Chương 1814. Dạ Đế: Nể mặt ta một cái
Vòng thi đấu thứ nhất toàn bộ kết thúc.
Trừ Lý Thượng Thiên, đệ tử Vạn Cổ tông đều thuận lợi thăng cấp.
Theo quy định, còn cần một lần nữa rút lấy thẻ bài, để quyết định đối thủ vòng thứ hai, kết quả Tô Tiểu Mạt xung phong, đối thủ thế mà lại là Lăng Lệ.
Sự an bài này nhìn qua cố ý cỡ nào, dẫn tới hệ thống cũng nhịn không được muốn phỉ nhổ.
“Sư đệ.”
Lý Thanh Dương nói: “Không thể sơ ý.”
Hắn tuy cũng rất phẫn nộ bởi Lý Thượng Thiên bị hành hạ, nhưng không thể phủ nhận, Lăng Lệ quả thực có bản lãnh thật, đối phó tuyển thủ như vậy nhất định phải cẩn thận cẩn thận nữa.
“Rõ!”
Tô Tiểu Mạt đi về phía sân đấu.
Chẳng qua, thời điểm vừa muốn chuẩn bị đi lên, đột nhiên dừng lại, bởi vì Dạ Tinh Thần truyền âm nói: “Nhận thua, để lại cho ta.”
“...”
Biểu cảm trên mặt Tô Cẩu Thặng trở nên đặc sắc.
“Sư đệ, đây là giải đấu tinh hệ, tông chủ coi trọng như vậy, ngươi sao có thể bảo ta nhận thua!”
“Còn có thi đấu hồi sinh, sợ cái gì.” Dạ Tinh Thần nói.
“...”
Tô Tiểu Mạt là thật hết chỗ nói rồi.
Quả thật, thua tiến vào bảng người thua, có thể một lần nữa xông vào chung kết tổng, nhưng đã ghép, ta cũng rất muốn hành hạ kẻ kiêu ngạo kia!
Dạ Tinh Thần nói: “Nể mặt ta một cái.”
“...”
Tô Tiểu Mạt trở nên rối rắm.
Hắn vụng trộm nhìn về phía tông chủ ở khán đài, phát hiện đang hướng mình cười, nhất thời lĩnh ngộ.
“Được rồi.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Tặng cho ngươi.”
“Chẳng qua...” Hắn đi về phía sân đấu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Trước khi thua ta muốn hung hăng hành hạ hắn một trận.”
“Tùy tiện ngươi.”
Dạ Tinh Thần không phản đối.
Một kẻ kiêu ngạo như vậy, đã rơi vào trong tay Tô Tiểu Mạt, không thể tự mình mang gã chà đạp trong lòng bàn tay, tuyệt đối khó nuốt trôi cơn tức Lý Thượng Thiên bị hành hạ.
Lúc này cũng có thể nhìn ra, Dạ Đế tuy ngày thường cao ngạo lạnh lùng, tuy phi thường mâu thuẫn đối với tình cảm, nhưng cực kỳ coi trọng tình đồng môn.
Chính là như thế.
Tô Tiểu Mạt quyết định lựa chọn nhường, để hắn đi dạy dỗ Lăng Lệ, như vậy trợ giúp tăng lên tình cảm đồng môn.
...
Trên khán đài.
Cố Thiên Tinh có chút lo lắng nói: “Đệ tử này của ngươi chỉ sợ sắp có nguy hiểm rồi.”
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói: “Tiểu Mạt là đệ tử hạch tâm.”
Nói ra vài chữ đơn giản, tràn ngập tự tin tuyệt đối.
Lý Thượng Thiên ở Vạn Cổ tông chỉ có thể tính là tương đối xuất sắc nội môn đệ tử, như là đám người Tô Tiểu Mạt, Tiêu Tội Kỷ, đều là đệ tử hạch tâm dốc hết toàn lực bồi dưỡng, đặc biệt bước vào đỉnh phong Tầm Chân cảnh rất lâu, thực lực mạnh mẽ hẳn là không ở dưới bất cứ thiên tài nào của Thương Vân hệ.
