Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1821 - Chương 1821. Tự Mang Thuộc Tính Kháng Băng

Chương 1821. Tự mang thuộc tính kháng băng
Thi đấu tinh hệ đến thời khắc mấu chốt.

Quân Thường Tiếu đầu tiên chờ mong không phải đệ tử lấy quán quân, mà là mong bọn họ tiến vào top 10 đạt được càng nhiều vé vào thánh chiến, như vậy liền có thể hoàn thành nhiệm vụ sử thi.

Nói trắng ra là.

Cẩu Thặng không muốn kẹt cấp, muốn bước vào Thiên Cơ cảnh!

Nhìn từ trước mắt phân phối, có hai cặp là tông nội môn chiến, đã vững vàng lấy được hai tấm vé.

Không đủ.

Hắn rất tham lam, muốn càng nhiều hơn.

Dù sao vượt mức hoàn thành, thưởng càng phong phú.

“Số 1 Diêu Mộng Oánh, số 2 Nam Cung Khanh Huyền, xuất chiến!” Trọng tài cất cao giọng nói.

“Vù!”

“Vù!”

Diêu Mộng Oánh cùng Nam Cung Khanh Huyền bay lên.

Đại đệ tử Đạo Nguyên tông này vẫn là bộ dáng cũ, luôn vẻ mặt mỉm cười, rõ ràng là băng tu lại làm người ta không cảm thấy rét lạnh.

“Hừ.”

Diêu Mộng Oánh lườm hắn, nói “Từ khi vào sân bắt đầu, ngươi đã nhìn trộm đại sư tỷ, không biết xấu hổ.”

“...”

Nam Cung Khanh Huyền cạn lời.

Không sai, mình là đang quan sát Lục Thiên Thiên, nhưng chỉ xuất phát từ nguyên nhân đều là băng tu.

“Cô nương.”

Nam Cung Khanh Huyền nói “Ngươi hiểu lầm rồi.”

“Cảnh cáo ngươi.” Diêu Mộng Oánh trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Tuyệt đối đừng có ý nghĩ không an phận với đại sư tỷ!”

Nam Cung Khanh Huyền buồn bực.

Hóa ra ở trong mắt nữ nhân này, mình là tên hư hỏng ham sắc đẹp?

“Xì.”

Trên khán đài, đệ tử Đạo Nguyên tông khó chịu.

Đại sư huynh nhà ta, chính là đệ tử mạnh nhất lịch sử Đạo Nguyên tông, nữ tử mê hắn cũng xếp hàng đến chân núi, sao lại để ý một nữ đệ tử Vạn Cổ tông.

Diêu Mộng Oánh vẫy vẫy tay, nói: “Bắt đầu đánh đi.”

“Đắc tội.”

Nam Cung Khanh Huyền vẫn rất lễ phép.

Nhưng, nói xong câu đó, nụ cười trên mặt bị nghiêm túc thay thế, sau đó tay áo vung lên, nháy mắt hội tụ ra từng cây chùy băng sắc bén.

“Vù!”

“Vù!”

Ánh sáng lạnh lóe lên, bắn vút đi.

“Vù vù!”

Khi Nam Cung Khanh Huyền ra tay, khí tức băng hàn tràn ngập toàn bộ sân thi đấu, sàn nhanh chóng che kín tầng băng.

Đây là hành vi bao sân thường thấy nhất của băng tu, sẽ mang đến hiệu quả tiêu cực cho đối thủ.

“Ầm ầm ầm!”

Đặt mình trong sân băng Diêu Mộng Oánh không thèm để ý, ma khí ngập trời rót vào trong nắm đấm, mang chùy băng đánh tới phá hết đi, cười nói “Ngươi loại hàn khí này so với đại sư tỷ của ta kém xa.”

“Phải không?”

Nam Cung Khanh Huyền cười, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, ở trên không đánh ra thủ thế nào đó nói: “Hợp!”

“Rắc rắc rắc!”

“Rắc rắc rắc rắc!”

