Chương 1816. Ta là đệ tử Vạn Cổ tông, sẽ không bái người khác làm sư phụ
Sân đấu.
Kiếm khí tung hoành, kỹ xảo đặc biệt khai hỏa toàn bộ.
“...”
Giờ phút này, võ giả trên khán đài đứng hết dậy, đều trợn tròn mắt, ánh mắt nổi lên kinh ngạc mãnh liệt chưa từng có.
Từ góc độ bọn họ nhìn lại, toàn bộ hội trường tất cả đều là kiếm thế, tất cả đều là kiếm khí!
“Keng!”
Chu Hồng thu kiếm vào vỏ, chắp tay nói: “Ngươi thắng.”
Độc giả khẳng định vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Chương trước còn chuẩn bị lên đài, sao chương này đã thua?
Thật ra, so đấu có liên quan phương diện kiếm đạo, thật sự quá buồn tẻ vô vị, cho nên toàn bộ quá trình trực tiếp nhảy qua.
Mọi người chỉ cần nhớ, hai người sau khi lên đài mắt đi mày lại thật lâu, Kiếm Tiểu Hồng thi triển Quy Khư Kiếm Pháp, trên không toàn bộ sân đấu tất cả đều là kiếm khí đan xen ngang dọc, trường hợp một lần làm khó phát khóc họa sĩ mới vừa vào nghề.
Họa sĩ cũ đâu?
Đừng hỏi, hỏi chính là từ chức rồi.
“Quá kinh diễm!”
Cố Thiên Tinh đứng lên.
Tuy tác giả nhảy qua quá trình so đấu, độc giả không thấy, nhưng làm quái hiện trường là đã tận mắt thấy Quy Khư Kiếm Pháp hoa lệ.
Đây còn là cháu gái Quy Khư tiền bối thi triển ra, nếu có may mắn nhìn thấy bản tôn ra tay, bày ra hình ảnh kiếm khí tung hoành chỉ sợ suốt đời khó quên!
Nếu hỏi Cố Thiên Tinh, kiếm chiêu mạnh nhất Thương Vân hệ là cái gì, khẳng định không chút do dự trả lời —— Quy Khư Kiếm Pháp!
Trên khán đài, mọi người bị kiếm pháp kinh ngạc đứng dậy.
Duy chỉ có một người ngồi.
Không sai, chính là Quân Thường Tiếu.
Giờ phút này, hắn tựa vào trên ghế kiểu Cát Ưu (uể oải nằm rũ rượi), uể oải ở trong lòng rít gào: “Chu Hồng tên này cũng diễn ta!”
Tô Tiểu Mạt thua còn hợp tình hợp lý.
Nhưng, Chu Hồng sao có thể thua!
Trong các đệ tử hạch tâm mang đến, đáng tin nhất số một Dạ Tinh Thần, thứ hai chính là Chu Hồng, kết quả... Hắn cũng là diễn mình vô cùng tàn nhẫn!
“Vù ————— “
Quy Khư kiếm dung nhập trên bầu trời bay tới, rơi vào trong tay Kiếm Tiểu Hồng. Nàng tiêu sái thu kiếm vào vỏ, cười nói: “Ta chỉ là ở trên chiêu thức may mắn thắng ngươi.”
“Rắc rắc!”
Vạn kiếm sụp đổ, hóa thành hư vô, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
“Vậy cũng là thắng.”
Chu Hồng đi xuống khỏi sân đấu.
Hắn không diễn.
Mà là thực sự thua ở trên kiếm chiêu.
Làm một kiếm khách, thua chính là thua, điểm ấy phải thừa nhận.
Nhưng, khác với Lý Thượng Thiên đến nay ngồi bệt dưới đất vẻ mặt áy náy, Chu Hồng thua trận đấu hoàn toàn không để ở trong lòng.
Đương nhiên.
Cũng có tiếc nuối.
Tiếc nuối bởi chưa thể tham ngộ ra Vạn Kiếm Quy Tông thức thứ ba, nếu không hẳn là có thể nghịch chuyển cục diện thất bại.
“Này.”
