Chương 1912. Cẩu Thặng Muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh
Khi Trương Tam bị Nhị Nha hành hạ sống không bằng chết, khẳng định sẽ có người hỏi, Thiên Nguyên Trấn Ngục tháp lại ghê gớm như vậy? Đến ngay cả cường giả đấu đi đấu lại với phân thân của Thiên Ma Hoàng mấy lần cũng không chịu nổi sao?
Cũng không phải.
Đơn giản là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trương Tam đã đánh nhau nhiều lần với phân thân của Thiên Ma Hoàng, còn triển khai chiêu thức Vũ kỹ tự làm tổn thương mình, người đã vô cùng suy yếu, mới khiến Cẩu Thặng bắt được cơ hội.
Kẻ giả thần giả quỷ.
Nếu giao tiếp bằng thái độ bình thường, hắn có thể sẽ hồ đồ.
Cho nên, Quân Thường Tiếu hoàn toàn bất đắc dĩ mới ném Trương Tam vào Thiên Nguyên Trấn Ngục tháp, cũng giao cho Nhị Nha thực hiện chuyện cảm hóa bằng tình yêu.
Tuy rằng có chút cực đoan.
Tuy rằng có chút không kính già yêu trẻ.
Nhưng hiệu quả vô cùng tốt.
Trương Tam vốn là có thương tích trong người, lại bị tổ ba người ngục giam cảm hóa, người cứng rắng như sắt đá lại biến thành mền mại như nước.
"Ngươi là ai."
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, mười ngón tay chụm lại với nhau, tư thế thẩm vấn tội phạm tiêu chuẩn.
"Trương Tam!"
"Trong tương lai ngươi đã gặp ta sao?"
"Gặp. . .Có gặp!"
"Ngươi đến từ tương lai sao?"
"Không không. . . Ta chỉ có năng lực nhìn thấy tương lai mà thôi. . ."
"Ồ?"
Quân Thường Tiếu nói: "Theo như bổn tọa biết được, hình như chỉ có Vị Bặc Tử trong thượng tầng vũ trụ có thể nhìn thấy tương lai, ngươi có quan hệ gì với hắn?"
". . ."
Trương Tam rơi vào trầm mặc.
"Bốp!"
Nhị Nha đứng ở bên cạnh vung roi đánh vào không khí.
Trương Tam cả kinh da đầu như nứt ra, vội vàng nói: "Vị Bặc Tử là thấy của ta!"
Câu trả lời đúng là khiến cho Quân Thường Tiếu có một chút bất ngờ, bởi vì theo như suy đoán của hắn thì người này có thể là Vị Bặc Tử, không ngờ tới lại là đồ đệ.
"Thầy ngươi đâu rồi?"
"Gia sư đã qua đời."
Ánh mắt Trương Tam đầy bi thương, chắc chắn không phải là giả vờ diễn.
"Bị hại?"
"Mỗi lần nhìn trộm Thiên Cơ thì sẽ hao tổn tuổi thọ, gia sư. . . Chung quy khó thoát khỏi quy luật của thiên đạo."
". . ."
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Trước kia hắn từng nghe nói là xem bói đoản mệnh, nếu như không phải tiết lộ Thiên Cơ, thì cũng là sắp tiết lộ Thiên Cơ.
"Quân tông chủ." Trương Tam nỗ lực ngẩng đầu, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt lại hiện lên chút nghiêm túc nói: "Ta là người tốt, không phải người xấu!"
"Người tốt hay người xấu không phải chỉ dựa vào lời nói."
Quân Thường Tiếu lại hỏi: "Ngươi lúc trước nói Lý Tứ là bạn của ngươi? Hắn là ai?"
Hắn cần phải biết rõ là đối phương có đồng bọn hay không.
"Lý Tứ. . ."
Trương Tam không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nhìn thấy Nhị Nha lại giơ lên cây roi, đành phải thỏa hiệp nói: "Quân tông chủ chắc là biết hắn."
"Ồ?"
Quân Thường Tiếu có chút ngạc nhiên.
