Chương 1811. Hà Vô Địch nghiêm túc
Cố Thiên Tinh ở Thương Vân hệ coi như là danh nhân, cho nên con trai Cố Triều Tịch không cần tham gia thi đấu dự tuyển trực tiếp thăng cấp, thậm chí còn là lấy tuyển thủ hạt giống bảo đảm vào năm trăm hạng đầu.
Việc này làm Quân Thường Tiếu hâm mộ muốn hỏng rồi.
Quả nhiên.
Có một người cha tốt như vậy, điểm xuất phát cũng hơn xa so với người khác.
“Ta muốn cố gắng trở thành mạnh nhất vũ trụ, sau đó để con trai tới tham gia thánh chiến, trực tiếp bảo đảm đến chung kết tổng!” Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
“Ha ha.”
Hệ thống cười.
Trong khu hạt giống không chỉ Cố Triều Tịch, còn có đám người Kiếm Tiểu Hồng, Nam Cung Khanh Huyền.
Tuy bọn họ bằng vào thân phận và hậu trường đi vào, nhưng không thể phủ nhận, tất cả đều là thiên tài đứng đầu nhất trong Thương Vân hệ.
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía nam tử tóc xõa kia như con sói lẻ loi đứng ở hội trường, nói: “Hắn là con nuôi Thiên Ma Hoàng, vì sao chưa đi đến khu hạt giống vậy?”
“Bởi vì không phải người địa phương Thương Vân hệ.” Cố Thiên Tinh giải thích.
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu lên tiếng.
“Mời các vị dự thi lên đài theo thứ tự rút ra lệnh bài!” Người phụ trách cất cao giọng nói.
Khác với thi đấu dự tuyển, thi đấu tinh hệ chọn dùng chế độ đào thải rút thăm.
“Các bảo bối.”
Quân Thường Tiếu nói: “Tuyệt đối đừng rút phải người một nhà!”
Căn cứ quy củ thi đấu chính thức, chỉ có người dự thi vào mười hạng đầu mới có thể đạt được vé vào sân thánh chiến, muốn hoàn thành nhiệm vụ sử thi, thậm chí muốn vượt mức hoàn thành, phải để càng nhiều đệ tử hơn tiến vào mười hạng đầu.
Nếu rút trúng người một nhà đánh nội chiến, chẳng khác nào trực tiếp mất đi một lần cơ hội.
...
Trung ương hội trường.
Người dự thi dựa theo trình tự lục tục từ trong rương bố trí nhiều tầng trận pháp rút lấy thẻ số.
Có lẽ là bởi Quân Thường Tiếu cầu nguyện, đám người Lý Thanh Dương sau khi phân biệt rút thăm cũng không ghép với đồng môn, thành công tránh được tình huống vừa bắt đầu đã nội chiến.
Không phải tác giả cố ý an bài, dù sao giải đấu mấy nghìn người tham dự, xác suất rút trúng người một nhà thật sự quá thấp.
“Vũ Trụ Thánh Chiến Thương Vân hệ thi đấu chính thức, bây giờ bắt đầu!”
Người phụ trách cất cao giọng nói: “Hà Vô Địch cầm thẻ số 1 cùng Lý Thiên Tước cầm thẻ số 2 lên sân số 1!”
“...”
Hà Vô Địch vẻ mặt cạn lời đi lên.
Thi đấu dự tuyển đã là ra sân sớm, lần này thi đấu chính thức lại là đánh trận đầu!
Rõ ràng muốn khiêm tốn, kết quả luôn không như mong muốn.
“Tiểu tử.”
Trên khán đài, Cố Thiên Tinh nói: “Lý Thiên Tước này thực lực không tầm thường, đệ tử ngươi chỉ sợ sắp bị đào thải rồi.”
“Không có khả năng.”
Quân Thường Tiếu tự tin nói: “Vô Địch hắn rất mạnh.”
