Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1826 - Chương 1826. Lăng Lệ Liều Mạng Rồi

Chương 1826. Lăng Lệ liều mạng rồi
Hệ thống bên này vừa trào phúng xong, bên kia đại đệ tử liền có điềm báo thăng cấp, đánh mặt cực nhanh có thể nói thần tốc vô cùng.

Trên thực tế, Lục Thiên Thiên rất sớm đã chạm đến nửa bước Thiên Cơ, nhưng mãi vẫn thiếu chút hỏa hậu, mà bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh tồn tại áo nghĩa cường đại, vừa vặn mang đến cơ hội cho nàng.

“Vù vù!”

Xu thế thăng cấp tràn ngập, dần dần từ trong vòng xoáy trào ra, bao trùm Vạn Cổ tông, bao trùm Vạn Cổ giới, thanh thế to lớn chút không thua gì năm đó Lý Thanh Dương đột phá.

Nói đến Lý Thanh Dương, có người sẽ hỏi, rõ ràng là nửa bước, sao không đánh tới trận chung kết?

Đừng hỏi, hỏi chính là nhường Hà Vô Địch.

Vài canh giờ sau.

Khí tức khuếch tán từng bước nội liễm, Lục Thiên Thiên thuận lợi từ đỉnh phong Tầm Chân cảnh bước vào nửa bước Thiên Cơ cảnh.

“Không thể tưởng tượng!” Hà Vô Địch kinh ngạc nói.

Đại sư tỷ vừa mới tiến vào, liền lập tức đột phá, bí cảnh này quả thực khủng bố!

Đương nhiên.

Được lợi không chỉ một mình Lục Thiên Thiên.

Liễu Tư Nam cùng Công Tôn Hầu các trưởng lão kẹt ở đỉnh phong Tầm Chân cảnh sau khi tiến vào, cũng đều hoặc nhiều hoặc ít cảm ngộ được thiên địa áo nghĩa, có thể bước vào nửa bước hay không phải xem bản thân thăm dò.

Đổi làm trước kia, không ai dám cam đoan có thể đạt được cơ duyên hay không, có thể chạm đến Thiên Cơ hay không, cho dù là nửa bước.

Thiên Cơ Bí Cảnh xuất hiện ý nghĩa cơ duyên chuẩn bị sẵn cho các ngươi, muốn đột phá nửa bước thậm chí Thiên Cơ cảnh hoàn chỉnh, lấy thời gian của các ngươi đến tiêu hao đi!

“Vù!”

Dạ Tinh Thần khoanh chân ngồi xuống.

Đại sư tỷ thăng cấp, khiến hắn chịu kích thích lớn, cho nên quyết định ở nơi này ngả ra đất, thẳng đến lúc bước vào nửa bước Thiên Cơ mới đi ra ngoài!

Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng nghĩ như vậy, ngại là rất nhiều đệ tử còn cần tham gia trận đấu nhánh thua vài ngày sau, cho nên chỉ có thể thể nghiệm trước một đoạn thời gian.

Đồng thời cũng cần giải thích một lần.

Thiên Cơ Bí Cảnh xuất hiện ý nghĩa, thành viên Vạn Cổ tông có thể khoa học nghiêm cẩn hóa đột phá, đơn giản chỉ là tốn chút thời gian, xin đừng rối rắm vì sao không phải Hà Vô Địch, không phải Dạ Tinh Thần đột phá trước, mà là Lục Thiên Thiên, fan các bên lại càng không nên vì điều này cào xé, cảm ơn.

...

Thanh minh thì tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.

(Thanh minh lất phất mưa từng cơn Lữ khách buồn tênh nát cả hồn - bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục)

Đây là tình huống thời tiết trận đấu nhánh thua, bầu trời bị mây đen tràn ngập, không khí hơi áp lực.

Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử Vạn Cổ tông tiến vào hội trường, toàn bộ hành trình bảo trì nghiêm túc, ngay cả nụ cười hèn thường xuyên treo bên miệng cũng thu liễm lại.