Kiếm Tiểu Hồng ở phía sau hô: “Gia gia của ta mãi chưa tìm được truyền nhân thích hợp, ngươi có hứng thú bái ông ta làm sư phụ hay không?”
Câu này nói ra, toàn trường nháy mắt lâm vào trong yên tĩnh.
Ông của nàng, ai?
Cường giả đứng đầu Thương Vân hệ Quy Khư Kiếm Thánh!
Đừng nói thiếu niên lòng mang giấc mộng, cho dù võ giả thành danh thật lâu cũng hận không thể quỳ gối trước cửa bái sư.
Trở thành đồ đệ của Quy Khư Kiếm Thánh, là chuyện vô số người tha thiết ước mơ, thậm chí không tiếc mang đầu vót nhọn chui vào bên trong.
Hôm nay.
Cháu gái của hắn thế mà chủ động hỏi một người muốn bái sư hay không!
Quả thực hâm mộ chết người ta!
“Vù!”
Quân Thường Tiếu ngồi phịch ở trên ghế đứng dậy, bởi không chỉ có đầy máu sống lại, ánh mắt còn nổi lên hưng phấn.
Phía chủ sự không tiếc ngoại lệ đi chỉ định đối thủ so đấu cho nữ nhân kia, đủ để nói lên Quy Khư Kiếm Thánh năng lượng lớn, đệ tử nhà mình bái ông ta làm sư phụ, tuyệt đối là cơ duyên rất lớn!
“Xin lỗi.”
Chu Hồng dừng lại, nói: “Ta là đệ tử Vạn Cổ tông, sẽ không bái người khác làm sư phụ.”
“...”
Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ngươi là đệ tử Vạn Cổ tông không sai, nhưng không trở ngại bái người khác làm sư phụ.
Nói từ ý nghĩa nghiêm khắc, đệ tử và tông chủ thuộc loại quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải là quan hệ thầy trò.
Cho đến ngày nay, vô luận Lý Thanh Dương hay Tiêu Tội Kỷ đều xưng Quân Thường Tiếu là tông chủ, xưng Hoa Mân Côi là phu nhân, mà không phải xưng sư tôn cùng sư nương.
Đương nhiên.
Cũng có thể coi là thầy trò.
Chẳng qua, lấy tính cách Quân Thường Tiếu càng hy vọng đệ tử xưng mình là tông chủ.
Mà ở trong tông môn, chỉ có một người gọi Cẩu Thặng là sư tôn, sẽ không bị bắt lỗi, đó là Lâm Nghị, dù sao thu đồ đệ hẳn hoi.
“Một cái tông môn rác rưởi thoát ly cũng được.” Kiếm Tiểu Hồng nói: “Đi theo gia gia của ta tu luyện kiếm đạo, có thể khiến ngươi thăm dò cảnh giới cao hơn.”
Quân Cẩu Thặng cười khổ một tiếng.
Vạn Cổ tông ta đặt ở toàn bộ vũ trụ thượng tầng không nói cường đại nhất, ít nhất cũng không phải con chó con mèo dám trêu chọc, ở trong mắt cháu gái Kiếm Thánh thế mà bị đánh giá là rác rưởi.
Ha ha.
Ngươi vui vẻ thì tốt.
Chu Hồng nói: “Ta tôn trọng ngươi, mời ngươi cũng tôn trọng ta, đừng nhục nhã tông môn của ta, nếu không...”
Hắn không nói hết lời, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã đại biểu tất cả.
“Được rồi, được rồi.”
Kiếm Tiểu Hồng nhảy xuống khỏi sân đấu, đi đến trước mặt hắn, làm một cái động tác xin lỗi, nói: “Xin lỗi, ta nói lỡ lời.”
“Kiếm cô nương.”
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu mở miệng nói: “Nếu Kiếm Thánh tiền bối có thể coi trọng đệ tử bổn tọa, tự nhiên nguyện ý bái sư.”
Tiểu Sỉ lúc này sẽ nhảy ra, châm chọc Cẩu Thặng thực dụng, hoặc bộ dáng khát vọng ôm đùi thật sự hạ lưu.
