Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1819 - Chương 1819. Chà Đạp Sói Chấm Dứt

Chương 1819. Chà đạp sói chấm dứt
Sân thi đấu tinh hệ, trải qua trận pháp sư chuyên nghiệp gia cố, cường độ chống lại lực lượng bùng nổ cực cao.

Nhưng mà.

Ngay tại lúc Lăng Lệ rít gào lao tới.

Toàn bộ sân thi đấu nháy mắt sụp xuống, vết nứt tràn ngập ra cũng lan đến khán đài.

“Vù! Vù!”

Trong nháy mắt, khán giả đồng loạt lui về phía sau, trường hợp thiếu chút nữa mất khống chế.

Cố Thiên Tinh đứng lên.

Hắn không phải muốn tránh, hắn là mở to mắt nhìn chằm chằm sóng khí cùng bụi đất tràn ngập sân thi đấu, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có khả năng...”

“Bốp.”

Quân Thường Tiếu tiêu sái lấy ra bật lửa, cúi đầu điểm hỏa xì gà, sau đó phun ra vòng khói, cười nói: “Thoải mái rồi.”

“Vù vù!”

Ngay lúc này, cuồng phong thổi qua hội trường, thổi tan sóng khí cùng bụi đất, tình huống bên trong xem qua hiểu ngay.

Hà Vô Địch đứng ở tại chỗ.

Hắn hai chân dạng ra, như đứng trung bình tấn, nắm tay phải ép xuống, cách mặt đất...

Ồ, không, đã không còn mặt sàn, bởi vì sàn tan vỡ hết, dưới chân còn có cái hố.

Vừa rồi Hà Vô Địch họa phong là bộ dáng mắt cá chết, bây giờ là họa phong siêu tả thực, cả khuôn mặt cương nghị vô cùng, không có bình tĩnh, không có không sao cả, có chỉ hai chữ —— nghiêm túc!

Lăng Lệ đâu?

Lún ở trong cái hố sâu trăm trượng, cả khuôn mặt cắm ở trong bùn đất, trên đầu sưng u lên sắp từ bên trong nhô lên rồi.

“Vù!”

Hà Vô Địch vung tay, kéo gã ra, giơ lên cao cao nói: “Ngươi chính là đến để chịu chà đạp.”

Mấy chữ này vẫn rất bình thản, nhưng phối hợp động tác giờ phút này, có thể xưng là màn ảnh làm màu tốt nhất của đệ tử Vạn Cổ tông.

Lý Thượng Thiên nằm trên mặt đất gian nan nâng máy ảnh, ‘Tách’ một cái ấn ở trên nút chụp.

“Sư đệ!”

Đám người Tô Tiểu Mạt giơ ngón tay cái lên nói: “Trâu bò!”

Mọi người đều hiểu Hà Vô Địch, cũng biết Lý Thượng Thiên bị chà đạp, khiến hắn rất tức giận, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ nghiêm túc đến mức một quyền hạ gục đối phương, hơn nữa... Ở sau khi người ta bùng nổ con bài chưa lật, ở lúc người ta tràn đầy tin tưởng nhất!

Lục Thiên Thiên chà đạp, chỉ có thể tính là chà đạp vật lý.

Hà Vô Địch chà đạp, không chỉ có chà đạp vật lý, còn có chà đạp tâm lý.

Ngươi bùng nổ huyết mạch?

Ngươi mạnh lên cũng kiêu ngạo hẳn lên?

Một quyền.

Ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất đừng nhúc nhích cho ta.

Có thể nói, Hà Vô Địch một quyền này đánh ra sự cao cấp của bản thân, cũng đánh ra điểm sung sướng mạnh nhất từ khi thi đấu tinh hệ bắt đầu đánh đến nay.

Quân Thường Tiếu sướng.

Các độc giả cũng sướng.

Nhưng, Lăng Lệ không sướng nổi, bởi vì sau khi thừa nhận một cú đấm nghiêm túc, lòng tin của hắn, ngạo nghễ của hắn, kiên trì của hắn, đều bị đánh tan thành mảnh vụn, thân thể cũng khó chống đỡ chết ngất đi.