Thiên tài đứng đầu chưa thăng cấp top 10 đã bị đào thải cũng đã lục tục tiến vào hội trường, bọn họ ai cũng bẻ tay, khát vọng ở hôm nay lấy được danh ngạch hai mươi hạng đầu, tham gia chung kết tổng tổ chức không lâu sau đây.

Trong đó tiếng hô cao nhất, tự nhiên là đám người Nam Cung Khanh Huyền cùng Kiếm Tiểu Hồng.

Lẽ ra.

Bọn họ vốn nên là nhân tuyển hàng đầu tranh đoạt quán quân.

Nhưng bởi vì ở lúc thăng cấp top 10 bất hạnh gặp đệ tử Vạn Cổ tông, chỉ có thể lưu lạc nhánh thua.

Có thể nói, Vũ Trụ Thánh Chiến tổ chức nhiều kỳ như vậy, trong nhánh thua hội tụ một đám hạt giống tranh đoạt quán quân quả thật trước đó chưa từng có, cho nên lần này khai chiến, vẫn như cũ hấp dẫn không ít khán giả.

Khiến mọi người càng thêm để ý là, nghĩa tử Thiên Ma Hoàng sẽ còn tới tham gia không?

“Hẳn là sẽ không.”

“Bị chà đạp thê thảm như vậy, ít nhất phải tu dưỡng mấy tháng nhỉ?”

“Rất rõ ràng, tên kia bị Vạn Cổ tông nhằm vào, lần này trong nhánh thua cũng có không ít đệ tử Vạn Cổ tông, hắn nếu dám tới tham gia, một khi gặp lại tránh không được bị chà đạp.”

Thời điểm mọi người ở đây nghị luận, bóng người Lăng Lệ xuất hiện ở chỗ hội trường.

Tuy toàn thân đều quấn băng vải, nhưng từ thân pháp mạnh mẽ đó có thể thấy được hẳn là khỏi rồi.

“A.”

Quân Thường Tiếu khoanh tay nói: “Khôi phục còn rất nhanh.”

“Các sư đệ.”

Tô Tiểu Mạt nhếch miệng cười nói: “Đến lúc đó gặp, cũng đừng nương tay!”

Đám người Tiêu Tội Kỷ rung đùi đắc ý.

Một khắc đó, bọn họ như lại hóa thành sư tử, lấy ánh mắt trêu tức nhìn về phía con sói hoang đi từng bước tới.

...

“Mời người dự thi rút thăm!”

Người phụ trách cao giọng hô, dự báo thi đấu của nhánh thua bắt đầu.

Từng trải qua giải đấu chính giao thủ, thực lực toàn bộ người dự thi cũng đều rõ ràng, cho nên quá trình liền không miêu tả nhiều.

Vào đề tài chính.

Ở trong thi đấu tiến vào top 10, Lục Thiên Thiên rút được đối thủ là Lăng Lệ.

“Xong rồi.”

Tô Tiểu Mạt nói: “Ta hết cơ hội rồi!”

Khán giả đều lắc đầu nói: “Tên kia lại xui xẻo rồi.”

Mấy ngày hôm trước, hình ảnh Lục Thiên Thiên ở giải đấu chính điên cuồng chà đạp Lăng Lệ rõ ràng ở trong mắt, lần này gặp nhau tiếp, khẳng định xong đời.

“Vù.”

Lăng Lệ đi lên đài.

Ánh mắt của hắn dị thường âm lạnh, sát ý tràn ngập toàn thân.

Đầu tiên là bị Lục Thiên Thiên cố ý nhường, lại bị Hà Vô Địch một quyền hạ gục, thân là nghĩa tử Thiên Ma Hoàng, lòng tin cùng tôn nghiêm của hắn chịu tàn phá gấp bội, lần này lại gặp đối thủ cũ, phải rửa sạch sỉ nhục!

“Nghĩa phụ.”

Lăng Lệ cúi đầu, âm thầm nói: “Chưa thể mang về quán quân cho ngài, là con làm việc bất lực, lần này cho dù đánh bạc tính mạng cũng phải thắng được quán quân nhánh thua!”

“Vù!”

Lấy ra một viên thuốc màu đỏ ném vào trong miệng.

