Chương 1818. Con bài chưa lật của Lăng Lệ!
Lục Thiên Thiên thua rồi.
Bởi vì, tốc độ rơi xuống đất nhanh hơn Lăng Lệ.
Căn cứ quy định giải đấu, ở dưới tình huống không thể xác định tuyển thủ có năng lực chiến đấu hay không, chỉ có thể phán định ai rời khỏi sân thi đấu trước người đó thua.
Thật ra lấy tình huống lúc đó, mọi người đều nhìn ra được, Lăng Lệ thua rồi, thậm chí bị chà đạp không thành hình người, nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ.
Người xem sôi trào.
Rõ ràng có thể thắng, vì sao phải nhận thua?
Đệ tử Vạn Cổ tông này thao tác hoàn toàn không thể lý giải!
Hay là nói.
Muốn để lại cho đệ tử khác?
Được.
Một người chà đạp không đã nghiền, muốn đổi đồng môn tiếp tục chà đạp.
Nhưng đây là thi đấu tinh hệ đấy, trước không nói tiến vào bảng người thua có hy vọng thăng cấp, lấy mười hạng đầu lấy tuyển thủ hạt giống tiến vào chung kết tổng, chẳng lẽ không thơm sao?
“Ngươi xem!”
“Mang tông chủ nhà mình chọc tức hộc máu rồi!”
“Quả thực là trò đùa!”
Mọi người rất khó hiểu đối với hành vi cố ý nhận thua của Lục Thiên Thiên, thậm chí cho rằng hoàn toàn không cần thiết.
“Quân tông chủ...”
Cố Thiên Tinh quay đầu, nói: “Quá càn quấy rồi nhỉ?”
“...”
Quân Thường Tiếu không nói.
Giờ phút này hắn đang được Tôn Bất Không trị liệu, đang cắm kim tiêm truyền máu.
Cẩu Thặng coi như nhìn ra rồi, tham gia thi đấu tinh hệ, các đệ tử không phải hướng tới đoạt giải quán quân, là hướng tới việc diễn với mình!
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu biết dụng ý của Tô Tiểu Mạt cùng Lục Thiên Thiên, không thể tiếp nhận Lý Thượng Thiên bị điên cuồng chà đạp, cho nên tính để đồng môn lần lượt chà đạp, nhưng mà... Ài, thôi, muốn chơi thì chơi đi.
Thua còn có bảng người thua.
Lấy thực lực đám người Lục Thiên Thiên, khẳng định không chút hồi hộp thăng cấp.
Nếu có thể mang gã kia chà đạp tới hoài nghi cuộc đời, chà đạp ra bóng ma tâm lý, cũng coi như báo thù rửa hận cho đệ tử.
Thật ra Quân Thường Tiếu sở dĩ sợ bị diễn, bởi vì có nhiệm vụ sử thi, dù sao cần ít nhất hai đệ tử đạt được vé vào sân thánh chiến, nếu vượt mức đạt yêu cầu, cũng sẽ cho nhiều thưởng hơn.
Các đệ tử đều diễn.
Cuối cùng thăng cấp không mấy ai, chẳng phải khốn nạn.
...
“Đáng... Đáng giận...”
Lăng Lệ ngã ở ngoài sân thi đấu, trong ánh mắt có thống khổ cũng có giận dữ.
Tô Tiểu Mạt vừa rồi cố ý bị đánh bay, hắn chưa nhìn ra, lần này Lục Thiên Thiên cố ý nhận thua tự nhiên nhìn ra được.
Ba chữ.
Không cam lòng.
“Ngươi là một đứa nghĩa tử mà vi phụ coi trọng nhất, lần này tham gia thi đấu tinh hệ, cần phải phải đạt được quán quân.” Lời của nghĩa phụ vang lên ở bên tai.
Ta không thể thua.
Ta còn muốn lấy được quán quân cho nghĩa phụ!
“Còn có thể chiến không?” Trọng tài tới hỏi tình trạng.
“Phù!”