“Vù!”

Hà Vô Địch tùy tay ném tiểu tử đó ra bên ngoài.

Trọng tài vội vàng lấy lại tinh thần, cao giọng tuyên bố: “Người thắng lợi, Hà Vô Địch!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu liên tục hút vài hơi xì gà, sau đó tựa vào trên ghế phun khói hình tròn như điên, nói: “Đệ tử tin tưởng nhất diễn ta, đệ tử không đáng tin nhất thế mà không diễn ta!”

Thấy Lăng Lệ bị nâng đi, Dạ Tinh Thần tức giận đánh ra một bài quyền quân đội, sau đó hướng Hà Vô Địch đi xuống đài rít gào: “Vì sao không để lại cho ta!”

“Bởi vì.”

Hà Vô Địch dừng chân nói: “Ta cũng là một thành viên Vạn Cổ tông.”

“...”

Lời này khiến Dạ Tinh Thần bình tĩnh lại.

Hắn xoay người sang chỗ khác, nói: “Ngươi ta ở trận chung kết gặp nhau, phải nghiêm túc đối đãi.”

“Được.”

Hà Vô Địch nói.

Khóe miệng Dạ Tinh Thần hiện lên một cái mỉm cười tà mị.

...

“Ông!”

“Ông!”

Trước sân đấu vỡ nát, mấy chục trận pháp sư đang sửa gấp.

Toàn bộ tuyển thủ dự thi đều lấy một loại ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Hà Vô Địch.

Không hề nghi ngờ, một đấm nghiêm túc nháy mắt hạ gục Lăng Lệ đang bùng nổ, khiến thánh tùy tiện luôn theo đuổi im ỉm trở thành điểm sáng nhất toàn trường!

“Vô Địch.”

Quân Thường Tiếu khoanh hai tay lại nói: “Không thẹn quan môn đệ tử Vạn Cổ tông ta.”

Có thể mọi người thấy ‘quan môn (đóng cửa)’ càng giống một trào lưu khôi hài hơn, trên thực tế, hôm nay Hà Vô Địch biểu hiện, thuyết minh hoàn mỹ cái gì gọi là quan môn đệ tử (đệ tử cuối cùng)!

“Quân tông chủ!”

Cố Thiên Tinh giơ ngón tay cái nói: “Đệ tử này của ngươi quá dũng mãnh rồi!”

Chiến đấu của Hà Vô Địch cùng Lăng Lệ hắn lại một lần nữa bị đánh mặt, tuy đau nhưng khoái hoạt, dù sao thắng nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng, nói lên thực lực mạnh mẽ, tham gia chung kết tổng khẳng định có thể lấy được thành tích tốt!

Cố đại gia lúc trước nghĩ là đệ tử Vạn Cổ tông nếu thăng cấp chung kết tổng, chỉ cần có thể lấy được thứ tự trong một ngàn hạng đầu coi như làm Độ Thiên giới nở mày nở mặt rồi, bây giờ đánh giá tăng lên mấy trăm hạng đầu, thậm chí một trăm hạng đầu cũng có khả năng.

Khiến hắn tự tin như thế, bắt nguồn từ Lăng Lệ là nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng, vậy cũng có thể một quyền hạ gục, đại bộ phận đối thủ chung kết tổng lại có thể nào chiến nổi một trận với hắn?

...

Kịch tình đệ tử Vạn Cổ tông chà đạp sói đã xong.

Nhưng, thi đấu tinh hệ còn chưa kết thúc, còn phải tiếp tục đánh (thủy*).

(*): 1 từ ngữ mạng, thường để ám chỉ việc các tác giả cố gắng kéo dài số chữ cho tác phẩm của mình bằng những nội dung thừa thãi

Từ trước mắt mà nói, sau khi thu phục nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng, có uy hiếp trên sân chỉ còn lại Kiếm Tiểu Hồng cùng Nam Cung Khanh Huyền bọn số ít thiên tài đứng đầu.