Cố đại thúc không biết sâu cạn Hà Vô Địch, làm tông chủ hắn rất rõ, nếu nghiêm túc hẳn lên, ở loại giải đấu người trẻ tuổi tham gia này khẳng định thuộc loại tồn tại vô địch.
Mấu chốt là... Đừng có diễn với ta!
“Bịch.”
Hà Vô Địch đứng ở trên sân đấu.
Bởi vì là tuyển thủ xuất chiến đầu tiên, tự nhiên trở thành tiêu điểm toàn trường chú ý.
“ẦM!”
Lúc này, Lý Thiên Tước cầm thẻ bài số 2 giống như đạn pháo đáp ở đối diện. Hắn mặc áo giáp, đeo trọng kiếm, cho dù mỗi một ngón tay cũng đều mang theo nhẫn chí bảo kiểu gia tăng thuộc tính.
Dùng thuật ngữ trò chơi để nói, tương đương bộ trang bị sáu món Thần.
Trái lại.
Hà Vô Địch một thân giáo phục, phong cách tuy khác nhau, nhưng thật sự có chút quá mức giản dị tự nhiên.
“Ai sẽ thắng?”
“Cái này còn cần đoán sao, khẳng định số 2.”
Khán giả lén nghị luận.
Bởi vì Hà Vô Địch trước sau chưa từng phóng ra khí tức cảnh giới quá mạnh, cho nên mọi người theo bản năng nhận định Lý Thiên Tước trang bị đầy đủ hết sẽ thắng.
“Này.”
Lý Thiên Tước nói: “Lấy ra binh khí của ngươi đi.”
“Xin lỗi.”
Hà Vô Địch lắc lắc đầu, nói: “Ta càng thích dùng nắm đấm hơn.”
“A.”
Lý Thiên Tước nói: “Có chút cuồng nha.”
Hà Vô Địch cũng không cuồng, mà là vũ khí riêng là cánh cửa, trường hợp này lấy ra khẳng định bị cười.
“Được rồi.”
Lý Thiên Tước cầm lấy trọng kiếm sau lưng, ánh mắt lóe ra chiến ý nói: “Ngươi đã không dùng vũ khí, thì đừng trách ta ỷ vào binh khí bắt nạt người ta.”
“Trận đấu, bắt đầu!”
Lúc này, trọng tài hô lớn.
“Vù ————————” Lý Thiên Tước không muốn lãng phí thời gian, ở lúc thanh âm còn chưa kết thúc đã lao tới, trọng kiếm kề sát mặt đất di động, sau đó đột nhiên hướng hư không đâm tới.
“Chước Dương Trảm!”
“Vù vù!”
Một luồng kiếm khí tràn ngập thế dày nặng bùng nổ mà đến.
Ta nên làm gì bây giờ?
Là tiếp tục bảo trì khiêm tốn, hay là...
Ngay tại lúc kiếm khí sắp đến, Hà Vô Địch rút thời gian rỗi nhìn thoáng qua tông chủ, phát hiện đang hướng mình cười, trong lòng nhất thời đã có lựa chọn.
“Vù!”
Bước ra một bước, nắm tay phải đánh ra.
Động tác không nhanh cũng không chậm, lực đạo không mạnh cũng không yếu, sau đó lại ở sau khi chạm đến kiếm khí, nháy mắt mang bạo lực phá đi.
“Má ơi!”
Cố Thiên Tinh kinh ngạc thiếu chút nữa đứng dậy.
Đệ tử Vạn Cổ tông trắc trở xông vào giải đấu chính thức, thế mà một quyền phá đi kiếm khí!
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bình tĩnh.”
“Ầm!”
Lúc này, sân đấu số 1 lần nữa truyền đến tiếng nổ vang, chỉ nhìn thấy Lý Thiên Tước trang bị đầy người lảo đảo lui, sau đó... Ngã ngồi ở ngoài lôi đài, trong ánh mắt hiện ra sự khó có thể tin.
Hà Vô Địch thu chưởng, chắp tay nói: “Đa tạ.”
“...”