Trương Tam Đạo: "Lý Tứ thích kể chuyện."
Quân Thường Tiếu nghe vậy, trong nháy mắt nhớ tới năm đó ở thượng giới, Cố Triều Tịch thường thường nhắc đến người kể chuyện.
Tự mình lựa chọn du lịch vũ trụ, cũng nhờ vào mấy câu nói của thằng nhóc kia.
Một kẻ xem bói.
Một kẻ kể chuyện.
Trương Tam Lý Tứ thật đúng là quá xứng đôi.
"Người kia đâu?"
"Lý Tứ thích đi du lịch vũ trụ, có trời mới biết giờ hắn đang lang thang ở nơi nào."
"Vương Ngũ, Triệu Lục đâu?"
"? ? ?"
Mặt Trương Tam đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi Quân Thường Tiếu xác nhận từ trong ánh mắt đối phương, hẳn là không còn đồng bọn gì nữa, sau đó trở lại chuyện chính: "Ta có một đệ tử từng nhìn thấy tương lai mình trong sơn động."
"Không phải là do ta để lại!" Trương Tam vội vàng phủ nhận.
Cẩu Thặng đã biết chuyện cũ của Dạ Tinh Thần, tự nhiên cũng đã biết là do Dạ Vương lưu lại, cho nên nghiêm túc nói: "Bổn tọa không phải suy nghĩ là do người nào để lại, mà chính là đang suy ngẫn là phải chẳng là có thể thay đổi tương lai."
Trương Tam nghe vậy, sắc mặt kinh hãi nói: "Quân tông chủ muốn nghịch thiên cải mệnh! ?"
Tương lai của mỗi người đã được vạch sẳn trong Thiên Đạo, tuy nhiên có thể dựa vào thủ đoạn nào đó mà có thể biết trước được, nhưng muốn thay đổi nó, chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh.
"Mệnh ta do ta không do trời."
Quân Thường Tiếu từ tốn nói: "Vì sao không thể thay đổi?"
". . ."
Khóe miệng Trương Tam kịch liệt co quắp.
Đi theo sư tôn Vị Bặc Tử tu luyện Thôi Diễn Chi Đạo, từng liên tục được căn dặn, mọi thứ trong tương lai đều đã được sắp đặt sẳn, bất luận kẻ nào trong Lục đạo đều không thể cố tình thay đổi, nếu không ắt bị trời phạt.
Trời phạt?
Hắn chỉ đoán trước tương lai, chưa từng nhìn thấy quá khứ.
Nhìn khái quát những gì mà Quân Thường Tiếu đã làm, hoàn toàn có thể dùng từ 'Nghịch thiên' để hình dung.
Còn về trời phạt.
Đã trải quan vô số trận chiến Vị diện, chắc chắn là có kinh nghiệm lâm sàng cực phong phú.
"Quân tông chủ."
Trương Tam chân thành nói: "Bất kể là cây cỏ núi đá hay là ngàn vạn sinh linh trong thượng tầng vũ trụ, vận mệnh đã được an bài ngay sau khi được sinh ra, nếu như cố tình thay đổi thì sẽ chỉ bị thiên đạo bất dung."
"Ngươi của ngươi là không thay đổi được đúng không?"
"Vạn vật tự có số định, không thể cưỡng cầu được."
"Nhị Nha."
Quân Thường Tiếu xoay người, vung tay nói: "Cho hắn thêm chút chăm sóc đi."
"Vâng!"
Nhị Nha giơ roi Trấn Hồn lên.
"Đừng đừng đừng!" Trương Tam nhất thời thì hoảng, cũng điên cuồng vận động đầu óc, mãi đến nghĩ đến một chuyện, liền lớn tiếng nói: "Nếu như Quân tông chủ có thể thoát phàm nhập Thánh, tất nhiên là không chịu sự ảnh hưởng của thiên đạo, có thể tùy ý sửa đổi vận mệnh của người khác!"
"Nói cụ thể một chút."
". . ."
