Chương 1949. Đạo Bất Đồng
Phương Sơn Nhai thổ huyết.
Có người đang hoài nghi, Quân Thường Tiếu đùng cách châm biếm để khiến cho đối thủ bị thương.
Đương nhiên rồi.
Thực sự là Cẩu Thặng đã dùng võ mồm khiến cho đối phương trọng thương.
Trên thực tế, Phương Sơn Nhai vẫn luôn sống trong vở kịch mà mình tự viết ra không thể nào thoát ra được, mãi cho đến ngày hôm nay bị Quân Thường Tiếu vạch trần ngay trước mặt.
Bịt tai mà đi trộm chuông cũng được.
Bộ quần áo mới của Hoàng đế cũng được.
Nói tóm lại, chỉ vì vở kịch này mà sinh linh của cả vi diện phải mất đi linh hồn và tư duy để phụ hắn diễn trò.
Kịch thì cũng chỉ là kịch mà thôi.
Dù cho có diễn hay như thật, thì cũng có ngày phải đóng máy hết diễn.
Không khéo.
Quân Thường Tiếu chính kẻ hô cắt đóng máy, mà lại là thứ không nể mặt mũi, là loại đấm thẳng vào trong linh hồn kia.
"Không!"
Phương Sơn Nhai ngồi xuống, hai tay che mặt, gầm thét lên: "Đây không phải kịch!"
". . ."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Còn chấp mê bất ngộ sao?"
"Bốp!"
Vỗ vỗ tay.
"Soạt Soạt Soạt!"
Mấy tên lãnh đạo cấp cao khi nảy vừa rời khỏi đi tới, bọn họ lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất, khuyên nhủ: "Giới Chủ, quay đầu là bờ!"
"Các ngươi. . ."
Phương Sơn Nhai trợn tròn mắt.
Quân Thường Tiếu nói: "Quân mỗ đã giúp bọn hắn thoát khỏi sự khống chế của dược vật."
". . ."
Ánh mắt của Phương Sơn Nhai hiện lên sự ngạc nhiên.
Dược vật là do Thiên Ma Hoàng cho, cũng đã nói với hắn là không có giải dược, tại sao người khác lại dễ dàng hóa giải như vậy?
Loại dược vật khống chế tư duy của người khác đúng là có chút khó giải quyết, nếu như là người của y dược đường trị liệu, chưa hẳn là đã biết cách chữa trị, nhưng độc dược trong mắt của người trong nghề như Miêu Tái Phượng đơn giản cũng chỉ là đổi vài cách lấy độc trị độc mà thôi.
Vạn Cổ Tông trong quá khứ, tựa như một con đại bàng non gào khóc đòi ăn, cần Cẩu Thặng nuôi nấng chăm sóc từng chút một.
Bây giờ đại bàng non đã lớn lên, không chỉ có thể bay lượn khắp thiên địa, còn có thể giúp Quân Thường Tiếu giải quyết những vấn đề để chứng minh cho giá trị của bản thân mình.
Đệ tử ở thời đại này, may mắn được gặp Vạn Cổ Tông, Vạn Cổ Tông càng may mắn hơn ở thời đại này gặp được đệ tử.
"Ngươi có thể hỏi bọn họ, có muốn bị điều khiển linh hồn, có muốn tiếp tục diễn với ngươi hay không." Quân Thường Tiếu nói.
". . ."
Phương Sơn Nhai trầm mặc.
Thực ra thì không cần hỏi cũng có thể biết được đáp án, nếu không trước kia cũng sẽ không ép bọn họ uống thuốc.
"Người sống trên đời cần trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng chỉ có thể kiên định không thay đổi tiến về phía trước, dù là trên đường gặp phải những chuyện không giống như mình mong muốn thì cũng phải bước tiếp về phía trước." Quân Thường Tiếu nói.
". . ."
Phương Sơn Nhai tiếp tục trầm mặc.
"Chuyện thay đổi một con người hoặc thay đổi cả một cái thế giới chắc chắn là cần rất nhiều thời gian, mà không phải là chọn đi đường tắt đi đường tà đạo, dùng cách thức bịt tai trộm chuông để khống chế thương sinh trong thiên hạ, để có được kết quản như bản thân mình mong muốn, bởi vì. . ." Quân Thường Tiếu nói một cách sâu sắc: "Cái này có ý nghĩa với ngươi, nhưng lại vô nghĩ với mọi người."
