Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1822 - Chương 1822. Dạ Tinh Thần Vs Tiêu Tội Kỷ

Chương 1822. Dạ Tinh Thần VS Tiêu Tội Kỷ
Hai thiên tài hàng đầu Thương Vân hệ có tên có họ thua trận, toàn bộ hội trường nháy mắt an tĩnh lại.

“Ài.”

Nam Cung Khanh Huyền lắc đầu.

Hắn đã rất nghiêm túc đối đãi đệ tử Vạn Cổ tông, thậm chí hạ quyết tâm, nếu gặp một trong Dạ Tinh Thần cùng Hà Vô Địch, phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Kết quả... Mình nghĩ nhiều rồi, ngay cả sư muội của người ta cũng đánh không lại.

“Thôi.”

Nam Cung Khanh Huyền nhìn về phía Lục Thiên Thiên như hàn mai đứng thẳng, nói: “Vừa vặn có thể đi nhánh thua chiến một trận với nàng.”

“Này.”

Kiếm Tiểu Hồng tựa như cũng không để ý thua trận đấu, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Chu Hồng, nháy mắt nói: “Chúng ta có lẽ còn có thể đánh một trận nữa đấy.”

Chu Hồng nhắm mắt không nói.

“Đầu gỗ.”

Kiếm Tiểu Hồng nhỏ giọng nói một câu, sau đó ngồi ở trên đài bên cạnh, nhìn về phía Dạ Tinh Thần cùng Tiêu Tội Kỷ ra sân, nói: “Hai người này ai sẽ thắng?”

Khán giả cũng đang tự hỏi.

Dạ Tinh Thần cho mọi người cảm giác tựa như trường mâu sắc bén, nơi đi qua, không đâu không phá.

Tiêu Tội Kỷ cho mọi người cảm giác tựa như tấm khiên dày vững chãi, đứng ở tại chỗ, vững như bàn thạch.

Trận đấu mâu cùng thuẫn này nhất định đặc sắc.

“Vù!”

Sau khi lên đài, Tiêu Tội Kỷ hít sâu một hơi, sau đó truyền âm nói: “Dạ sư đệ, nếu không ta chủ động nhận thua đi?”

Đồng môn gặp nhau.

Tất có một người đào thải.

Hắn càng hy vọng sư đệ thăng cấp hơn.

Nhưng, Dạ Tinh Thần lại lạnh lùng trả lời: “Ngươi đang làm nhục ta.”

Làm một nam nhân có ngạo cốt, tuyệt không cho phép được nhường, mà là dựa vào bản lãnh thật sự của mình đi thắng mỗi một trận đấu.

“Hiểu rồi.”

Tiêu Tội Kỷ cột mái tóc lại, mu bàn tay hiện lên hiệu quả văn tự, rất nhanh đã bị cơ giáp tràn ngập cảm giác tương lai bao phủ.

“Vù!”

Súng máy hạng nặng, Gatling gun, tên lửa... các vũ khí nóng đều giơ lên.

Thời khắc này, Tiêu Tội Kỷ một bộ dáng siêu nghiêm túc.

“Ầm!”

Dạ Tinh Thần nâng tay, phương thiên họa kích rơi xuống đất.

“Vù vù!”

Sóng khí bùng nổ tràn ngập sân đấu.

Chờ dần dần tan đi, một con ngựa chiến đỏ đậm uy vũ chồm lên hí vang.

Dạ Đế cưỡi ở bên trên mặc chiến giáp, một tay cầm phương thiên chiến kích giơ nó lên, khí thế uy chấn núi sông nháy mắt tràn ngập toàn bộ hội trường.

“Bọn họ đều nghiêm túc rồi!” Lý Thanh Dương nói.

Thi đấu đến nay, hai sư đệ đều là tay không chiến đấu, hôm nay mở màn liền bùng nổ hiệu quả đặc biệt của văn tự, tuyệt đối là một trận đấu vượt qua tông môn luận bàn.

Quân Thường Tiếu cũng nổi lên hứng thú.

Hai đệ tử đại biểu mâu cùng thuẫn, ngày thường tuy luôn làm nhiệm vụ, nhưng trước giờ chưa từng thấy so đấu.

...

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Trên sân đấu, Dạ Tinh Thần sắc bén như mâu, Tiêu Tội Kỷ vững dày như khiên.