Lăng Lệ cưỡng chế đau đớn trên mặt, cố gắng đứng lên, nói: “Có thể!”
Tuy bị thương rất nặng, nhưng gánh vác sứ mệnh, cho dù chết ở sân thi đấu cũng phải chiến đấu tiếp.
Con sói này, rất ương ngạnh.
Nhưng, thời khắc đó khi hắn đứng dậy, một đám sư tử nhìn qua.
Dạ Tinh Thần thầm nghĩ: “Nếu gặp ta, ta sẽ cho ngươi mất đi năng lực nói chuyện.”
Đại sư tỷ cố ý nhảy xuống đài, khiến hắn rất hưng phấn, bởi vì lại có cơ hội có thể chà đạp tên kia!
Nói thật.
Lục Thiên Thiên chà đạp đã rất mạnh.
Nhưng ở trong mắt Dạ Đế không đủ mạnh, chỉ có mình tự tay chà đạp mới có thể khiến người đời hiểu, chết là một sự kiện hạnh phúc cỡ nào!
...
Trận đấu tiếp tục tiến hành.
Đệ tử Vạn Cổ tông lần lượt xuất chiến, thuận lợi thắng trận đấu.
Từ trước mắt mà nói, trừ gặp được vài thiên tài cấp bậc tương đối đứng đầu, chiến đấu khác hoàn toàn không cần thiết miêu tả.
Vòng sau rút thăm.
Dạ Tinh Thần cầm lệnh bài đi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lăng Lệ, thẳng đến xác định chưa rút được, lúc này mới hận nói: “Lại để hắn sống thêm một lát!”
“Sư huynh.”
Hà Vô Địch đi tới, nói: “Ta rút được hắn.”
Dạ Tinh Thần vội vàng quay đầu, nhìn thấy gã này rút được số 2 vừa vặn đối ứng Lăng Lệ số 1, không khống chế được cảm xúc hét lớn: “Móa!”
...
Sân thi đấu.
Theo trọng tài hô lên.
Hà Vô Địch cầm thẻ số 2 trước một bước lên đài.
“Vù.”
Lăng Lệ cũng đi lên.
Bởi vì bị Lục Thiên Thiên chà đạp quá thảm, đứng ở sân thi đấu lảo đảo, hai tay đều buông thõng xuống.
“Ngươi xác định còn có thể chiến đấu không?” Trọng tài hỏi lần nữa.
“Xác định!”
Lăng Lệ giọng khàn khàn nói.
Hà Vô Địch không nói, ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ truyền máu, trong lòng nhất thời hiểu.
Lúc này Cẩu Thặng nếu biết ý tưởng trong lòng hắn, khẳng định rít gào: “Ta chưa cho ánh mắt gì hết, ngươi hiểu cái lông à!”
...
“Lại gặp đệ tử Vạn Cổ tông?”
“Gã này sắp thê thảm rồi.”
“Trạng thái như thế, cho dù người dự thi bình thường nhất cũng có thể đánh bại nhỉ.”
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Mọi người không cho rằng Lăng Lệ còn có năng lực chiến đấu, cứ phải kiên trì ra sân, khẳng định chính là để cho bị chà đạp.
Huống chi.
Hà Vô Địch này tựa như cũng không đơn giản.
“Ha ha...” Nghe được mọi người đang nghị luận mình, Lăng Lệ cúi đầu buông thõng tay, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị.
“Hả?”
Hà Vô Địch nhíu mày.
“Ngươi có phải cho rằng ta đã không còn sức đi chiến đấu hay không, ngươi có phải cho rằng ta là đến chịu chà đạp hay không?” Lăng Lệ đột nhiên ngẩng đầu, hiện ra một khuôn mặt dữ tợn đến mức tận cùng.
“...”
Hà Vô Địch trầm mặc một lát, ngay thẳng nói: “Phải.”
“Ha ha ha!”
Lăng Lệ ôm mặt cười phá lên, cười đến nước mắt cũng trào ra, cười cười suy nghĩ trở lại thời trẻ con, trở lại quá khứ vì sinh tồn mà chém giết.
