Chương 1963. Ăn No Mới Có Thể Đánh Thắng Trận!
"Tử kiếp?"
"Kiếp nạn đối mặt với cái chết!"
Lời nói của Trương Tam vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có về gì là như đang nói đùa.
Đương nhiên, bị giam trong Trấn Ngục tháp lâu như vậy, hắn không có can đảm dám đùa giỡn bằng cách nguyền rủa như vậy, trừ khi không muốn sống nữa.
"Có thể nói cụ thể hơn một chút được không?"
Mấy ngày gần đây liên tục đổ mưa, Vạn Cổ giới có vẻ nặng nề, Quân Thường Tiếu cũng có một chút dự cảm.
"Xin lỗi."
Trương Tam bất đắc dĩ nói: "Những chuyện có liên quan đến Thiên Cơ, mặc dù ta có muốn nói cụ thể cũng lực bất tòng tâm."
". . ."
Quân Thường Tiếu ngồi xuống.
"Quân tông chủ!" Trương Tam quát: "Trốn mau đi!"
"Ngươi cũng đã nói là đây là kiếp nạn đối mặt với cái chết." Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa có thể chạy được sao?"
Ồ!
Trương Tam nhất thời trợn tròn mắt.
Đúng vậy a.
Dựa theo quẻ bói, kiếp nạn sắp tới này của Vạn Cổ Tông căn bản là không còn đường sống, bất kểlà có chạy đến đâu đều phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
"Bành!"
Trương Tam đánh một quyền lên trên cửa sắt, có chút ảo não tự trách nói: "Đều tại ta học nghệ không tinh, không cách nào giúp Quân tông chủ tìm được đường sống từ trong quẻ bói."
Tuy là vẫn luôn bị nhốt, nhưng có rượu ngon thức ăn ngon, đã khiến hắn vui đến quên cả trời đất.
Sai rồi, sai rồi.
Quan tâm đến Vạn Cổ Tông và Quân Thường Tiếu nhiều như vậy phần lớn là do tông môn và người này có thể thay đổi cục diện của thượng tầng vũ trụ mà Tiên Sư đã từng tiên đoán được.
Đây là hi vọng của tương lai .
Bất kỳ sinh linh nào trên đời này đều có thể chết, duy nhất chỉ có hắn là không thể chết!
"Người anh em."
Quân Thường Tiếu đứng dậy, gác tay nói: "Bổn tọa không đồng ý với câu nói này của ngươi."
Nhìn về phía mây đen bay ngoài cửa sổ, giọng nói sâu xa nói: "Sự sống chết của một người không phải dựa vào bói toán mà là dựa vào chính bản thân mình."
Nay lúc này.
Bóng lưng Quân Thường Tiếu toát ra thứ ánh sáng như triết học, nhất thời khiến cho Trương Tam phải tôn kính.
Trước kia hắn còn có một chút gì đó gọi là nghi vấn, bây giờ có thể khẳng định, kẻ mà Tiên Sư đã từng tiên đoán là có thể thay đổi bố cục vũ trụ tất nhiên là con hàng này.
"Quân tông chủ!"
"Được sự quan tâm trong những ngày này, xin hãy mở khóa nhà lao, cho phép Trương mỗ được đồng sinh cộng tử cùng tông chủ!"
Người này nếu là hi vọng của vũ trụ, dù có liều cả mạng mình thì Trương Tam cũng muốn giúp đỡ hắn, dù là. . . Có hải chết chung với hắn đi chăng nữa!
Quân Thường Tiếu vô cùng cảm động.
Các đại vị diện vì e sợ Thiên Ma Hoàng, không dám đến trợ giúp mình, trong lúc nguy nan như thếnày một kẻ xem bói lại ủng hộ, điều này chứng tỏ rằng trong thế giới tàn khốc này vẫn còn tồn tại đạo nghĩa!
"Được!"
Quân Thường Tiếu ôm quyền.
"Này này!"
Đầu của Trương Tam thò luôn ra ngoài song sắt, gầm thét lên: "Ngươi đừng đi chứ, ngươi mở cửa đi chứ!"
"Soạt."
Quân Thường Tiếu dừng lại, không có xoay người nói: "Đây là tử kiếp của Vạn Cổ Tông chúng ta, bổn tọa tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến người ngoài."
