Chương 1913. Đến Lúc Tính Sổ Rồi
Theo như lời Trương Tam, Quân Thường Tiếu biết được Thất Huyền trong cái tên Thất Huyền Thánh Tôn, có nguồn gốc từ việc tinh thông bảy đạo.
Cái này không phải là rất giống với bản thân mình sao?
Đối với chuyện này.
Hệ thống muốn nhổ vào mặt hắn.
Kiếm đạo Võ đạo trận đạo miễn cưỡng còn được, điều này thì phải thừa nhận.
Nhưng y thuật đan dược thì cũng chỉ là hiểu sơ da lông, ngay cả cảnh cửa nhập môn còn chưa mò tới được, chớ nói đến phù đạọ và bói đạo.
"Không biết xấu hổ!"
"Hôm nay ta sẽ nói rõ!"
"Kí chủ là Thất Huyền Thánh Tôn, ta sẽ chổng ngược ăn cơm!"
Giọng nói của hệ thống chắc chắn, giọng nói kéo dài dằng dặc quanh quẩn trong đầu của Quân Thường Tiếu, không khỏi làm hắn trợn trắng con mắt đầy cá tính của bản thân mình, nói: "Bớt ở chỗ này hết ăn lại uống."
Phán đoán thì chỉ là phán đoán.
Chơi thì ra chơi.
Quân Thường Tiếu vô cùng hiếu kỳ với Thiên Thư.
Không nói đến chuyện có thể vì Dạ Tinh Thần thay đổi tương lai, nếu như bản thân mình nắm ở trong tay há không thể tùy ý dò xét quá khứ tương lai, tùy ý thay đổi à.
"Không được."
Cẩu Thặng nói: "Vật này nếu quả thật tồn tại, ta nhất định phải đạt được nó!"
"Vấn đề là."
Hệ thống cười nhạo nói: "Ngươi không tìm thấy."
". . ."
Quân Thường Tiếu không thèm để ý đến nó, đứng dậy tiến về trận pháp đường, xem lại một lần nữa Hiểu Thiên Hào bị phá giải dùng để nghiên cứu, dò hỏi: "Còn chưa bắt chước được sao?"
"Thực sự quá phức tạp."
Thái Huyền lão nhân lắc đầu nói: "Cần thêm thời gian."
Sau lần đầu Hiểu Thiên Hào xuất hiện đại sát tứ phương , thì bị đem tới trận pháp đường nghiên cứu, hầu như là chưa từng dừng việc nghiên cứu, nhưng bởi vì phương diện khoa học kỹ thuật thêm điểm thực sự quá nhiều, rất nhiều vấn đề lại không cách nào dùng những kỹ thuật của trận pháp có sẳn để thay thế, cho nên tiến độ vẫn luôn rất không lý tưởng.
"Còn có. . ."
Thái Huyền lão nhân tỏ ra nghiêm túc nói: "Nếu như có thể dùng các loại khoáng thạch và trận pháp mô phỏng được, thì chỉ riêng nguồn năng lượng để cung cấp cho nó, cũng sẽ là vấn đề lớn."
Những năm này, Diablo nhiều lần được cải tiến, uy lực từng bước một tăng lên.
Nhưng mà.
Cơ giáp cũng cần cung cấp nhiên liệu.
Sau khi không ngừng mở rộng thì nó đã đạt tới bình cảnh rồi.
Ví dụ như, nguồn năng lượng tương đương CPU, đại não sơ kỳ Diablo là đời thứ nhất 90 Cẩu Thặng Chip, sau khi trãi qua các đời phát triển đã là đời chín 14 Cẩu Thặng, nhưng cũng triệt khai thác hết tính năng, mãi đến hiện tại đời thứ mười xuất hiện, Chip chế trình vẫn sử dụng loại như cũ giống trước đây, đơn giản cũng là đời 10 14 Cẩu Thặng +
Quân Thường Tiếu từng thường xuyên đến thị sát máy mới, phát hiện mỗi đời biên độ tăng lên càng ngày càng nhỏ, trực tiếp phê bình nói: "Cũng không phải là đem đi bán, các ngươi rề rà cái gì chứ?"
Rèn đúc đường sát vách cũng cần phê bình.
Trước kia nghiên cứu vũ khí trang bị, đệ tử dùng nó rất cẩn thận, hiện tại cũng là hết cách, chất liệu vũ khí cùng một lô khác biệt, tính năng nâng lên cực nhỏ, tuyệt đối có thể gọi là đao pháp tinh xảo.
"Ai."
Quân Thường Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài: "Bổn tọa hiện tại chỉ muốn nói sáu cái chữ cái."
