Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1948 - Chương 1948. Thái Bình Gỉa Tạo

Chương 1948. Thái Bình Gỉa Tạo
Ở trong viện điều dưỡng đợi một hồi, Quân Thường Tiếu nhất thời hiểu rõ, cái gì được gọi là thế ngoại đào nguyên, tất cả đều là bị dược vật khống chế linh hồnvà tư duy.

Bởi vì thờ phụng Giới Chủ, cho nên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Có thể nói, đây chẳng qua chỉ là những tín đồ bị tẩy não, phải bắt buộc tuân theo mệnh lệnh của một vài người cố ý tạo cảnh thái bình giả tạo.

"Che tai của mình lại thì người khác không nghe thấy tiếng chuông hay sao?" Quân Thường Tiếu lắc đầu.

Nền thái bình thực sự cần có sinh linh tự giác duy trig, không phải khống chế nó bằng một cách nào đấy, nếu không thì cũng chẳng khác nào một cái xác không hồn?

"Tinh Linh giới khống chế tùy tùng thi."

"Hằng Viễn Giới dùng dược vật khống chế sinh linh."

"Thật đúng là có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ."

Giới Chủ thích cảnh thái bình giả tạo, thích bịt tai mà đi trộm chuông, Quân Thường Tiếu cũng không có ý kiến gì, nhưng những võ giả bị cưỡng ép mớm thuốc hình như là đến từ những vị diện khác.

Có lẽ bọn họ không biết được tình thế này, cho nên mới sẽ phản kháng, mới có thể nói bản thân mình không bị điên, không muốn uống thuốc.

Không điên.

Điên là thế giới này.

"Giới chủ này cũng có chút thú vị đấy." Quân Thường Tiếu nói: "Vì cái gọi là Đại Đồng Thế Giới, mà tẩy não sinh linh để họ sùng bái bản thân mình, từ đó tương thân tương ái, hoà thuận vui vẻ hoàn toàn."

"Ai."

Hệ thống nói: "Vũ trụ to lớn, chẳng thiếu những điều kỳ lạ."

Quân Thường Tiếu nhìn về phía kiến trúc hùng vĩ nhất trong thành nội, sờ cằm nói: "Đi xem thử điều kỳ lạ nào."

Hắn nắm giữ linh chủng ẩn nặc, thực sư cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm, dù là đi nghênh ngang giữa đường phố chính cũng không bị phát hiện.

. ..

Cung điện sang trọng.

Mười mấy tên võ giả mặc cẩm y sắp hàng chỉnh tề.

Nhìn bọn họ cực giống văn võ bá quan, ánh mắt tràn ngập sự kính nể và sùng bái.

Hiển nhiên.

Đều bị tẩy não.

"Bẩm chủ công."

Một lão giả bước ra khỏi hàng, khom người nói: "Hôm qua Hằng Viễn Giới chúng ta không có chém giết, không có cãi nhau, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà!"

"Ừm."

Nam tử ngồi ở trên cao uy nghiêm hài lòng gật gật đầu.

Phương Sơn Nhai.

Giới Chủ hiện tại của Hằng Viễn Giới.

Kiếm Quy Khư đã từng quen biết hắn.

Người này không chỉ có khuôn mặt uy nghiêm, còn có khôn mặt chính trực, nếu không phải nhờ vào ánh mắt của thượng đế, thì ai tin là hắn đã đầu nhập Thiên Ma Hoàng, thậm chí bắt ép làm ra chuyện hoang đường như cả vị diện đều thái bình như vậy?

Thủ hạ tiếp tục hồi báo, đại khái là trị an và cuộc sống tốt đẹp ra sao, không có gây gỗ, đánh cướp, không có lục đục với nhau, toàn bộ Hằng Viễn Giới đều an ổn, tất cả đều an lành.

Tất cả mọi người đều đã bị khống chế, nếu như không yên bình, thì đúng là như nhìn thấy quỷ.

"Lui ra đi."

Phương Sơn Nhai phất phất tay.

"Dạ."

Mọi người lui ra.