Lời vừa nói ra, khiến người ta vô cùng cảm động.
Đừng nghi ngờ, chắc chắn là khiếp nạn sắp đến, Cẩu Thặng thực sự sẽ không làm liên luỵ đến người vô tội.
Trương Tam hét lớn: "Ta muốn đồng sinh cộng tử cùng Quân tông chủ!"
"Không."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi là người ngoài."
". . ." Trương Tam dán người lên song cửa, quát: "Nếu gia nhập vào Vạn Cổ Tông thì có còn coi như người ngoài hay không!"
"Hưu —— —— ---- "
Quân Thường Tiếu đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, nhanh chóng lấy bảng nhập môn để trước mặt, nói nghiêm túc: "Vậy thì không còn coi là người ngoài nữa, mà được coi như người mình."
Ôi!
Trương Tam đứng đó ngây ra như phỗng.
Con hàng này. . . Chẳng lẽ là cố ý đang chờ mình nhảy vào hố sao?
. ..
Ta gọi Trương Tam.
Đần độn u mê mà gia nhập vào Vạn Cổ Tông.
Xin hỏi còn có quyền được lựa chọn rút khỏi tông môn không?
. ..
Cứ như vậy.
Vạn Cổ Tông lại thêm một tên cường giả.
Đừng nhìn Trương Tam là thầy bói, hắn có thể so chiêu cùng phân thân của Thiên Ma Hoàng, tất nhiên là võ đạo không tầm thường, tối thiểu thì phải đạt đến mức thượng lưu.
Cùng ngày.
Trên võ trường của đỉnh núi chính, lãnh đạo cấp cao và đệ tử tề tụ.
"Bắt đầu từ hôm nay."
Quân Thường Tiếu đứng trước đại điện, cao giọng tuyên bố: "Trương Tam chính là đường chủ của Chiêm Bặc đường thuộc Vạn Cổ Tông của chúng ta!"
"Bốp bốp!"
"Bốp bốp!"
Mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Bầu không khí vui mừng cũng là xua tan đi sự nặng nền mà mấy ngày mưa liên tục mang đến.
"Tông chủ." Trương Tam truyền âm nói: "Nhiệm vụ chủ yếu của Chiêm Bặc đường là cái gì?"
"Bổn tọa còn chưa nghĩ kỹ, trước tiên ngươi cứ mang cái danh là tông chủ đi đã."
". . ."
Trương Tam im lặng.
Hệ thống thì đậu đen rau muống nói: "Không phải là chưa nghĩ kỹ, mà là đang đợi độc giả bình luận, cho nên mới mượn dùng tạm!"
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, lôi điện đan xen trên bầu trời, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Lãnh đạo và đệ tử của Vạn Cổ Tông, đến ngay cả toàn bộ sinh linh của Vạn Cổ giới đều cảm nhận được rõ ràng, e là chẳng bâu lâu nữa thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Mà chuyện lớn này có thể sẽ liên quan đến sinh tử.
". . ."
Kiếm Quy Khư cũng là chau mày.
Người có cảnh giới càng cao thì dự cảm càng thêm mãnh liệt.
"Phù!"
Quân Thường Tiếu thở ra, sau đó quay người hạ lệnh: "Đô Đô, nhóm lửa nấu cơm."
"Tông chủ. . ."
"Còn không mau đi!"
"Vâng!"
Ngự Thiện đường bắt đầu bận rộn lu bù lên.
Rất nhanh, từng bàn thức ăn phong phú bày ở nhà ăn, diễn võ trường, và cả các đỉnh núi của các trưởng lão.
Trước kia Vạn Cổ Tông đều ăn theo từng đợt, lần này đều nấu luôn một lần, muốn cho tất cả mọi người trong tông môn cùng ăn no một bữa.
"Tông chủ!"
Liễu Uyển Thi lớn tiếng nói: "Cơm đưa tiễn đã chuẩn bị xong!"
". . ."
Khóe miệng đám người Ngụy lão co giật.
Sắp chết đến nơi, mà cái tật ăn nói bột chộp của nha đầu này vẫn chưa bỏ được.
"Nào!"