Thực không thể trách trận pháp đường cùng rèn đúc đường, dù sao bọn họ cũng có kỹ thuật, nhưng không có nguồn năng lượng cao cấp hơn để mở rộng.
Thậm chí bởi vì kỹ thuật phát triển quá mức mãnh liệt, nhất đẳng Linh thạch ở Vạn Cổ Giới bị nghiền ép đến cực hạn, bây giờ khiến cho kỹ thuật trì trệ không tiến.
Có người sẽ hỏi.
Dùng sức mạnh tiên âm để thay thế.
Xin lỗi.
Loại nguồn năng lượng mới đến từ vùng đất bất tử này, với trình độ hiện nay của Vạn Cổ Tông, thì chỉ nằm trong giai đoạn sơ khai mà thôi.
Cũng chẳng dễ gì mà dùng cho Vũ kỹ, dùng việc tăng cường một số thiết bị, còn nếu như áp dụng nó cho các phương diện, các ngành nghề, thì còn cần cả một quá trình dài dằng đẵng.
"Cái này là vấn đề."
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói: "Nhất định phải giải quyết."
"Thực. . ." Thái Huyền lão nhân hơi chút trầm mặc, nói: "Nếu như có cơ hội, có thể đi Tinh Linh giới."
Con mắt Cẩu Thặng lóe sáng.
Vị diện này có trận pháp kỹ thuật tương đương phong phú, khẳng định còn tồn tại không ít công nghệ cao, đi một chuyến tất nhiên sẽ có thu hoạch lớn.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu tuyệt đối sẽ không dùng thân phận khách viếng thăm mà đi.
"Răng rắc!"
Hắn năm chặc nắm tay, lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Đến lúc tính nợ cũ rồi."
Mối thù hủy diệt đại lục Tinh Vẫn, Quân Thường Tiếu sẽ không quên, cho nên. . . Không giải quyết được Thiên Ma Hoàng, thì chẳng lẻ không giải quyết được Tinh Linh giới hay sao?
"Hâm Dao "
Quân Thường Tiếu truyền âm nói: "Tiến về Tinh Linh giới!"
"Vâng!"
Thượng Quan Hâm Dao ngồi trong buồng lái Vạn Cổ Hào, bàn tay vung lên, đầu tiên là mở ra địa đồ tinh không, sau đó nhắm chuẩn vị trí của Tinh Linh giới thuộc Tinh hệ khác.
"Vù vù "
Phần đuôi phóng ra năng lượng, chiến hạm biến mất.
"!"
"Dự tính một năm sau mới đến được Tinh Linh giới."
"Một năm a?"
Quân Thường Tiếu nói: "Cũng là còn có kịp thời gian để làm ra nhiều chiến hạm hơn nữa."
"Hiểu rõ."
Thái Huyền lão nhân nghe vậy, lúc này điều động thành viên trận pháp đường, xách thiết bị cùng bản vẽ tất cả đều tiến vào bí cảnh siêu phẩm Thời Không, không bao lâu, thành viên rèn đúc đường cũng được Phạm Dã Tử chỉ huy tiến đến phía dưới.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ Vạn Cổ Tông nghiêm túc hẳn lên.
Tuy là rất nhiều đệ tử tuy nhiên không được tông chủ thông báo, nhưng cũng tự phát bắt đầu càng thêm nỗ lực tu luyện, càng thêm tích cực lĩnh hội sức mạnh tiên âm, bọn họ cũng đều biết, lúc trước khi đối đầu với ngàn tàu chiến hạm Thiên Ma Hoàng đơn giản chỉ là mới vừa mới bắt đầu, sau này chiến tranh sẽ càng khốc liệt hơn.
Với tư cách là một thành viên của Vạn Cổ Tông, điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng cường hóa tự thân, từ đó đảm bảo là xuất chiến tất thắng, tuyệt không chết người, khiến cho người đọc điên cuồng từ hỏi.
Người nào quy định đánh nhau thì phải chết người của phe mình, đừng biểu tôi phải theo logic cái gì gì đó, cứ không chết đấy, cứ còn còn sống, có tức không?
"Hô!"
Trên ngọn núi, Độ Nam khoác áo cà sa chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng thì thầm: "Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn chứa, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược ba tê dại hư không. . ."
"Vù vù!"
Đột nhiên, một cái tay chộp tới.
"Ai nha ai nha!" Độ Nam bị kéo đi.
Người hành hung là Diêu Mộng Oánh, bắt râu tóc của đối phương đã sớm mọc rậm rạp, lạnh mặt nói: "Đừng ở đây mà giả vờ cao thâm, nhanh quét sân đi."