Khán đài lâm vào yên tĩnh.
Mọi người đều không thể tin được nhìn chằm chằm hắn.
Mọi người cho rằng người thắng sẽ là Lý Thiên Tước, kết quả lại bị tuyển thủ không được xem trọng hạ trong tích tắc.
“Sao có khả năng!”
Cố Thiên Tinh đã đứng dậy, chấn động trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Lý Thiên Tước yếu sao?
Không yếu, hơn nữa rất mạnh.
Kết quả lại bị Hà Vô Địch một chưởng vỗ bay xuống, điều này quả thực khiến hắn có một loại cảm giác nằm mơ.
“Ài.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu.
Đệ tử này của ta chính là ngày thường quá khiên nhường, hôm nay hiếm có phô trương một lần, thiếu chút nữa làm Cố đại thúc kinh ngạc rớt cả cằm.
“Má.”
Tô Tiểu Mạt chờ ra sân kinh ngạc nói: “Hà sư đệ nghiêm túc như vậy?”
Không chỉ Cố Thiên Tinh, đệ tử Vạn Cổ tông cũng đều đã quen Hà Vô Địch khiêm nhường, đột nhiên cường thế nháy mắt hạ gục đối thủ, đều hiện ra nét kinh ngạc.
“Phiền toái rồi.”
Ánh mắt Dạ Tinh Thần ngưng trọng.
Với hắn mà nói, giải đấu lần này muốn đoạt quán quân, uy hiếp lớn nhất không phải người dự thi, mà là Hà Vô Địch nghiêm túc hẳn lên.
“Người này có chút thực lực.”
Thiên tài trong khu hạt giống đều nhìn qua.
Làm người ra sân đầu tiên, lại nhanh chóng hạ gục đối thủ, Hà Vô Địch thành công dẫn tới bọn họ coi trọng.
“Đã là thi đấu, nên hưởng thụ quá trình trận đấu, vì sao cứ phải nháy mắt hạ gục vậy.” Kiếm Tiểu Hồng đặt hai tay lên trên đài, bĩu môi nói.
“Kiếm cô nương.”
Nam Cung Khanh Huyền nói: “Nếu thực lực mạnh hơn đối thủ, mau chóng chấm dứt trận đấu cũng là một loại tôn trọng.”
“Xì.”
Kiếm Tiểu Hồng hừ lạnh nói: “Ta đang lẩm bẩm, ngươi xen lời cái gì?”
“...”
Nam Cung Khanh Huyền không mất lễ phép cười cười.
Người đời đều nói cháu gái Quy Khư Kiếm Thánh tính tình cổ quái, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi giành được thắng lợi, Hà Vô Địch đi xuống khỏi sàn đấu.
Trong lòng hắn rất thống khổ, bởi vì trước mặt mọi người nháy mắt hạ gục một đối thủ thực lực không tầm thường, trái với ước nguyện ban đầu khiêm nhường làm việc của mình.
“Không được.”
“Trận sau phải thu liễm chút.”
Hà Vô Địch thật sự không quen trở thành tiêu điểm toàn trường, cho nên lại bắt đầu tính diễn kịch rồi.
...
“Ầm!”
“Ầm!”
Sân đấu khác lục tục triển khai thi đấu.
Tham gia giải đấu, đều là thiên tài hàng đầu các vị diện, cho nên hình ảnh chiến đấu đặc biệt đặc sắc, thậm chí đánh tới kịch liệt còn có thể khiến khán giả đứng dậy vỗ tay.
“Lý Thượng Thiên thẻ số 86 cùng Lăng Lệ cầm thẻ số 87 lên đài!”
“Phù!”
Lý Thượng Thiên hít sâu một hơi, cất bước đi lên lôi đài.
Trên ghế khán đài, Quân Thường Tiếu nhíu mày lại, bởi vì đối thủ của đệ tử thế mà lại là nam tử tóc xõa ngày hôm qua nháy mắt giết chết kẻ va chạm để ăn vạ.