Điểm ấy.
Hệ thống cũng thừa nhận.
Đám người Lý Thượng Thiên và Long Tử Dương tuy cũng đều đột phá đỉnh phong, nhưng vô luận thực lực hay lĩnh ngộ, đều kém đệ tử hạch tâm một mảng lớn, nói chính xác hơn, tuy cùng cảnh giới, nhưng hoàn toàn không phải một tầng cấp.
“Hơn nữa.”
Nhìn về phía Tô Tiểu Mạt đi lên đài, Quân Thường Tiếu nói: “Đệ tử này của ta tập trung vào tốc độ.”
Lý Thượng Thiên thua Lăng Lệ, ở chỗ đối thủ ra tay tốc độ quá nhanh, nếu không phải ỷ vào ở tông môn rèn luyện thân thể, chỉ sợ một hiệp đã lạnh toát.
Tô Tiểu Mạt thì sao?
Vừa vặn chính là tuyển thủ tốc độ.
Quân Thường Tiếu rất tự tin, cho nên toàn bộ hành trình treo nụ cười.
...
“Vù.”
Tô Tiểu Mạt đi lên lôi đài, nhìn thấy tông chủ còn đang hướng mình cười, liền càng thêm kiên định ý niệm trong đầu.
Ý niệm gì?
Nhường, cho Dạ sư đệ.
“Trận đấu, bắt đầu!”
Khi Lăng Lệ đi lên, trọng tài tuyên bố so đấu bắt đầu.
“Vù!” Trong nháy mắt, Tô Tiểu Mạt bùng nổ tốc độ, cả người như dung nhập trong không gian.
“Má!”
“Cái tốc độ này quá nhanh rồi nhỉ!”
Thấy trên sân đấu tràn ngập tàn ảnh, khán giả nhất thời có chút hoa cả mắt.
“Vù!”
Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt vòng đến phía sau Lăng Lệ, lấy đòn đá chéo lạnh lùng đánh về phía cổ đối phương, tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, không gian cũng bị quấy vặn vẹo.
Chẳng qua, ở nháy mắt chạm đến, bên tai đột ngột vang lên câu nể mặt ta một cái Dạ Tinh Thần lúc trước nói, nhất thời thu vài phần lực lượng.
Sư đệ đã nói.
Làm sư huynh, phải nể mặt hắn!
“Ầm!”
Tô Tiểu Mạt rõ ràng thả chậm tốc độ và lực lượng, Lăng Lệ lấy tay phải đỡ, tay trái nắm lại, hội tụ năng lượng bùng nổ đánh tới.
“Vù! Vù!”
Tô Tiểu Mạt như con khỉ quay cuồng lui về phía sau, sau đó nửa ngồi xổm một tay chống đất trượt tới mép sân đấu, thản nhiên nói: “Ngươi phản ứng quá chậm rồi.”
“...”
Lăng Lệ nhíu mày.
“Vù ——” Hắn bước ra một bước, nháy mắt lại áp sát, quyền ảnh nhất thời tràn ngập ra trên sân đấu.
Áp sát vật lộn tương tự, phương thức công kích tương tự, Lý Thượng Thiên tuy có thể bắt giữ được, nhưng hoàn toàn không tránh thoát, Tô Tiểu Mạt lại né trái tránh phải, bình tĩnh tự nhiên.
“...”
Cố Thiên Tinh nheo mắt.
Hai người ở trong tàn ảnh cùng sóng khí giao thủ, hắn thấy rõ ràng, kinh ngạc một người ra tay quả quyết, một người né tránh quyết đoán.
Giao phong trên tốc độ, ai cũng không ở vào thế yếu.
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Đây là đệ tử hạch tâm Vạn Cổ tông ta, mạnh hay không tin tưởng trong lòng ngài có tính toán đi.”
“Ầm!”
Lúc này, Tô Tiểu Mạt ở lúc điên cuồng chạy cùng tránh né bắt lấy sơ hở, lấy một cái tung người đá nghiêng đánh ở trên cổ Lăng Lệ, ép đối phương lui mấy bước về phía sau, ánh mắt lóe ra tức giận.