Cái này nếu đánh không được một chương, thật có lỗi với phóng thích hai luồng khí thế cường đại và không khí nhuộm đẫm.

“...”

Trọng tài giơ tay, thổi còi: “Bắt đầu!”

“Vù!”

Vừa dứt lời, khí thế sắc bén cùng vững vàng dẫn đầu va chạm với nhau, nháy mắt sinh ra dư uy mang hắn quét bay đi, cũng ở không trung rít gào: “Ta không nên đi lên ———— “

“HÍ!”

Ngựa Xích Thố hí dài một tiếng, Dạ Tinh Thần cầm chiến kích xung phong đến.

“Vù vù!”

Cuồng phong gào thét, sắc bén như đao.

Tiêu Tội Kỷ mặc võ trang hai tay chộp vào trên Gatling gun, trải qua khóa mục tiêu đơn giản, liền nhìn thấy họng súng lóe ra ánh sáng xanh lam, từng viên đạn tựa như mưa rào bay ra.

“Đát đát đát!”

“Đát đát đát!”

“Vù ————————” Ngựa Xích Thố di chuyển như rắn, từ trong mưa bom bão đạn lao tới, phương thiên chiến kích hội tụ lực lượng cường đại hung hăng đâm tới.

Tiêu Tội Kỷ vội vàng thu súng, mang lưu quang thuẫn giơ trước người.

“Ầm!”

Trong nháy mắt kích và khiên va chạm, mắt thường có thể thấy được sóng năng lượng nhanh chóng từ sân thi đấu lan tràn, không gian càng bị quấy đột nhiên vặn vẹo.

Lúc này có người sẽ hỏi, viên đạn bắn hụt không lan đến khán đài?

Yên tâm.

Chung quanh có trận pháp kết giới bảo hộ.

Tuy giờ phút này đã bị đạn lạc đánh ra những vết lõm, xem tình huống hẳn là có thể chống đỡ một lát.

“Bịch bịch bịch!”

Sau khi cứng rắn đối kháng phương thiên họa kích tấn công, Tiêu Tội Kỷ giơ khiên lui lại, thẳng tới lúc vững vàng sau mấy mét, nhếch miệng cười nói: “Đủ mạnh!”

“Vù!”

Đúng lúc này, Dạ Tinh Thần từ trên ngựa Xích Thố nhảy dựng lên, tựa như ma thần đội ánh sáng mặt trời ầm ầm ép tới.

Tiêu Tội Kỷ vội vàng nâng khiên đón đỡ.

“Ầm!”

“Rắc rắc rắc!”

Phương thiên họa kích đánh ở trên lưu quang thuẫn, lực lượng cường đại tựa như sóng biển hướng mặt đất ép tới, khiến phiến đá xung quanh nhanh chóng sụp đổ, toàn bộ sân càng không chịu nổi gánh nặng sụp xuống.

“Má nó!”

Khán giả kinh ngạc nói: “Đặc sắc như vậy?”

Ngay từ đầu, bọn họ đoán đều là đệ tử Vạn Cổ tông, có thể sẽ xuất hiện tình huống nhường, kết quả không ngờ hai người trực tiếp đao thật thương thật đánh nhau!

Cố Thiên Tinh lắc đầu nói: “Không cần thiết.”

Đã đều là ra từ một tông môn, nhất định có người thuận lợi thăng cấp top 10, phía sau còn có trận đấu, còn cần tranh đoạt quán quân, không giữ lại sức đi chiến người dự thi khác, ngược lại bùng nổ xung đột, là thật sự đầu bị lừa đá.

Quân Thường Tiếu không nói.

Thậm chí, xem say sưa.

Nam Cung Khanh Huyền và Kiếm Tiểu Hồng đã thua, chỉ còn lại một đám thiên tài không xứng có tên, quán quân tuyệt đối chạy không thoát, cho nên đệ tử muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, vui vẻ là được rồi.

“Ầm!”

“Ầm!”

Trên sân đấu vỡ nát, hai loại khí tức sắc bén vững vàng điên cuồng bùng nổ.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ một người cầm chiến kích, một người cầm chiến thuẫn, khi thì áp sát giao thủ, khi thì ở trong di động tốc độ cao va chạm, khi thì bay đến trời cao điên cuồng đối chiêu.

Ánh lửa tung tóe tuyệt luân!