Trái lại đệ tử Vạn Cổ tông bị đào thải, chỉ có Lý Thượng Thiên, Tô Tiểu Mạt cùng Lục Thiên Thiên, cục diện đối với Cẩu Thặng rất có lợi... Cái rắm.

Kế tiếp.

Chiến đấu rất đặc sắc.

Đầu tiên, Tĩnh Tri Hiểu dọn nhà xí nhiều năm nhưng chưa từng từ bỏ tu luyện bị Kiếm Tiểu Hồng trực tiếp KO.

Tiếp theo, bá chủ nhà xí Mao Tiểu Đạo bị thiên tài thể tu đánh văng khỏi sân thi đấu.

Trong lúc nhất thời, đệ tử Vạn Cổ tông xuất hiện một chuỗi cục diện chiến bại, khiến Quân Thường Tiếu vừa hộc máu vừa truyền máu, mấy độ suýt nữa ngất đi.

Cũng không phải nói đám người Tĩnh Tri Hiểu đang cố ý diễn tông chủ, mà là người dự thi đối mặt đều là thiên tài đứng đầu Thương Vân hệ, thực sự tài không bằng người ta, nếu đấu thao tác cơ giáp, đấu dọn nhà xí nhanh, hai huynh đệ này tuyệt đối nháy mắt hạ gục toàn trường.

Tĩnh Tri Hiểu và Mao Tiểu Đạo tốt xấu cũng coi như đệ tử đời thứ nhất của Vạn Cổ tông.

Đệ tử đời thứ hai đám người Lâm Nghị, Diệp Phong bởi nhập môn muộn, công lực không thâm hậu như người trước, lượt sau đó càng đánh càng khó, cuối cùng cũng không tránh khỏi bị đào thải.

Đối với điều này.

Quân Thường Tiếu biểu hiện rất bình tĩnh.

Báo danh cho đệ tử thế hệ thứ hai tham gia Vũ Trụ Thánh Chiến tôn chỉ là ở tôi luyện, cho nên bị đào thải cũng hợp tình hợp lý.

“Lần này thất bại đối với các ngươi mà nói là một lần rèn luyện.” Quân Thường Tiếu an ủi: “Sau khi trở về cần tổng kết nhiều hơn, chăm chỉ tu luyện để bù lại thiếu sót.”

“Vâng!”

Đám người Lâm Nghị nói.

Quân Thường Tiếu lại nhìn về phía Tĩnh Tri Hiểu và Mao Tiểu Đạo: “Sau khi trở về tiếp tục dọn nhà vệ sinh cho bổn tọa, kỳ hạn, một trăm năm.”

Hai huynh đệ này ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, như huynh đệ cùng cảnh ngộ ôm nhau khóc lên.

Đương nhiên.

Trước mắt thoải mái nhất vẫn là Lý Thượng Thiên.

Theo đệ tử hạch tâm, nội môn đệ tử cùng đệ tử thế hệ thứ hai bị thua, tâm tính hắn dần dần khôi phục.

Tuy ta là thua đầu tiên, nhưng còn có rất nhiều đồng môn bầu bạn.

Vốn tính dùng ba năm chương miêu tả hắn như thế nào từ trong uể oải chậm rãi phấn chấn trở lại, sau đó linh hồn cùng tâm tính toàn diện thăng hoa, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết.

...

Giải đấu cử hành hừng hực khí thế.

“Số 3 Tiêu Tội Kỷ, số 4 Thiết Hào Hiệp lên đài!” Trọng tài cao giọng hô.

“...”

Tiêu Tội Kỷ nhảy lên sân thi đấu.

Ánh mắt hắn lóe lên cực nóng, bởi vì thiếu niên tên Thiết Hào Hiệp kia là một thể tu phi thường xuất sắc!

“Một trận chiến này.”

Quân Thường Tiếu nói: “Khẳng định tràn ngập hơi thở dương cương.”

Hệ thống nói: “Lăng Lệ đã bị giải quyết, ta đoán chương sau khẳng định sắp vào, bằng không, trong khu bình luận tất cả đều nói thủy thủy thủy (kéo dài chữ).”


Bình Luận (0)
Comment