Sau khi Trương Tam suy nghĩ một lúc, nói: "Gia sư lúc còn sống từng nói, theo như thần thoại thì có một người tinh thông Võ đạo, kiếm đạo, trận đạo, y đạo, đan đạo, phù đạo, bói đạo, cũng chính là tinh thông thất đạo, vì vậy được mệnh danh là Thất Huyền."
"Khoa trương như vậy sao?"Quân Thường Tiếu trừng to mắt.
Làm một hacker chuyên nghiệp mấy chục năm, mặc dù là kiếm võ song tu, nhưng cũng chỉ hiểu sơ da lông về dược cùng đan đạo, Thất Huyền Thánh Tôn lại là tinh thông bảy đạo, thực sự có chút quá mạnh.
"Không phải vậy làm sao lại được xưng là thần thoại."
"Thất Huyền tiền bối thì có liên quan gì đến chuyện thay đổi tương lai?"
"Có!"
Trương Tam ngưng trọng nói: "Gia sư đã từng nói, trước khi Thất Huyền tiền bối bước vào vùng đất vĩnh hằng, lưu lại một bản Thiên Thư, nếu như có thể may mắn tìm được nó thì có thể không cần quan tâm đến thiên đạo, có thể thay đổi được quá khứ cùng tương lai."
Quân Thường Tiếu trừng to mắt.
Sửa đổi tương lai còn có thể hiểu được.
Sửa đổi quá khứ thì đúng là có chút hơi quá lố!
Thất Huyền Thánh Tôn đúng là một kẻ cực kỳ đa năng, không biết trong những năm tháng hữu hạn của bản thân còn có thể gặp được hắn không, có thể thẳng thắng hùng hồn hỏi một tiếng, tiền bối, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang sức không? Cái loại mà rất chuyên nghiệp ấy.
" Thiên Thư ở nơi nào?" Quân Thường Tiếu hỏi.
Trương Tam khổ sở nói: "Thất Huyền tiền bối tiến về vùng đất bất tử đã lâu lắm rồi, chuyện có liên quan đến quyển sách này ở nơi nào đến bây giờ nó vẫn là một câu hỏi, thậm chí là có thể cũng không tồn tại."
"Cho nên."
Quân Thường Tiếu nghiêm mặt nói: "Ngươi nói nửa ngày, cũng như chẳng nói gì?"
"Không không không!"
Trương Tam Đạo: "Đây là những gì mà bây giờ ta có thể suy nghĩ được, cũng là phương pháp duy nhất có thể thay đổi tương lai vận mệnh của ngươi khác!"
". . ."
Quân Thường Tiếu trầm tư suy nghĩ.
Hắn không có lệnh cho Nhị Nha tiếp tục săn sóc cho Trương Tam nữa, cũng không có ý định thả tự do cho hắn, mà sau khi trở lại thư phòng, xoa xoa huyệt Thái Dương : "Đi đâu mà tìm Thiên Thư bây giờ."
"Đừng hỏi."
Hệ thống nói: "Hỏi thì cũng là nhìn vào trong khu mua sắm."
"Ngoài ra còn có hai siêu phẩm bí cảnh, còn đang nằm phủ bụi trong giỏ hàng đấy."
Quân Thường Tiếu tức giận nói: "Nếu như có tìm được bảo vật có thể thay đổi vận mệnh quá khứ tương lai, ngươi cảm thấy ta có đủ năng lực kinh tế mà mua chắc?"
"Ít nhất thì nó còn tốt hơn là tìm kiếm lung tung."
". . ."
Quân Thường Tiếu tỉnh táo lại, ngón tay gõ loạn trên bàn, ánh mắt dần dần sáng lên, động não nói: "Ta kiếm võ song tu, các phương diện về y thuật đan dược thì cũng coi như có chút liên quan, có thể nào chính là người xuyên từ tương lai đến đây. . . Thất Huyền Thánh Tôn!"
"Ai có thể đánh hắn!"
Hệ thống hét lớn về phía người đọc bên ngoài màn hình.