Phương Sơn Nhai tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, cũng tự hào nói: "Đây mới là thế giới mà ta muốn."

"Một thế giới không có linh hồn?" Đột nhiên, trong điện vang lên một giọng nói.

"Kẻ nào?"

Phương Sơn Nhai đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía bóng người đi ra từ trong góc cung điện, biểu cảm trên gương mặt liên tục thay đổi, sau cùng thì mừng rỡ, nói: "Kiếm Thánh tiền bối!"

Kiếm Quy Khư cười khổ nói: "Ngươi còn nhớ rõ lão phu sao."

"Tiền bối từng dạy bảo cho Phương mỗ rất nhiều đạo lý, đương nhiên là vĩnh viễn khắc trong tâm khảm." Phương Sơn Nhai đứng dậy, biểu hiện đủ sự tôn kính.

Thế mà.

Kiếm Quy Khư lại lắc đầu nói: "Lão phu đã từng dạy ngươi phải làm người như thế nào, nhưng chưa bao giờ dạy ngươi không coi sinh linh là người."

"Hà cớ gì tiền bối lại nói những lời này?" Phương Sơn Nhai mờ mịt nói.

Kiếm Quy Khư nói: "Đám kia võ giả vừa mới đi ra ngoài, phải chăng đã bị ngươi dùng dược vật khống chế?"

"Không sai."

Phương Sơn Nhai trả lời rất thẳng thắn, ngược lại thì cũng rất xứng với khuôn mặt đầy nghĩa khí kia.

"Bọn họ có muốn như vậy không? Bọn họ đã từng phản kháng chưa?" Kiếm Quy Khư nói.

Phương Sơn Nhai nói: "Bọn họ không cần đồng ý, càng không cần phản kháng, bởi vì giữ cho cả vị diện thái bình, là trách nhiệm của mỗi một sinh linh."

Kiếm Quy Khư cau mày nói: "Đánh mất linh hồn và lý trí, giống như như tượng gỗ mặc cho người ta định đoạt, thái bình như vậy còn có ý nghĩa sao?"

"Có."

Phương Sơn Nhai nói: "Tối thiểu không có những suy nghĩ bẩn thỉu, mỗi người đều biết cách tôn trọng."

". . ."

Kiếm Quy Khư hoàn toàn im lặng.

Thiếu niên năm xưa đã bước vào con đường tà đạo.

"Người được gọi là người, là bởi vì có nhận thức của riêng mình, có quyền lựa chọn, ngươi tước đoạt tất cả, khiến bọn hắn dựa theo suy nghĩ của bản thân ngươi mà tạo nên cảnh thái bình giả tạo, thì có khác gì cái chết đâu!" Kiếm Quy Khư nổi giận nói.

"Aii."

Phương Sơn Nhai thở dài nói: "Đến ngay cả Kiếm Thánh tiền bối cũng không hiểu được ta a?"

"Hiểu cái mông!"

Kiếm Quy Khư có thể là tức giận vì thiếu niên năm xưa đã từng rất chính nghĩa, mà bây giờ lại dùng đến thủ đoạn cực đoan để khống chế cả một cái vị diện, thì khó có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

"Chắc là tiền bối còn nhớ, năm xưa ta đã từng thề muốn làm Đồ Long Giả." Phương Sơn Nhai nói.

Kiếm Quy Khư nói: "Rồng đã bị ngươi diệt, bản thân mình lại biến thành Ác Long."

"Không."

Phương Sơn Nhai lắc đầu nói: "Niềm tin của ta vẫn không thay đổi, khi ta còn trên đời này muốn tạo ra một thế giới Đại Đồng, không có có ân oán, không có báo thù."

"Thế nhưng mà. . ."

"Kể cả ta có giết sạch Ác Long cứu vãn thế giới, lại khó có thể thay đổi những thứ xấu xa của sinh linh, bọn họ vẫn bị chi phối bởi lòng tham như cũ, vẫn bị chi phối bởi cảm xúc như cũ, bất kể lúc nào đều xảy ra những chuyện như chém giết và tranh đấu."

Nói đến đây, Phương Sơn Nhai tỏ ra đau đớn.