Trong nháy mắt, tầng băng trên sàn giống như bị người ta dùng cái xẻng xốc lên, nhanh chóng hướng Diêu Mộng Oánh áp sát, hình thành tầng băng tương tự lồng giam.

“Ầm!”

“Ầm!”

Diêu Mộng Oánh hội tụ ma lực đánh phá tầng băng từ bốn phương tám hướng lan tràn đến, nhưng trước sau không làm gì được, cuối cùng bị trói buộc trong đó.

“Đã xong!”

Đệ tử Đạo Nguyên tông hưng phấn nói.

Ở trong lý giải của bọn họ, lồng giam cực hàn của đại sư huynh chỉ cần trói buộc mục tiêu, thì không tồn tại khả năng bị đột phá.

“Ầm ——————————” Đột nhiên, một tiếng nổ vang truyền đến, chỉ nhìn thấy tầng băng tương tự lồng giam nháy mắt nổ tung, mảnh vỡ như pháo hoa nở rộ tản ra, thẳng đến lúc lan đến khán đài đột nhiên lại nhanh chóng bốc hơi.

“...”

Mọi người kinh hãi toát ra đầy mồ hôi lạnh.

“Vù ———— “

Trên sân thi đấu, Diêu Mộng Oánh phá băng mà ra, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.

Quanh thân hắn tràn ngập ma khí mênh mông, đôi mắt vốn nhìn qua trong suốt vô cùng, giờ phút này trở nên dị thường yêu diễm.

“Ma tu?”

Nam Cung Khanh Huyền nhíu mày nói.

“Ồ?” Cố Thiên Tinh lâm vào trầm ngâm, nói: “Cô bé này chẳng lẽ là hậu duệ Ma Vọng tộc?”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói: “Thúc cũng từng nghe nói Ma Vọng tộc?”

“Đây là một tộc đàn cổ xưa, mấy chục vạn năm trước cực kỳ hưng thịnh, về sau không biết sao đột nhiên tan rã, từ đó về sau đi hướng xuống dốc.” Cố Thiên Tinh nói.

“Khó trách.”

Quân Thường Tiếu tỉnh ngộ.

Thật ra hắn vẫn luôn có sự khó hiểu, đó là Ma Vọng tộc ở Thượng Giới, vì sao sẽ có kỹ thuật rèn đúc, đan dược cao siêu như vậy, hôm nay nghe Cố Thiên Tinh nói liền hiểu tiền thân từng là tộc đàn cường đại.

“Nói tới.”

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: “Ma tổ tên kia bây giờ còn sống không?”

Có thể mọi người đã quên nhân vật này, cần thiết phải nhắc nhở, Diêu Mộng Oánh kế thừa tiên thiên thánh ma thể là của hắn, trăm vạn ma quân an trí Vạn Cổ giới của hắn, thân thể hoàn mỹ của Dạ Tinh Thần là của hắn.

Không sai.

Trăm phần trăm tống tài lão tổ.

Lúc trước bị Quân Thường Tiếu làm cho rất chật vật, lấy linh hồn giãy dung nhập vũ trụ tinh không, may mắn thế nào bị người Tinh Linh giới bắt lấy, còn an trí một bộ thân thể, vốn tưởng vương giả trở về, kết quả lại bị đánh đuổi, đến nay không có tin tức nữa.

“Hắn hẳn là ở Tinh Linh giới.” Cẩu Thặng thầm nghĩ: “Thế giới này ta khẳng định sẽ đi, cho nên sớm hay muộn sẽ có một ngày gặp lại.”

“Ầm!”

“Ầm!”

Tiếng chiến đấu trên võ đài kéo hắn về hiện thực, sau đó tập trung tinh thần nhìn, chỉ thấy Diêu Mộng Oánh bùng nổ thánh ma chi thể, từ cô gái thanh thuần lúc trước hóa thành ma đầu lạnh lùng xinh đẹp, triển khai thế công bẻ gãy nghiền nát.

Nam Cung Khanh Huyền liên tục tránh né, nhìn như thoải mái có thừa, nhưng càng lúc càng tỏ ra chật vật.

Hắn rất buồn bực.