Thực dụng thì sao?
Hắn đang cân nhắc cho Chu Hồng.
Vạn Cổ tông rất nhiều phương tiện và bí cảnh nhằm vào võ đạo.
Chu Hồng làm kiếm tu nhập tông tới nay, luôn cắm đầu tu luyện, xem như một đệ tử duy nhất không dựa vào hack, dựa hết vào chính mình tăng lên.
Tự mình tìm hiểu, đáng quý.
Nhưng, nếu có sư tôn ưu tú chỉ đạo, ít nhất có thể tránh cho đi đường vòng.
Kiếm đạo đại sư đứng đầu, Quy Khư Kiếm Thánh hiển nhiên có thể đảm nhiệm.
“Tên ngốc.”
Kiếm Tiểu Hồng đi đến trước mặt, đưa tay tùy ý đặt ở sau lưng, cười nói: “Tông chủ ngươi cũng đã đồng ý, ngươi còn không đồng ý sao?”
Chu Hồng nói: “Ta tên Chu Hồng, không phải thằng ngốc.”
“Ta biết, tên ngốc.”
“...”
Kiếm Tiểu Hồng ghé đầu tới, cười nói: “Chờ thi đấu tinh hệ chấm dứt, theo ta đi Quy Khư giới đi.”
Ngay cả tên của giới cũng lấy tên Kiếm Thánh đặt tên, nhất định là đại lão trong đại lão!
“Cứ quyết định như vậy.”
Kiếm Tiểu Hồng chớp chớp mắt, cái chân nhỏ xoay vòng nhỏ di chuyển thân thể qua, nói: “Sau khi kết thúc, ta sẽ đi khách sạn tìm ngươi, tuyệt đối đừng thất ước đó, nếu không, ta sẽ đuổi tới chân trời góc biển.”
“...”
Chu Hồng cạn lời.
Đầu óc của cô ta có phải có vấn đề giống như tông chủ hay không!
...
Trận đấu Chu Hồng và Kiếm Tiểu Hồng kết thúc, trận khác tiến hành như cũ.
Trong lúc đó, Đạo Nguyên tông đại đệ tử Nam Cung Huyền xuất chiến, không thẹn với tuyển thủ hạt giống, sau khi lên đài nhẹ nhàng bâng quơ đánh bại đối thủ.
“Số 7 Lục Thiên Thiên, số 8 Lăng Lệ ra sân!”
Theo trọng tài hô to một tiếng, khán giả đều ném đến ánh mắt.
Con nuôi của Thiên Ma Hoàng biểu hiện rất kiêu ngạo, lại từng đánh bại hai đệ tử Vạn Cổ tông, nay lại gặp được, khẳng định có thể trình diễn một trò hay.
“Vù!”
Lục Thiên Thiên áo trắng bay bay đáp ở trên sân đấu.
“Đại sư tỷ...” Dạ Tinh Thần vốn muốn nói nể mặt mình một cái, nhưng cảm nhận được luồng hàn khí kia, lập tức lại ngậm miệng.
Thôi, thôi.
Cùng lắm thì đi bảng thua tìm gã!
Căn cứ quy định, mười hạng đầu giải đấu sẽ lấy thân phận tuyển thủ hạt giống Thương Vân hệ tham gia chung kết tổng, top hai mươi của bảng thua sẽ lấy thân phận bình thường dự thi.
Dạ Tinh Thần nghĩ rất đơn giản.
Lục Thiên Thiên đánh bại Lăng Lệ, mình cố ý nhận thua, cố ý đi bảng thua chà đạp gã.
Cũng khéo.
Đám người Tiêu Tội Kỷ cũng có ý định như vậy.
Trước không nói có thể ở bảng thua gặp được Lăng Lệ hay không, đệ tử hạch tâm Vạn Cổ tông nếu cố ý thua trận, trận chung kết có thể sẽ làm lính tôm tướng cua trà trộn vào, bảng thua là tàng long ngọa hổ!
Chỉ sợ... Cẩu Thặng không chống đỡ tới lúc đệ tử cùng nhau diễn đã tự tức chết.