"Người không phải thánh hiền, đương nhiên sẽ bị suy nghĩ của cá nhân chi phối." Kiếm Quy Khư nói.

"Cho nên!"

Phương Sơn Nhai nói: "Ta nhất định phải nghĩ cách xóa bỏ những suy nghĩ cá nhân trong lòng bọn họ, để bọn hắn an phận thủ thường làm người tốt, để cả vị diện thái bình không lo."

Thật sự là hắn muốn cải cách, không có do bởi bất kỳ lí do cá nhân nào cả.

Chẳng qua là, bởi vì quá mức cực đoan, cho nên lựa chọn cách làm cực đoan.

Năm đó đã từng có không ít người phản đối, nhưng kết quả cuối cùng đều bị tẩy não.

"Cho nên."

Kiếm Quy Khư lãnh đạm nói: "Ngươi đầu nhập vào Thiên Ma Hoàng?"

"Không."

Phương Sơn Nhai nói: "Là hợp tác."

". . ."

Kiếm Quy Khư xém chút nữa tức hộc máu.

Con hàng này vì cái gọi là Đại Đồng Thế Giới, không nề hà gì mà cấu kết với Thiên Ma Hoàng, bây giờ vẫn còn nói chuyện với thái độ chính nghĩa bừng bừng, chẳng lẽ chưa từng nhận ra là bản thân mình đã sai?

"Kiếm Thánh tiền bối." Phương Sơn Nhai có chút tự hào nói: "Thiên Ma Hoàng đã đưa cho ta một cách để loại trừ tạp niệm của sinh linh, giúp ta hoàn thành mộng tưởng của mình, để cả vị diện trở thành Đại Đồng Thế Giới!"

"Không sai."

Kiếm Quy Khư thản nhiên nói: "Ngươi đã thành công, cũng đã nối giáo cho giặc."

"Ta đã ước định với Thiên Ma Hoàng, hắn sẽ không gây hại cho Hằng Viễn Giới, sinh linh nơi này có thể vĩnh viễn tận hưởng thái bình." Ánh mắt của Phương Sơn Nhai nghiêm túc nói: "Ta đã làm sai sao?"

". . ."

Kiếm Quy Khư yên lặng.

Tính cách cực đoan khiến hắn nảy sinh cách nhìn cực đoan.

"Bốp bốp!"

Ngay lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.

Quân Thường Tiếu đi ra từ chỗ tối, hai tay vỗ nhè nhẹ, khóe miệng còn nở nụ cười hồn nhiên vô hại.

"Ngươi là người phương nào?" Phương Sơn Nhai hỏi, cảm thấy buồn bực, ngoài điện canhh phòng sâm nghiêm, tại sao hai người trà trộn vào đây mà không ai phát giác ra?

"Bằng hữu của Kiếm Thánh tiền bối." Quân Thường Tiếu nói.

"A."

Phương Sơn Nhai không còn cảnh giác nữa.

"Phương Giới chủ." Quân Thường Tiếu không khách khí ngồi xuống, sau đó hai chân tréo nguẫy, đưa tay đăt lên đầu gối, nói: "Những lời nói vừa rồi, Quân mỗ không dám gật bừa."

"Ồ?"

"Sinh linh trong một vi diện có tư duy độc lập nên mới có thể không ngừng lớn mạnh, bây giờ ngươi khống chế hết tất cả mọi người, không khác nào bóp chết sức tưởng tượng và sức sáng tạo." Quân Thường Tiếu nói.

"Tư duy độc lập sẽ chỉ tạo ra nhiều sự giết chóc mà thôi." Phương Sơn Nhai nói.

Quân Thường Tiếu nói: "Nếu như khống chế như một cái xác không hồn, sẽ chỉ làm vị diện dần dần suy bại, thậm chí mặc người ta làm thịt."

"Chúng sinh đồng tâm hiệp lực, người nào dám ức hiếp!"

"Thiên Ma Hoàng."

"Ta đã đã ước định với hắn, sẽ không xâm phạm lẫn nhau!"