“Quá chậm rồi.”
Tô Cẩu Thặng rơi xuống, lấy tay phủi phủi giày, như vậy muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo.
“Vù!”
Lăng Lệ một tay giật rách áo, hiển lộ ra hình xăm con sói, ánh mắt lóe ra sự dữ tợn nói: “Ngươi chọc giận ta rồi.”
“Vù —————— “
Tiếp tục lao đi.
Dưới cơn thịnh nộ, tốc độ tăng lên trên diện rộng!
Nhưng Tô Tiểu Mạt là con cá chạch, mặc kệ đối phương bạo lực công kích như thế nào, luôn có thể thoải mái né tránh, thậm chí bắt lấy sơ hở nhỏ bé phản kích.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai người ở sân đấu đối chiến mấy chục chiêu.
Cố Thiên Tinh tinh mắt bắt giữ được, Tô Tiểu Mạt tổng cộng đánh trúng Lăng Lệ bảy tám lần, người sau thì ngay cả góc áo cũng chưa đụng đến.
“Chậc chậc.”
“Đệ tử này của ngươi rất gian nha.”
Nhìn từ cục diện, Tô Tiểu Mạt chiếm tiện nghi, nhưng Cố Thiên Tinh vẫn xem trọng Lăng Lệ, bởi vì hắn bùng nổ lực lượng mạnh hơn, chỉ cần bắt được đối phương một lần, tuyệt đối đủ hắn uống nước lo bụng.
Trên thực tế thì sao?
Tô Cẩu Thặng càng đánh càng tặc, càng đánh càng trơn.
Dẫn tới hai bên ở trên sân dây dưa hơn mười phút, Lăng Lệ bị đánh số lần không dưới mấy chục lần, trên mặt, ngực tất cả đều là dấu chân.
“Xấp xỉ được rồi.”
Dạ Tinh Thần nói: “Nhanh nhận thua.”
Hắn sợ Tô Tiểu Mạt mang tiểu tử này tiêu hao cạn kiệt tinh lực, chờ đánh với mình, trực tiếp nằm không dậy được, vậy mất đi thú vui mèo vờn chuột.
“Được.”
Tô Tiểu Mạt cũng chơi tương đối rồi, sau đó trực tiếp lao tới.
“Chết!”
Lăng Lệ giận dữ rống to, nắm tay phải đột nhiên đánh ở trên không.
Loại công kích này, hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, kết quả tất cả đều là chưa trúng mục tiêu, cho nên không ôm hy vọng gì, kết quả... Tô Tiểu Mạt tự mình va lên, sau đó hét thảm ‘A’ một tiếng, ‘Rầm’ rơi ở ngoài sân đấu.
Tĩnh!
Tri hiểu!
Quân Thường Tiếu luôn treo mỉm cười, biểu cảm trên mặt đột nhiên đọng lại.
“A a!”
Tô Tiểu Mạt ngã ở trên mặt đất, ôm ngực kêu thảm thiết: “Đau chết mất, đau chết mất!”
Trong lòng thì thầm nghĩ: “Tông chủ, ta diễn giống không!”
“Cả nhà ngươi!” Ngay lúc này, thanh âm Quân Thường Tiếu gần như rít gào đột nhiên nổ tung ở bên tai: “Hà Vô Địch không diễn ta, ngươi con mèo nó diễn ta!”
Tô Tiểu Mạt đang ra sức biểu diễn có chút ngây dại.
Không phải.
Ngài luôn hướng ta cười, không phải muốn cho ta phối hợp Dạ sư đệ nhường sao?
“Tô miệng rộng!” Quân Thường Tiếu rít gào: “Sau khi trở về chủ động lăn đến Giới Luật đường cho ta!”
“Tông chủ...”
Tô Tiểu Mạt vù một cái đứng dậy, ôm đầu nói: “Nghe ta giải thích!”
“Không nghe không nghe! Vương bát niệm kinh!”