"Ngươi ngươi ngươi. . ."
Độ Nan vừa bị kéo, vừa làm hình chữ thập nói: "Đàn ông không đánh phụ nữ, A di đà phật."
"Chát!"
"Chát!"
"Chát!"
. ..
"Há mồm."
". . ."
Mặc dù Hạ Thủy Vân không thích nhưng vẫn là hé miệng.
Tô Tiểu Mạt rất ôn nhu đưa miếng táo đã gọt võ cắt gọn đưa đến trong miệng nàng, sau đó cười nói: "Ngọt không?"
"Ngọt."
"Sau này mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn có được không?"
". . ."
Hạ Thủy Vân cúi đầu xuống, sau đó dùng tay nắm nắm đùi hắn, thấp giọng nói: "Nhiều người nhìn như vậy, ngươi nói vậy không thấy xấu hổ sao?"
Ống kính cắt ra xa.
Hai người đang ngồi trong phòng ăn, bốn phía toàn là đồng môn.
"Aiiii."
Lý Phi cằm đặt trên bàn, tiện tay cần một miếng cẩu lương nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Quen thuộc."
Bên ngoài tông môn, Phong Thụ Lâm, Lý Thanh Dương kéo tay Xảo nhi, đi dưới hàng lá phong phiêu đãng, sau đó dừng lại, thân thiết nói: "Ngươi đột phá đến Phá Không Cảnh rồi?"
"Ừm. . ."
"Sau khi đột phá một đại cảnh giới đều sẽ tăng thêm mấy ngàn năm tuổi thọ, như vậy, ta có thể có càng nhiều thời gian để chăm sóc cho ngươi." Nói đến đây, Lý Thanh Dương nhẹ nhàng ôm giai nhân vào trong trong ngực.
"Nếu như ta già đi thì sao?"
"Vậy thì cùng nhau già đi."
Xảo nhi tỷ nghe vậy, tựa vào ngực hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cái đợt phát cẩu lương này, thì độc giả đã sớm hùng hùng hổ hổ lui ra khỏi phòng trực tiếp.
. ..
Thời gian trôi qua, thoáng qua một năm.
"Hô!"
Tĩnh Tri Hiểu mặc y phục cơ giáp, hít thở sâu một hơi, sau đó dùng nách kẹp lấy nón đội đầu, xuyên qua ánh đèn tối tăm của thông đạo với thư thế của quân nhân, đi vào khu vự lắp ráp Hiểu Thiên Hào .
"Tạch tạch tạch!"
"Tạch tạch tạch!"
Cánh tay, thân thể, cánh tay chậm rãi được lắp lại với nhau.
"Xoát!"
Tĩnh Tri Hiểu nhảy vào khoang điều khiển, thuần thục đội nón lên, sau đó bắt đầu điều khiển thiết bị, báo cáo với tổng đài báo cáo các chỉ tiêu bình thường.
"Số 66."
Bên tai vang lên iếng của tổng chỉ huy Tiết Nhân Quý: "Lần này tiến về Tinh Linh giới, cần phải i cẩn thận."
"Rõ."
Tĩnh Tri Hiểu hai tay vung về phía màn hình.
"Ông ——" Hiểu Thiên Hào u ám trong nháy mắt được thắp sáng, cơ giáp lạnh lùng rắn chắc cũng giống như thoáng cái sống lại.
"Hô hô hô!"
Cửa trướ đóng chặt từ từ mở ra, vật dụng đỡ cơ giáp dần dần tách ra.
"Cạch!"
Cánh tay máy Hiểu Thiên Hào đột nhiên nắm chặt, Tĩnh Tri Hiểu đang điều khiển khoang nhắm mắt lại, biểu tình vui sướng nói: "Thanh xuân của ông đây đã trở về."
"Xuất phát!"
"Đạp đạp đạp!"
Tĩnh Tri Hiểu hất một tay lên, trong nháy mắt Hiểu Thiên Hào đi ra bên ngoài=, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng có khí thế.
"Oanh!"
Thế mà, chân trước vừa chạy ra khỏi khu vực bí mật, đang chuẩn bị lên nhảy, kết quả cái đầu máy bay ra ngoài, toàn bộ thân thể đứng nguyên tạo chỗ, sau một lúc, hai tay cùng hai chân cũng tự động tách rời rơi xuống trên đường chạy.
"Tông chủ!"
"Đây không phải do thao tác có vấn đề, đây là vấn đề của bọn họ chưa lắp ráp tốt!"
"Không. . . Không!"
"Ta muốn đi điều tra tình báo!"
"Ta cũng không muốn đi dọn nhà cầu nữa!"