Cẩu Thặng mà đã xấu xa thì cũng chẳng giống con người.
Mà đã nghiêm túc thì cũng chẳng giống con người.
Kiếm Quy Khư nói: "Phương Giới chủ, quay đầu là bờ."
"Quay đầu là bờ?" Phương Sơn Nhai chậm rãi đứng dậy, nói: "Ta đã giao linh hồn cho Thiên Ma Hoàng, đã không thể quay đầu bờ nữa rồi."
Sắc mặt Kiếm Quy Khư đại biến.
"Ha ha ha!" Phương Sơn Nha cười to nói: "Nếu đã như các ngươi nói đây là vở kịch, thì cứ để nó tiếp tục như vậy đi!"
"Ông!"
Đại điện bừng sáng, tầng tầng trận pháp bủa vây.
"Bất luận kẻ nào ngăn cản trò vui này." Ánh mắt Phương Sơn Nhai lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Đều phải chết!"
"Được thôi."
Quân Thường Tiếu nói: "Con hàng này hết cứu được rồi."
Vốn tưởng rằng chỉ dựa vào võ mồm của mình là có thể khiến cho hắn biết quay đầu là bờ, từ đó thoát được chuyện xung đột vũ lực, cứu vãn thế giới trong hòa bình, kết quả vẫn là thất bại, thậm chí làm cho những lời diễn văn phía trước trở nên vô nghĩa.
"Giới Chủ. . ."
Mấy tên lãnh đạo cấp cao tỏ ra đau khổ.
Bọn họ đã đi theo Phương Sơn Nhai từ rất lâu rồi, hi vọng phụ tá hắn cùng nhau tạo ra Đại Đồng Thế Giới, nhưng sau này càng làm thì càng cực đoan, chờ đến khi cần phải khuyên can thì đã muộn.
"Hiện tại Hằng Viễn Giới đã giống như những gì mà chúng ta theo đuổi, vì sao các ngươi lại phản đối?" Sắc mặt Phương Sơn Nhai dữ tợn nói.
Một tên lãnh đạo cấp cao đau khổi nói: "Khiến cho toàn bộ sinh linh biến thành con rối bằng gỗ, đây không phải là sự thái bình mà chúng ta từng tưởng tượng!"
"Các ngươi thay đổi rồi." Phương Sơn Nhai thất vọng nói.
"Là Giới Chủ thay đổi!"
Mọi người nước mắt rơi như mưa hét lớn.
Phương Sơn Nhai giơ tay lên, năng lượng dần dần hội tụ trong lòng bàn tay hắn, lạnh lùng nói: "Đạo bất đồng thì chết thôi."
Kiếm Quy Khư nhìn thấy thiếu niên ngày xưa vẫn chấp mê bất ngộ, trong lòn lại càng thêm đau đớn.
"Không phải đạo bất đồng."
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: "Mà chính là ngay từ đầu ngươi đã đi sai đường."
"Tiểu tử, đừng tranh luận nữa!"
Kiếm Quy Khư nắm chặt hai tay, đột nhiên đánh về bốn phía.
"Ầm!"
Đại điện bị phong ấn đột nhiên lay động, cảnh vật chung quanh cũng thay đổi theo sự rung lắc của không gian, mọi người dường như chìm trong tinh không vũ trụ.
"Quân tông chủ."
Kiếm Quy Khư truyền âm nói: "Đây là một loại thần thông mà Phương Sơn Nhai lĩnh hội được, tên là Đại Đồng Thế Giới."
"Đến ngay cả cái tên cũng đã biết hắn thực sự đã nhập ma rồi." Quân Thường Tiếu nói.
"Cho nên."
Kiếm Quy Khư nói: "Mới cực đoan như vậy."
"Vù vù!"
Phương Sơn Nhai đứng lơ lửng trên bầu trời trong Đại Đồng Thế Giớ nâng tay phải lên, năng lượng dồi dào không ngừng hội tụ trong lòng bàn tay hắn, nói: " Tuyệt không cho phép kẻ nào được phép nghi ngờ nền thái bình thịnh thế do ta sáng tạo ra."
