Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1815 - Chương 1815. Ngốc Tử

Chương 1815. Ngốc tử
Quân Thường Tiếu tức điên rồi.

Nói chính xác, hắn không biết Dạ Tinh Thần và Tô Tiểu Mạt âm thầm hẹn sẵn.

Vốn tính trước mặt người khác để đệ tử hung hăng hành hạ con sói này, hành hạ thật ra hành hạ rồi, kết quả thế mà cố ý diễn mình!

Trước khi trận đấu bắt đầu, Quân Thường Tiếu luôn lo lắng Hà Vô Địch sẽ diễn, cho nên luôn hướng gã mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng, cần phải nghiêm túc đối đãi.

Làm lão đại tổ ba người tưởng bở, Hà Vô Địch hiểu rất nhanh, cho nên lượt đầu xuất chiến, nháy mắt hạ gục đối thủ một cách đẹp đẽ.

Đệ tử này tuy sống tùy tiện, nhưng có nhãn lực.

Tương tự, Tô Tiểu Mạt cũng nhìn thấy tông chủ đang cười, quyết định nhường cho Dạ Tinh Thần.

Trên thực tế thì sao? Hoàn mỹ hiểu lầm.

“Quả nhiên.”

Cố Thiên Tinh nói: “Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, tốc độ nhanh nữa cũng không chịu nổi một đòn.”

Hắn chưa thấy ra Tô Tiểu Mạt đang diễn.

Về phần lúc trước hai tênCẩu Thặng trao đổi cũng là lấy phương thức truyền âm.

Nói lên cái gì?

Không sai.

Diễn xuất của Tô Tiểu Mạt đạt.

Trừ Quân Thường Tiếu hiểu biết đối với thực lực của hắn, lập tức đoán ra đang diễn trò, bất cứ khán giả nào ở đây cũng chưa nhìn ra sơ hở.

Phải, tốt xấu đã làm nằm vùng, thậm chí thiếu chút nữa phấn đấu thành tông chủ.

“Quân tông chủ.”

Cố Thiên Tinh an ủi: “Đệ tử này của ngươi chống đỡ đến bây giờ, còn mang đến phiền toái không nhỏ cho đối phương, tuy bại mà vinh!”

“...”

Quân Thường Tiếu không nói.

Rõ ràng cục diện thắng chắc, kết quả để Tô miệng rộng diễn.

Tức giận!

...

Trên sân đấu.

Lăng Lệ vẫn tạo thế tung cú đấm, ánh mắt hiện lên ngạc nhiên.

Tô Tiểu Mạt người này so với cá chạch còn trơn trượt hơn, hắn lúc ấy đánh qua không nghĩ có thể trúng mục tiêu, kết quả không chỉ thành công, còn một cú đấm mang hắn đánh bật khỏi lôi đài.

Bất ngờ!

Quá bất ngờ rồi!

Giống với Cố Thiên Tinh, hắn đương sự này cũng chưa ý thức được Tô Tiểu Mạt đang cố ý biểu diễn, vì thế cười lạnh thu hồi nắm đấm.

“A!”

Cơ bắp truyền đến cảm giác đau đớn.

Bị liên tiếp đá ở trên người con mẹ nó không dễ chịu.

Nhưng việc nào ra việc nấy, gã này cường độ thân thể không tầm thường, tuy bị Tô Tiểu Mạt đá rất chật vật, nhưng chỉ bị thương ngoài da.

“Vù!”

Lăng Lệ từ sân đấu đi xuống.

“Tiểu tử.” Mới từ bên người Dạ Tinh Thần đi ngang qua, nghe hắn ngữ điệu âm trầm nói: “Ngươi nên cầu nguyện lượt sau đừng gặp ta.”

“Ồ.”

Lăng Lệ lên tiếng.

Nhìn theo bóng lưng đó rời đi, ánh mắt Dạ Tinh Thần càng tràn ngập lửa giận, đã bắt đầu ảo tưởng như thế nào mang gã chà đạp ở trên sân đấu.

...

Trận đấu vòng thứ hai tiếp tục tiến hành.

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ vẫn như cũ thuận lợi giành được thắng lợi.

Bởi vì tuyển thủ hạt giống còn ở khu bảo tống chưa xuất chiến, người dự thi khác hoàn toàn sẽ không mang đến uy hiếp cho bọn họ.

Rất nhanh.

