Chương 1817. Nữ nhân này quá tàn nhẫn rồi!
Sân thi đấu.
Lục Thiên Thiên đứng như ngạo mai trong tuyết.
Hàn khí nồng đậm tràn ngập, sàn dần dần ngưng tụ tầng băng.
Hoàn cảnh tuy tựa như trời đông giá rét, nhưng Lăng Lệ đặt mình ngoài mười mét lại không để trong lòng, dù sao có được thân thể xuất sắc, tự nhiên có thể chống đỡ giá lạnh.
Trọng tài thấy hai người đều đã vào vị trí, mặc áo bông hô: “Trận đấu, bắt đầu!”
“Ầm ———— “
Vừa dứt lời, sắc bén như đạn pháo bắn tới.
“Vù vù!”
Đồng thời, cánh tay phải đột nhiên vung, năng lượng cường đại phá vỡ không gian, hóa thành quyền ấn xuyên qua tầng tầng khí lạnh ép tới.
Hắn khinh thường chiến một trận với nữ nhân, cho nên quyết định tốc chiến tốc thắng.
Chẳng qua, khi lực lượng cuồng bạo như thủy triều ùa đi, tầng băng trên mặt sàn lóe ra hào quang, sau đó hiện ra khí lạnh mắt thường có thể thấy được mang quyền ấn bao phủ.
“Rắc rắc!”
Quyền ấn không chỉ có tốc độ chậm lại trên diện rộng, mặt ngoài dần dần hội tụ băng vụn, ở trong quá trình tiến lên hóa thành tượng băng sống động.
“Bốp.”
Lục Thiên Thiên giơ lên cái tay bạch ngọc không tỳ vết, nhẹ nhàng dán ở bên trên.
“Rắc!”
Quyền ấn đóng băng nháy mắt vỡ thành khối băng.
Võ giả đang xem cuộc chiến thấy thế, nhất thời kinh ngạc than thở nữ nhân này vận dụng cùng nắm giữ đối với băng hệ!
Nhất là Nam Cung Khanh Huyền, nhìn thấy Lục Thiên Thiên dễ dàng phá đi quyền ấn, khen: “Băng tu khó gặp!”
“Vù!”
Lăng Lệ bước ra một cước, ngưng tụ lực lượng cuồng bạo lao tới.
Băng hệ tác dụng ở chỗ giảm tốc và khống chế, mà hắn thì cần man lực để mạnh mẽ phá đi.
Loại cách làm này tuy dã man, nhưng tựa như cũng là hữu hiệu nhất, chẳng qua, ở lúc hắn xung phong, khí lạnh trên sân thi đấu càng thêm cường đại, từng hạt băng vụn dính ở trên người, khiến tốc độ của hắn giảm xuống rõ ràng.
Thẳng đến lúc xung phong đến trước mặt Lục Thiên Thiên, thân thể Lăng Lệ đã có hơn phân nửa bị tầng băng bao trùm, vô luận nhấc chân hay nâng tay đều tỏ ra dị thường chậm chạp cùng gian nan.
“Tiểu tử.”
Cố Thiên Tinh kinh ngạc nói: “Đệ tử này của ngươi nắm giữ đối với băng hệ, chỉ sợ không kém gì đại đệ tử Đạo Nguyên tông.”
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu kiêu ngạo cười.
Lục Thiên Thiên gần đây càng ngày càng ít cảnh, là vì luôn giống Chu Hồng như vậy si mê vào tu luyện, đừng nói đồng môn, ngay cả tông chủ chính hắn ngày thường cũng rất khó nhìn thấy nàng.
Thực lực không nói là mạnh bao nhiêu.
Ít nhất ở trên lý giải băng hệ, tuyệt đối bước vào đỉnh cao rồi.
“Vù!”
Lục Thiên Thiên lại nâng lên cái tay tựa như mỡ đông, động tác nhìn như thong thả, kết quả lại ở sau khi cách không trung đánh trúng Lăng Lệ, nhất thời truyền đến một tiếng nổ vang ‘ẦM’.
“...”
Lăng Lệ vẫn vững ở tại chỗ.
Tuy bị đóng băng, chưa bay ra, nhưng sau khi dính đòn nặng, máu trong cơ thể nhất thời sôi trào lên, rất có khả năng từ yết hầu trào ra.
Nữ nhân này lực lượng cũng quá cường đi!
Bình thường dưới tình huống, băng tu tác dụng chủ đánh khống chế, thường thường không có mãnh liệt sức chiến đấu.
Nhưng, Lục Thiên Thiên một tay cách không công kích mang đến thống khổ cho Lăng Lệ, không thua gì tổng thương tổn bị Tô Tiểu Mạt lúc trước điên cuồng đá mang đến.
“Vù!”
Ngay lúc này, Lục Thiên Thiên lại giơ tay lên, tạo tư thế tát mà quạt tới.
Lăng Lệ nhất thời nổi giận!
Loại phương thức công kích này chính là đang cố ý làm nhục mình!
Hắn giận thì hắn giận, thân thể không thể động đậy.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trên hội trường động tĩnh ngập trời, khí lạnh điên cuồng tràn ngập.
Võ giả đang xem cuộc chiến vừa chịu đựng giá lạnh, vừa thấy nữ đệ tử Vạn Cổ tông dùng sức, trái phải qua lại cách không trung tát Lăng Lệ, bởi vì lực lượng dùng quá mạnh, không phải tiếng bốp bốp bốp, mà là tiếng rầm rầm rầm.
Một lát sau.
Lục Thiên Thiên dừng lại.
“Ọe!”
Máu Lăng Lệ bị điên cuồng vả mặt mấy chục lần không ép xuống được, nhất thời từ trong miệng phun ra.