Khổ cho quay phim chụp ảnh, khiêng máy móc chạy khắp sân.

Một màn này không khỏi làm người ta nghĩ đến hình động (GIF) lúc tuyển thủ điền kính thi chạy, người quay phim vì theo đuổi góc nhìn thứ nhất, khiêng máy móc bám theo, tốc độ so với tuyển thủ còn nhanh hơn.

Mười phút sau.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ còn đang đánh.

Ba mươi phút sau.

Dạ Tinh Thần cùng Tiêu Tội Kỷ còn đang đánh.

“...”

Mắt mọi người không chớp một cái nào, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.

Lục Thiên Thiên và Hà Vô Địch chà đạp Lăng Lệ tuy trút giận, nhưng còn chưa nói tới đặc sắc, hai đệ tử Vạn Cổ tông chiến đấu có thể nói chiến đấu đặc sắc nhất từ khi thi đấu đến nay, không có ‘một trong những’!

Thi đấu kịch liệt nhất chung quy sẽ chấm dứt, chính như Vạn Cổ Tối Cường tông sớm hay muộn sẽ kết thúc, sớm hay muộn sẽ nhìn thấy cánh cổng khắc ‘Thiết cốt boong boong’ từ từ đóng lại, Quân Thường Tiếu và đệ tử đứng ở bên trong hướng mọi người phất tay từ biệt.

Cảm tạ có bạn, giang hồ tái kiến.

“Ầm —————————— “

Một tiếng nổ vang mang tác giả lâm vào trong cảm xúc bi thương kéo về hiện thực, tiếp tục gõ bàn phím, viết Dạ Tinh Thần giơ ngang kích mà đứng, ngựa Xích Thố ngửa đầu hí vang.

Tiêu Tội Kỷ nằm ở trên mặt đất.

Cơ giáp trên người dần dần hư hóa, khuôn mặt hiện lên bộ dạng suy yếu.

Mệt rồi.

Hết sức rồi.

“Rốt cuộc kết thúc rồi!”

Mọi người lúc này mới dư vị vô cùng ngồi xuống, nếu dùng hai chữ để hình dung so đấu vừa rồi, tuyệt đối là —— đã nghiền!

“Người thắng, Dạ Tinh Thần!”

Chờ sau khi trọng tài tuyên bố, Dạ Tinh Thần từ sân thi đấu tan vỡ đi ra, đứng ở trước mặt Tiêu Tội Kỷ vươn tay.

Tiêu Tội Kỷ nâng tay, mượn lực đứng lên.

Ngay tại thời điểm hai người hai tay khép lại, tạo thế đồng môn đỡ nhau, Lý Thượng Thiên lại gian nan nâng lên cửa chớp của máy ảnh, làm tốt chuẩn bị cho về sau đại kết cục lấy ảnh chụp nhớ lại.

...

“Số 7 Lý Phi, số 8 Long Tử Dương!”

“Người thắng, Lý Phi!”

“Số 10 Lý Thanh Dương, số 11 Thượng Quan Uyển Nhi!”

“Người thắng, Lý Thanh Dương!”

“Số 12 Mộc Hồng Liên, số 13 Tô Liệt!”

“Người thắng, Mộc Hồng Liên!”

“Số 14 Cái Luân, số 15 Lăng Uyên Tuyết!”

“Người thắng, Lăng Uyên Tuyết!”

“Số 19 Cố Triều Tịch, số 20 Á Tác!”

“Người thắng, Cố Triều Tịch!”

Theo từng trận đấu xảy ra, đệ tử Vạn Cổ tông đều thắng đối thủ của mình.

Tính cả Diêu Mộng Oánh, Hà Vô Địch, Dạ Tinh Thần thăng cấp, tổng cộng tám người ôm đồm top 10, về phần hai người dự thi còn lại Lỗ Ban số 7 cùng Đề Mạc thì trốn ở góc phòng run rẩy.

“Vù!”

Đệ tử Vạn Cổ tông đồng loạt quay đầu, bọn họ thân hắc hóa, chỉ còn lại có một đôi mắt đỏ rực, giống như ác ma nhìn chằm chằm hai đứa bé đáng thương.

“Hu hu hu, ta muốn về Ngõa Lạc Lan đại lục!”

“Hu hu hu, ta muốn về vương giả đại lục!”


Bình Luận (0)
Comment