Vòng thứ ba bắt đầu rút thăm.

Tiếc nuối, lượt này không có ai rút được Lăng Lệ.

“Ầm!”

Trên sâu đấu, theo trọng tài hô bắt đầu, Dạ Tinh Thần một quyền hạ gục đối thủ.

“Người này cũng không đơn giản đâu!”

“Qua mấy lượt, tất cả đều là tốc chiến tốc thắng!”

“Đệ tử Vạn Cổ tông này phái tới dự thi đều thật mạnh!”

Sau mấy lượt quan sát chiến đấu, các lộ võ giả đều ý thức được đệ tử Vạn Cổ tông đều có mấy chiêu, cho dù Lý Thượng Thiên vòng đầu bị đào thải, nếu đổi đối thủ chưa chắc sẽ bị đào thải.

“Tiểu tử.”

Cố Thiên Tinh không khỏi hỏi: “Ngươi bồi dưỡng như thế nào?”

Thi đấu dự tuyển đã khiến hắn rất kinh ngạc rồi, hôm nay đi vào sâu đấu cấp độ cao hơn vẫn như cũ miểu thiên miểu địa miểu không khí*, cái này thật sự không thể tưởng tượng!

(*): chữ Miểu mang tính chất nhanh chóng, hạ gục...

Quân Thường Tiếu chưa nói chuyện.

Hắn bây giờ một lòng một dạ muốn là nhanh chóng để cho đệ tử gặp được Lăng Lệ, mang hắn ngược đãi sống không bằng chết.

Không như mong muốn.

Lượt thứ tư cũng không gặp.

Dạ Đế cũng nóng lên rồi.

Nhìn tên kia lên đài nháy mắt hạ gục đối thủ, biểu hiện ra khí tức rất kiêu ngạo, lửa giận kia cũng sắp lao ra ngoài vũ trụ rồi.

Tương phản.

Hà Vô Địch rất bình tĩnh.

Ở trong mắt hắn, chỉ cần đối phương không thua người dự thi khác, gặp nhau là chuyện sớm hay muộn.

...

Sau khi trải qua mấy lần giao đấu, người dự thi còn ở hội trường càng lúc càng ít.

Thẳng đến lúc bọn họ đánh vào năm trăm hạng đầu, hào quang quay quanh ở khu hạt giống dần dần tiêu tán, từng thiên tài đứng đầu giống như phá giải phong ấn đi ra.

“Bốp!”

Cố Triều Tịch khép đôi tay lại, nói: “Rốt cuộc sắp xuất chiến rồi!”

Ánh mắt của hắn luôn tập trung ở trên người Lăng Lệ, hiện lên lửa giận giống như muốn hòa tan đối phương.

Khi Lý Thượng Thiên bị ngược đãi, tuy chưa cho hắn cảnh quay, nhưng trong lòng phẫn nộ là tuyệt không kém gì Dạ Tinh Thần, dù sao thân là trưởng lão Vạn Cổ tông, chà đạp đệ tử chính là đang chà đạp mình!

Tương tự.

Tuyển thủ hạt giống bản địa Thương Vân hệ cũng đều nhìn chằm chằm Lăng Lệ, cũng đều có ý tưởng chà đạp hắn.

Có thể nói, tên kia một câu ‘Các ngươi chỉ có thể tranh hạng hai’ thành công hấp dẫn toàn trường thù hận.

Loại tình huống đối địch cả thế giới này, thường thường sẽ xuất hiện ở trên người Quân Thường Tiếu cùng Vạn Cổ tông, không ngờ hôm nay ngược lại bị Lăng Lệ đoạt đi.

“Tuyển thủ hạt giống vào sân.”

Cố Thiên Tinh nghiêm túc nói: “Mới là thi đấu trên ý nghĩa thật sự.”

Các võ giả trên khán đài theo bản năng đứng dậy, kế tiếp, bọn họ liền nhìn không dời mắt đi quan sát mỗi một trận đấu.

“Này.”

Kiếm Tiểu Hồng đi đến trước mặt Chu Hồng, nghiêng đầu, nghịch ngợm cười nói: “Ngươi rất lợi hại nha.”

Chu Hồng nói: “Tạm được.”

“Ta có thể tìm ngươi luận bàn hay không?” Nói đến đây, Kiếm Tiểu Hồng không đợi Chu Hồng làm ra trả lời, nâng tay nói: “Vòng sau, ta muốn cùng đệ tử Vạn Cổ tông này chiến một trận.”

