nên quyết định nghỉ ngơi, nhưng luôn trợn tròn mắt.
Đây là thói quen.
Vô luận ban ngày hay đêm khuya, đều sẽ mở to mắt ngủ.
Có người sẽ hỏi, mắt sẽ không khô sao? Không, đây không phải vấn đề có khô hay không, đây là một loại thể hiện tuyệt đối cảnh giác, mở thời gian dài sẽ gia tăng phiêu lưu mắc bệnh đục tinh thể.
...
Càng ngày càng nhiều cường giả cùng càng ngày càng nhiều người dự thi tiến vào chủ thành, khí tức nghiêm nghị đến từ trước trận đấu cũng càng thêm mãnh liệt.
Vài ngày sau.
Trong thành vang lên pháo mừng, thi đấu tinh hệ bắt đầu.
Vẫn là quy củ cũ, sáng sớm, Quân Thường Tiếu mặc áo lông, đeo kính râm, vác loa tới hội trường, sau đó đặt mông ngồi ở trên khán đài, mang hai chân tự nhiên mà vậy gác ở trên đài.
“...”
Đại lão các vị diện ở đây hết chỗ nói rồi.
Người trẻ tuổi theo theo Cố Thiên Tinh vào, thật sự có chút gợi đòn.
Hội trường giải đấu, lục tục có khán giả tiến vào, trong đó không thiếu những nhóm người ăn mặc giống nhau, nghĩ hẳn là bơm hơi trợ uy cho kẻ dự thi nhà mình.
Về phần đệ tử Vạn Cổ tông thì ở dưới nhân viên ban tổ chức dẫn dắt, tới khu vực chờ vào sân của người dự thi.
“Vù!”
Lý Thượng Thiên hít sâu một hơi.
Từng trải qua thi đấu dự tuyển, khiến hắn thích ứng hơn không ít, trong lòng không quá khẩn trương.
“Mời người dự thi vào sân!” Người phụ trách cất cao giọng nói.
“Đi.”
Lục Thiên Thiên trước một bước đi về phía hành lang như đi thông ánh sáng, đám người Lý Thanh Dương thì theo sát sau đó.
“Công tử cố lên!”
“Sư huynh uy vũ!”
Người dự thi lục tục đi vào hội trường, trên khán đài vang lên tiếng hò hét ầm ĩ cùng tiếng thét chói tai, khung cảnh trong chốt lát có chút không khống chế được.
Rất nhanh.
Mấy ngàn thiên tài hội tụ một chỗ.
Một cái tinh hệ vị diện nhiều như sao, lại đều phái ra năm mươi người, hình thành quy mô tự nhiên lớn.
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Tất cả đều thực lực mạnh mẽ nha.”
“Cái này không tính là gì.” Cố Thiên Tinh nói: “Đến ngày đó chung kết tổng, phàm có người dự thi có tư cách vào hội trường đều là kỳ tài ngút trời của một cái tinh hệ.”
Quân Thường Tiếu rất tán đồng gật đầu, nhìn về phía Bắc khu vực nhân số tương đối ít kia, nói: “Triều Tịch sao không đi qua?”
“Nó ở khu hạt giống.”
Cố Thiên Tinh nói: “Có thể bảo đảm được vào năm trăm hạng đầu.”
“...”
Quân Thường Tiếu xoay đầu đi, hâm mộ nói: “Vớ được một người cha mạnh như vậy, thực có thể khiến người ta bớt phấn đấu hơn nửa đời người!”