“Vù vù!”

Nháy mắt, quanh thân Lăng Lệ tràn ngập ra hào quang màu đỏ máu, phảng phất hóa thành những cái xúc tu mang hắn bao phủ.

Cố Thiên Tinh ánh mắt ngưng trọng nói: “Tiểu tử này đang thiêu đốt tinh huyết, đang liều mạng!”

“Má nó!”

Quân Thường Tiếu đứng dậy, hướng về phía trọng tài rống: “Lúc thi đấu uống thuốc, hắn đây là đang chơi xấu, ban tổ chức các ngươi không quản không hỏi sao!”

Thấy hắn khẩu khí kích động như vậy, trọng tài trực tiếp cho một cái T.

“Có tấm màn đen!”

“Ta muốn tố cáo!”

Quân Thường Tiếu lao tới trước mặt trọng tài rống to, lập tức bị mấy người cường tráng nhấc lên, sau đó đuổi ra khỏi sân.

Trên sân đấu.

Lăng Lệ thiêu đốt tinh huyết xoay người, hai tay tự nhiên buông xuống, mười ngón tay cũng có hào quang màu máu tràn ngập, giống như một vị ma thần hàng lâm.

“Sỉ nhục vài ngày trước.” Hắn vẻ mặt dữ tợn nói: “Hôm nay đồng loạt đòi lại!”

“Vù vù!”

“Vù vù vù!”

Dứt lời, bày ra tư thái chạy có một không hai hỏa ảnh Ninja* mới có, giống như kẻ điên mang theo hào quang màu máu lao tới.

(*): mâanga Naruto

“Rắc rắc!”

“Rắc rắc rắc!”

Đúng vào lúc này, tầng băng tràn ngập sàn dưới chân, khiến tốc độ của Lăng Lệ không chỉ giảm xuống, toàn thân che kín sương lạnh, chậm rãi từ ma thần hóa thành tượng băng sống động.

“Ông!”

“Ông!”

Trên không dần dần vặn vẹo, khối băng ép xuống từng tầng một.

“Cho ngươi hạ nhiệt độ.” Lục Thiên Thiên thản nhiên nói.

“Ầm ầm ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Khối băng mang theo lực lượng cực hàn, nháy mắt từ trên trời rơi xuống, hung hăng nện ở trên người Lăng Lệ không thể động đậy.

Mỗi lần đụng vào đều sẽ khiến máu gần như thiêu đốt cực hạn nguội đi, mỗi lần sinh ra đau đớn, đều sẽ khiến hắn nhớ lại ký ức thơ ấu vì sinh tồn, vì thức ăn mà đi chém giết với bạn cùng lứa tuổi.

“Ta...”

“Không! Cam! Lòng!”

Nhưng, lại có biện pháp nào đâu?

Đối mặt Lục Thiên Thiên vừa đột phá nửa bước Thiên Cơ, cho dù ngươi ăn thuốc, cho dù ngươi liều mạng, nên thua vẫn phải thua, nên bị chà đạp vẫn phải bị chà đạp, thậm chí một khắc đó ở trên sân chà đạp Lý Thượng Thiên, đã định sẵn có kết cục bi thảm.

“Người thắng, Lục Thiên Thiên!”

Ở sau khi đóng băng cùng đánh phá dài đến gần như mười hai canh giờ, Lục Thiên Thiên mới mang Lăng Lệ ném ra khỏi sân thi đấu, tuyên bố trận đấu này chấm dứt.

“Đại sư tỷ uy vũ!”

Tĩnh Tri Hiểu và Mao Tiểu Đạo cao giọng hò hét.

Hai người này sớm ở hai ván trước đã bị đào thải, may mắn hay xui xẻo, đào thải bọn họ vẫn là Nam Cung Khanh Huyền cùng Kiếm Tiểu Hồng.

Trái lại Lý Thượng Thiên, đã thành công xông vào hai mươi hạng đầu, cho nên, danh hiệu sỉ nhục của Vạn Cổ tông này, do hai huynh đệ cùng nhau gánh vác, tuyệt đối danh xứng với thực.


Bình Luận (0)
Comment