“Được.”

Người phụ trách khuôn mặt tươi cười nói: “Kiếm cô nương.”

“...”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Thúc, trận đấu kiểu rút thăm còn có thể chỉ định đối thủ?”

“Có thể.”

“Sớm nói chứ! Ta bảo đệ tử trực tiếp khiêu chiến tên kia!”

Cố Thiên Tinh lườm hắn, nói: “Ngươi có năng lượng như Quy Khư Kiếm Thánh sao?”

Câu này trực tiếp mang Quân Thường Tiếu hỏi cứng họng.

Rõ rồi.

Trận đấu kiểu rút thăm không phải ai cũng có tư cách chỉ định đối thủ, cái này còn phải xem sau lưng có năng lượng lớn hay không.

Ài.

Không chỉ phải so cha, còn phải so ông.

“Nói, ông của ta là ai? Có thể so với phụ thân là thiên đế càng trâu bò hơn hay không?”

“.”

Hệ thống nói: “Thân phận cha kí chủ hắn cũng chưa làm rõ, đã bắt đầu cân nhắc chuyện tổ tiên, ai nước tiểu vàng, mau đánh thức hắn, bệnh tiểu đường đừng đến!”

...

Rút thăm vòng thứ năm bắt đầu.

Bởi vì tuyển thủ hạt giống được thả hết ra, cho nên không khí trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Vù!”

Kiếm Tiểu Hồng đầu tiên nhảy đến lôi đài, đưa tay thò vào hòm rút thăm, chờ sau khi lấy ra lệnh bài, đáp ở trước mặt Chu Hồng giới thiệu: “Ta tên Kiếm Tiểu Hồng.”

“Ta biết.”

Chu Hồng nói xong, theo trình tự tiến đến rút thăm.

“Ngươi số mấy?”

Chờ sau khi hắn trở về, Kiếm Tiểu Hồng lại ghé đến trước mặt.

“2.”

“Hê hê, ta là 1.”

“...”

Quân Thường Tiếu ngồi ở trên khán đài ôm mặt nói: “Đã có năng lượng chỉ định, cần gì còn phải làm bộ nữa!”

Nhưng, kế tiếp khiến hắn rất vui sướng.

Bởi vì Lục Thiên Thiên rút được số 6, số 7 bị Lăng Lệ rút ra.

“Xong đời!”

Hà Vô Địch và Dạ Tinh Thần sau khi nhìn thấy, ôm đầu ngồi ở trên mặt đất, đồng thanh nói: “Hết phim rồi!”

Nếu là Lý Thanh Dương hoặc Tiêu Tội Kỷ, bọn họ có thể sẽ cố ý chọn nhường, nhưng gặp đại sư tỷ, khẳng định không bao giờ nể mặt chút nào!

“Nữ nhân sao?”

Nhìn thoáng qua thẻ số rút được, khóe miệng Lăng Lệ hiện lên khinh thường.

Lục Thiên Thiên đứng ở trong góc không bắt mắt, bởi vì khí lạnh tràn ngập toàn thân, cho nên lúc Lý Thượng Thiên bị chà đạp, trước sau không thể nhìn thấy trên mặt có cảm xúc phập phồng gì.

“Hàn khí thật mạnh.”

Nam Cung Khanh Huyền tao nhã cười nói.

Kiếm Tiểu Hồng bởi vì kiếm đạo luôn nhằm vào Chu Hồng, mà hắn tự nhiên cũng sẽ bởi vì băng hệ nhằm vào Lục Thiên Thiên.

...

“Vòng thứ năm!”

“Số 1 Kiếm Tiểu Hồng, số 2 Chu Hồng xuất chiến!”

“Keng!”

Kiếm Tiểu Hồng rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như tinh linh vung kiếm bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu, nâng tay kéo tóc đen phân tán phía sau buộc thành đuôi ngựa, sau đó hướng về phía Chu Hồng ngoắc tay một cái, nói: “Tên ngốc, mau lên đây.”

“...”

Chu Hồng cạn lời.

Gọi một tiếng tên ngốc này, cứ như rất quen thuộc với mình.

Nhưng... Nàng sau khi buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng rõ ràng so với vừa rồi càng đáng yêu hơn.


Bình Luận (0)
Comment