"Lời nói lừa gạt đứa con nít ba tuổi chỉ có kẻ mắt bệnh thần kinh như ngươi mới tin." Quân Thường Tiếu cười nhạo nói.

"Ngươi mắng ai đây!"

Phương Sơn Nhai nhất thời tức giận.

Quân Thường Tiếu đứng lên, một chân giẫm trên ghế, một cánh tay chỉ vào hắn, nổi giận nói: "Vị diện biến thành cái xác không hồn, nói cho hay ho là thành lập Đại Đồng Thế Giới, ngươi không chỉ bị bệnh thần kinh, mà còn là một kẻ ngớ ngẩn nữa!"

". . ."

Kiếm Quy Khư sụp đổ thầm nghĩ: "Con hàng này cố ý đến mắng chửi người sao?"

"Chớ có nhục nhã ta!"

"Cũng chớ có nhục nhã lý tưởng của ta!"

"Muốn thành lập Đại Đồng Thế Giới, đầu tiên phải suy xét đến suy nghĩ của sinh linh, tôn trọng quyền lựa chọn của họ, mà không phải dùng thủ đoạn hạ lưu để khống chế bọn họ, từ đó mà có được thứ thái bình như mình muốn!"

"Ngươi. . ."

"Bây giờ ta phải có trách nhiệm mà nói cho ngươi biết!"

Quân Thường Tiếu vỗ bàn nói: "Sự thái bình của vị diện này chỉ là sự thái bình của một mình ngươi, chỉ là suy nghĩ mong muốn của một mình ngươi mà thôi!"

"Ta. . ."

"Nếu không tin, thì để bọn hắn lấy lại lý trí, đường đường chính chính hỏi một câu, phải chăng đồng ý bị chi phối, đồng ý giúp ngươi tạo ra cảnh thái bình giả tạo hay không!"

"Ngươi không dám, ngươi sợ hãi!"

Phương Sơn Nhai còn chưa lên tiếng, Quân Thường Tiếu đã hùng hổ dọa người đi tới, chỉ vào mũi hắn nói: "Ngươi sợ thứ thái bình giả tạo này sẽ lập tức sụp đổ khi chúng sinh lấy lại được linh hồn!"

"Đáng giận. . ."

"Một vị diện đã có cái ác, tất nhiên sẽ có cái thiện, đã có tà, tất nhiên sẽ có chính, đây là định luật bất biến xưa nay, ngươi lại cố tình ép buộc xóa đi sự tà ác, dùng dược vật khống chế sinh linh, thật sự không biết hành vi của bản thân mình cũng là tội ác to lớn nhất sao!"

Nói đến nổi kích động, nước bọt bay tán loạn.

Kiếm Quy Khư nghe thấy mắt trợn tròn.

Hắn không ngờ tới tài ăn nói của Quân tông chủ lại xuất sắc như vậy.

Đương nhiên rồi, Cẩu Thặng có được thành công như ngày hôm nay, bắt đầu bằng cái miệng, nội dung thì tự suy diễn lung tung.

"Phù phù!"

Phương Sơn Nhai ngồi xuống.

Giờ phút này, đầu óc của hắn toàn là ác a thiện a, tà a chính a mà ba tất lưỡi của Quân Thường Tiếu nói nhảm ra.

Nói lời ngay thẳng mà cũng cho là nói nhảm sao.

"Phụt!"

Quân Thường Tiếu nôn ra cục đàm, dùng chân hung hăng giẫm xuống, nói: "Ngươi chỉ là một kẻ bị điên sống trong thế giới cổ tích, dùng ngàn vạn linh hồn của sinh linh để diễn màn kịch thái bình với ngươi mà thôi!"

"Kịch kịch kịch. . ."

"Kịch kịch kịch kịch kịch. . ."

"Oa!"

Cái chữ kia không ngừng lặp đi lặp lại bên tai của Phương Sơn Nhai, khiến cho tâm cảnh của dần dần bị quấy rối, cuối cùng không kìm được phun máu.

Nói cho người ta phun máu.

Võ mồn đúng là đáng sợ đến cực đỉnh.


Bình Luận (0)
Comment