Hộc máu chỉ là việc nhỏ, quan trọng là, kinh mạch trong cơ thể nhiều chỗ bị hao tổn, do đó khiến phòng ngự giảm xuống trên diện rộng, khiến hắn rất khó từ trong trạng thái đóng băng giãy ra.
“Vẫn là đại sư tỷ đủ ác.” Tô Tiểu Mạt nói thầm.
Hắn khi giao thủ với Lăng Lệ bởi vì đáp ứng Dạ Tinh Thần, cho nên lực lượng luôn thu lại, mang đến thương tổn cho đối phương chung quy có hạn.
Lục Thiên Thiên khác.
Từng cái tát đánh tới, đó đều là thật.
Đừng nói Lăng Lệ, cho dù đổi thành Quân Thường Tiếu, dùng mặt đi tiếp mấy chục lần cũng không chống đỡ được.
Chỉ cần hộc máu là xong?
Không.
Vừa mới bắt đầu.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Lục Thiên Thiên vẫn đứng ở tại chỗ, bàn tay ở trên hư không dao động, lần lượt ngưng tụ lực lượng cực hàn cách không trung đánh ở trên mặt Lăng Lệ.
Trận chiến này, không có loè loẹt, chỉ có một người như phạt đứng, một người khác đang điên cuồng tát.
“...”
Khóe miệng khán giả run rẩy, quay đầu không đành lòng nhìn.
“Phốc!”
“Phốc!”
Đầu của Lăng Lệ lúc xoay sang trái, lúc xoay sang phải, máu tươi phun trào ra, mang tầng băng trên sàn nhuộm đỏ, về phần khuôn mặt đó thê thảm bao nhiêu, đã không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung.
Ở nơi này không thể không khen ngợi một lần Lục Thiên Thiên khống chế đối với lực lượng, luôn khiến đối phương tựa như tên ngu ngốc đứng ở trên đài, chưa bởi thừa nhận lực lượng quá độ bay ra.
Có phải giống như đã từng quen biết hay không?
Không sai.
Lăng Lệ lúc trước chính là chà đạp Lý Thượng Thiên như vậy.
Rõ ràng có thể đánh bại hắn, nhưng luôn khống chế lực lượng, thẳng đến lúc ở trước mắt bao người chà đạp hắn cạn kiệt tinh lực.
“...”
Võ giả đang xem cuộc chiến xem kinh hồn táng đảm, xem da đầu lạnh toát.
Gã con nuôi này của Thiên Ma Hoàng biểu hiện rất kiêu ngạo, phương diện thực lực cũng rất mạnh, hoàn toàn không ngờ sẽ bị một nữ nhân hành hạ không chịu được như thế.
“Ài.”
Hà Vô Địch lắc đầu.
Mình hiếm thấy chuẩn bị nghiêm túc một lần, kết quả lại bị đại sư tỷ ăn chặn mất.
Mà thôi.
Ta vẫn là tiếp tục khiêm nhường đi.
“Đáng giận!”
Dạ Tinh Thần nắm tay.
Đại sư tỷ chà đạp Lăng Lệ tuy trút giận, nhưng nếu đổi mình đến, khẳng định càng trút giận hơn!
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trên sân thi đấu, Lục Thiên Thiên lấy thực lực tuyệt đối áp chế Lăng Lệ, lần lượt điên cuồng chà đạp đối phương, hình ảnh tàn khốc đã không cách nào hình dung.
Một màn vô cùng thê thảm này, kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Nếu có tính giờ, Lăng Lệ chà đạp Lý Thượng Thiên bao lâu, Lục Thiên Thiên liền chà đạp hắn lâu bấy nhiêu, tuyệt đối không lệch giây phút nào.
Đương nhiên.
Thời gian giống nhau, cường độ khác nhau.
Chờ Lục Thiên Thiên thu tay, bởi quán tính, đầu Lăng Lệ còn đang lắc trái lắc phải, thẳng đến lúc chậm rãi dừng lại, cả khuôn mặt nhanh chóng bị làm mờ.
“...”
Khán giả rùng mình.
Một nữ nhân, sao lại tàn nhẫn như vậy chứ!
“Vù!”
Lúc này, tầng băng tràn ngập quanh mình nhanh chóng hòa tan, thân thể Lăng Lệ có thể giải thoát, lảo đảo lui về phía sau, lấy phương thức ngã ngửa ngã ra khỏi sân thi đấu.
“Đã nghiền!”
Cẩu Thặng cười lên.
Giờ này khắc này, thắng bại đã phân ra.
Chỉ cần tên kia ngã xuống đất, người thắng chính là...
Quân Thường Tiếu đang lúc tự hỏi, nụ cười trên mặt nhất thời đọng lại, bởi vì trong tầm nhìn đại đệ tử tung người nhảy xuống khỏi sân thi đấu.
“Bịch.”
“Huỵch!”
Lục Thiên Thiên hạ xuống đất trước, Lăng Lệ ngã xuống đất sau.
Éc!
Hội trường nháy mắt yên tĩnh.
“Cái này...” Cố Thiên Tinh cũng ngây dại.
Trọng tài chính cùng trợ lý trọng tài ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó vội vàng hội tụ cùng một chỗ, có người đeo tai nghe, có người xem VAR chiếu lại.
Vài phút sau, trọng tài chính nhảy đến sân thi đấu, làm ra một cái động tác chuyên nghiệp, cao giọng tuyên bố: “Lục Thiên Thiên rơi ra ngoài sân trước, căn cứ thi đấu tinh hệ quy định, người thắng —— Lăng Lệ!”
“Phốc!”
Quân Thường Tiếu trực tiếp gục ở trên ghế, máu tươi như suối phun ra.