Nơi này nhất định cần tổ hoạt hình để bổ khuyết kịch tình nhớ lại, cho nên làm nguyên tác sẽ không kể nhiều, nói tóm lại, căn cứ lệ thường, vô luận nhân vật chính phái hay là phản diện, chỉ cần từ hồi ức giết ra, sức chiến đấu khẳng định tăng vọt.
“Vù vù!”
Quả nhiên, Lăng Lệ lắc trái lắc phải quanh thân dần dần tràn ngập ra khí tức tương tự máu, hình xăm trước ngực cũng theo đó lóe ra hào quang.
Mắt hắn toàn bộ đỏ như máu, tóc của hắn đỏ bừng như máu, móng tay cái biến thành dài nhỏ sắc bén, giống như thực từ một người biến thành một con sói.
“Đây là...”
Cố Thiên Tinh kinh ngạc nói: “Huyết mạch Thiên Ma Hoàng?”
Quân Thường Tiếu giật ống truyền máu xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tên kia như đột nhiên phát cuồng, cực kỳ tương tự với huyết mạch mình.
“Đừng hiểu lầm.”
Hệ thống lập tức giải thích: “Cẩu Thặng từng ở trước đây dung hợp máu Thiên Ma, xin mọi người đừng tưởng tượng Thiên Ma Hoàng và hắn tồn tại quan hệ huyết thống.”
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Một tên nghĩa tử sao có thể có huyết mạch Thiên Ma Hoàng?”
“Phàm là từ trong giết chóc sống sót, phàm bị bắt làm nghĩa tử đều sẽ được ban cho huyết mạch Thiên Ma Hoàng.” Cố Thiên Tinh giải thích.
“Thì ra là thế.”
Quân Thường Tiếu nâng cằm nói: “Nói như vậy, hắn dùng con bài chưa lật rồi?”
“Không sai.”
Cố Thiên Tinh giọng điệu dị thường ngưng trọng nói: “Kẻ này tuy chỉ kế thừa một tia huyết mạch của Thiên Ma Hoàng, nhưng một khi thức tỉnh, thực lực tăng lên cực kỳ khủng bố, đệ tử này của ngươi sợ là...”
“Vù!”
“Vù!”
Ngay lúc này, toàn thân Lăng Lệ giống như rót vào máu gà, không chỉ chưa lay động, còn thẳng sống lưng, tóc, con ngươi, lông mày, làn da tất cả đều hóa màu máu, nhìn qua cực kỳ dọa người.
“Nhớ kỹ.”
“Ta là Lăng Lệ.”
“Nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng!”
Một khắc đó, Lăng Lệ đầy cột trạng thái sống lại so với lúc trước càng thêm kiêu ngạo, tràn ngập ra khí tức cường đại càng khiến không ít thiên tài đứng đầu kinh hồn táng đảm.
“Nói xong rồi?”
Hà Vô Địch vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“Vù ————————————” Đột nhiên, Lăng Lệ hóa thành ánh sáng màu đỏ lao tới, phẫn nộ quát: “Đều mở to mắt nhìn cho ta, trận đấu này rốt cuộc ai chà đạp ai!”
“Vù vù!”
“Vù vù vù!”
Trong nháy mắt, sân thi đấu cuốn lên cuồng phong khát máu.
Hà Vô Địch đứng ở tại chỗ, tóc bị thổi tung bay hỗn loạn, sau đó... Một cái nghiêng người tránh ra, tay phải nắm thành nắm đấm, đột nhiên đánh về phía Lăng Lệ đang lao tới.
“ẦM ————————— “
“Rắc rắc rắc!”
“Rắc rắc rắc rắc rắc!”
Sân thi đấu trải qua nhiều tầng trận pháp thêm vào nháy mắt sụp xuống, bề mặt tựa như mạng nhện tản ra rậm rạp, thậm chí kéo dài đến khán đài, dọa khán giả thiếu chút nữa bay lên.