Bởi vì ngưng tụ sân băng không có tác dụng đối với Diêu Mộng Oánh.

Nam đệ tử Vạn Cổ tông tiếp xúc không nhiều với đại sư tỷ, như là Liễu Uyển Thi, Lăng Uyên Tuyết nữ đệ tử như vậy hầu như cứ vài bữa là ở cùng một chỗ, cho nên cũng coi như kinh nghiệm chiến trường.

Huống chi, Lục Thiên Thiên không băng lạnh bằng ngày xưa, ngẫu nhiên sẽ lấy thân phận sư tỷ dạy sư muội.

Diêu Mộng Oánh được lợi lớn nhất.

Thậm chí thường thường đi băng trọng thiên tìm nàng.

Thường xuyên qua lại, chống đỡ đối với băng hệ thuộc tính tự nhiên liền tăng lên.

Đơn giản mà nói, ở chung lâu với Lục Thiên Thiên, phương diện băng hệ thuộc tính cùng kháng tính tự nhiên tăng lên.

Nếu mở ra bảng thuộc tính đệ tử Vạn Cổ tông, tuyệt đối ai cũng tự mang kháng băng +20, tiếp xúc nhiều với đại sư tỷ Diêu Mộng Oánh ít nhất +50 trở lên.

Ở đáy bảng thuộc tính còn có cái thuộc tính đặc thù tên là da mặt, thế mà tăng lên 100!

“Vù!”

“Vù!”

Diêu Mộng Oánh hóa thân ma nữ, ma khí ngập trời ngưng tụ thành một người khổng lồ, đuổi theo Nam Cung Khanh Huyền điên cuồng gõ, đánh đối phương không ngừng lui về phía sau, cuối cùng... Rời khỏi sân thi đấu.

Đệ tử Đạo Nguyên tông đến trợ uy sụp đổ rồi.

Đại đệ tử kiệt xuất nhất trước nay của tông ta, thế mà thua tiểu ma nữ này, mười hạng đầu cũng chưa tiến vào được!

“Vù!”

Cố Thiên Tinh ngồi xuống.

Ánh mắt của hắn có chút dại ra.

Làm tuyển thủ hạt giống nhất tranh đoạt quán quân thi đấu tinh hệ, Nam Cung Khanh Huyền thế mà bị nữ đệ tử Vạn Cổ tông đánh bại rồi!

Cố Thiên Tinh xem trọng Hà Vô Địch, cũng xem trọng Dạ Tinh Thần, cho rằng có thể thuận lợi thăng cấp vào top 10, nhưng hoàn toàn không dự đoán được, Diêu Mộng Oánh không biểu hiện nổi bật cũng mạnh như vậy!

Yêu quái!

Một đám yêu quái!

...

Sau khi trận đầu kết thúc, trận sau tiếp tục.

Hà Vô Địch và Kiếm Tiểu Hồng đi lên sân thi đấu, theo trọng tài hô lên trận đấu bắt đầu, lập tức lại tuyên bố: “Người thắng lợi, Hà Vô Địch!”

Xong rồi?

Xong rồi.

“Đáng giận!” Kiếm Tiểu Hồng xoa vai trái bị đánh trúng, dậm chân nói: “Ta còn chưa thi triển kiếm chiêu, sao hắn đã động thủ!”

“...”

Hà Vô Địch cạn lời.

Chu sư huynh đầu óc có vấn đề, thế nào cũng phải chờ ngươi tích lũy lực lượng ra chiêu, ta không ngốc như vậy.

“Vù!”

Sau khi trọng tài tuyên bố, Quân Thường Tiếu tựa vào trên ghế, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, phát hiện trời rộng lớn hơn cũng xanh thẳm hơn, vì thế đưa tay đặt lên trên mặt, phát ra tiếng cười quái dị ‘Khặc khặc khặc’.

Diêu Mộng Oánh và Hà Vô Địch thăng cấp, ý nghĩa hai tấm vé thắng tới tay, ý nghĩa phù hợp tiêu chuẩn thấp nhất hoàn thành nhiệm vụ sử thi rồi!


Bình Luận (0)
Comment