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, nói: "Mọi người đều ăn no cho bổn tọa!"
"Xoát xoát!"
"Xoát xoát xoát!"
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người Vạn Cổ Tông ngồi xuống.
Bọn họ bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, tuy thức ăn vẫn ngon không gì sánh được như cũ, nhưng càng ăn càng cảm thấy nặng nề, càng ăn càng áp lực.
"Nhị sư huynh. . ."
"Ăn cơm."
". . ."
Tô Tiểu Mạt ngậm miệng lại, đành phải cắm đầu bắt đầu ăn.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, hôm nay mọi người vô cùng đói, ăn vô cùng nhiều, thậm chí đến hạt cơm rơi trên bàn cũng không lãng phí.
"Ừng ực!"
Quân Thường Tiếu uống một ngụm canh, sau đó đặt bát xuống, cầm lấy khăn ăn vừa lau miệng vừa cười nói: "Ăn no mới có thể đánh thắng trận được."
". . ."
Mọi người hiểu ra.
Chẳng còn bao lâu nữa sẽ có một trận chém giết thảm khốc.
"Ăn!"
Hai tay Tiêu Tội Kỷ chộp mấy cái bánh bao nóng hổi, cứ cắn một miếng là hết một cái, chẳng mấy chốc đã ăn sạch.
Các đệ tử vốn là đã ăn no, cũng ào ào ăn thêm mấy cái bát.
Tông chủ nói.
Ăn no mới có thể đánh thắng trận!
Chỉ riêng ăn cơm không thì còn chưa được, sau khi tất cả mọi người ăn no, thì đã có một bát Túy Sinh Mộng Tử đặt ở trước mặt.
"Nào!"
"Cạn!"
Quân Thường Tiếu giẫm một chân lên trên ghế, phóng khoáng ngửa đầu uống hết, cũng đập mạnh cái bát xuống mặt đất.
"Bốp!"
"Bốp!"
Chúng đệ tử ào ào bắt chước, âm thanh vỡ nát liên tục vang lên.
Cảnh tượng này khiến Viên công tử đau lòng chết đi được, dù sao thì chén bát cũng được coi như là của công, sau lại cố tình đập bể chứ.
Đổi lại trước kia, dù là Quân Thường Tiếu đi đầu, hắn cũng sẽ yên lặng tính sổ, lần này lại lựa chọn mở một mắt, nhắm một mắt cho quá.
"Bành!"
"Bành!"
Trên Linh Thú Phong, Tử đường chủ và thủ hạ cũng đập bát.
Âm thanh vỡ nát vang vọng trong không khí, chậm rãi phiêu đãng đến bên tai của Viên già, khiến hắn lập tức mở to hai mắt ra, lật cuốn sổ nhỏ ra, ghi lại soạt soạt —— Một đám Linh Thú đường cố ý đập chén, phá hư của công, tính chất ác liệt, chuyện này nhất định phải nghiêm trị.
"Móa!"
A Tử đứng lên, lớn tiếng gầm thét lên: "Tông chủ đầu têu đập bát ngươi không ghi chép, Linh Thú đường chúng ta đập bát ngươi ghi kỹ, con mẹ nó chứ muốn gì hả!"
"Bùng "
Trong nháy mắt, đồng phục được giữ gìn vô cùng cẩn thận đang mặc trên người bỗng nát bét, chỉcòn sót lại chiếc quần đùi màu đỏ gợi cảm !
"Đường chủ, tỉnh táo!"
Thủ hạ ào ào khuyên can.
"Tỉnh táo cái đệch!"
Tử Lân Yêu Vương chỉ về hướng Viên già đang đứng trên ngọn núi chính cầm bút tiếp tục ghi chép, lửa giận bùng lên quát: "Họ Viên kia, ông đây nhịn ngươi lâu rồi đó!"
"Ầm "
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, toàn bộ Vạn Cổ giới run lắt dữ dội, bầu trời xuất hiện tầng tầng gợn sóng, cũng dần dần ngưng tụ lại, sau đó hình thành từng tầng kết giới mà mắt trần có thể thấy!
"Không tốt!"
Thái Huyền lão nhân cả kinh nói: "Hộ giới đại trận hiện hình rồi!"