"Bang "
Quân Thường Tiếu rút Hiên Viên Thần Kiếm ra, thản nhiên nói: "Chỉ có những kẻ có tâm hồn yếu đuối mới sống trong kịch mà thôi."
"Đây không phải kịch!"
"Là kịch!"
"Không phải!"
"Đúng!"
"Không phải!"
Hai người càng ngày càng tiến lại gần, chỉ chút xíu nữa thôi là mặt kề sát mặt.
"Tiểu tử, ta không muốn đánh võ mồm với ngươi nữa, đã dám nghi ngờ nền thái bình thịnh thế này, vậy liền. . . Đi chết đi!" Phương Sơn Nhai đột nhiên phất tay đánh tới, sức mạnh hội tụ chờ bộc phát gào thét bay đi.
Quân Thường Tiếu đã sớm đề phòng, trong nháy mắt khi đối phương xuất thủ trực tiếp nâng Hiên Viên Thần Kiếm chém qua.
"Ầm ầm "
Sức mạnh và kiếm khí chạm vào nhau, trong nháy mắt sóng lực bắn ra tràn ngập trong Đại Đồng Thế Giới, khiến cho bọn người Kiếm Quy Khư lần lượt vận công chống đở, tránh bị hai luồng sức mạnh ảnh hưởng đến mình.
"Thái bình thịnh thế chó má gì đây!" Quân Thường Tiếu không tấn công vách núi, rót sức mạnh vào trong kiếm, chém về hướng không gian xung quanh, cũng quát: "Con mẹ nó toàn là tự lừa mình dối người!"
"Vù!"
"Vù!"
Kiếm khí tung hoành, cắt đứt không gian.
Bởi vì Quân Thường Tiếu công kích quá nhanh, và Hiên Viên Thần Kiếm cũng rất sắc bén, kết giới của không gian xung quanh khó mà chống đỡ được, trong nháy mắt bị chém thành từng mảnh khó mà chống đỡ được nên đã ầm vang nổ tung.
"Vù Vù Vù Vù!"
Kiếm Quy Khư và mấy tên lãnh đạo cấp cao khôi phục lý trí thừa cơ bay ra ngoài, sau đó lần lượt đứng giữa không trung ở Hằng Viễn Giới.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Quân Thường Tiếu và Phương Sơn Nhai đánh nhau ở trên không, thực lực của cả hai cũng ngang ngửa nhau, đánh hừng hực khí thế, như nước với lửa, đẳng cấp đánh nhau cũng coi như cao.
Phía dưới.
Cư dân các đại thành trì phát hiện.
Bởi vì linh hồn bị khống chế, trong ánh mắt không có chút gợn sóng nào cả.
Thứ thái bình thịnh thế này được gọi là không có ngươi lừa ta gạt, không có lục đục với nhau, nhưng mỗi sinh linh đều giống như một cái xác không hồn.
"Nhìn thử đi!"
Quân Thường Tiếu hét lớn: "Đây chính là thế giới của ngươi, không có sự sống, không có hơi người! Nếu như ta là bọn họ, thà là chọn lựa cái chết chứ không diễn với ngươi, bởi vì đây là kịch bản mà ngươi muốn chứ không phải kịch bản mà bọn họ muốn!"
Có lẽ hắn vô cùng phẫn nộ, thu hồi Hiên Viên Thần Kiếm, dùng nắm đấm có thể phô bày sức mạnh của mình nhất liên tục đánh vào mặt của Phương Sơn Nhai, với ý đồ dùng lực đạo để thức tỉnh cái kẻ điên kia!
"Khặc khặc khặc!"
Đột nhiên, tiếng cười quái dị truyền đến: "Thật náo nhiệt nha."
Dát!
Quân Thường Tiếu dừng lại, nhướng mày ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bầu trời đã bị xé nứt, bốn sinh vật có tướng mạo quái dị chầm chậm xuất hiện.
"Không hay!"
Kiếm Quy Khư cau mày nói: "Bát Bộ Thiên Long!"
Tới một người còn có thể chống lại được, kết quả đến một lúc bốn kẻ, chỉ sợ là phiền phức lớn rồi!