Chương 1967. TRận Chiến Bắt Đầu Kỷ Nguyên Mới!
Quân Thường Tiếu bị vây ở bên trong Thánh Hỏa Phán Quyết, Vạn Cổ Tông cơ bản đã như rồng mất đầu.
Hoa Mân Côi cũng có thể chỉ huy bọn họ chiến đấu, nhưng mà đã hợp nhất cùng phu quân mất rồi, căn bản là không có cách nào đến chỉ huy.
Vào lúc này, Viên công tử đứng ra, lần đầu lấy ra lệnh bài thân phận Phó tông chủ.
Không sai.
Là Phó tông chủ, không phải là Phe tông chủ.
Thực ra trước đây rất lâu rồi, Quân Thường Tiếu đã giao nhiệm vụ nặng nề này cho hắn.
Chức trách của Phó tông chủ không hề nhẹ, lời nói không có trọng lượng như của tông chủ, lại phải xử lý rất nhiều nội vụ và việc vặt, có thể được gọi là bảo mẫu đứng đầu tông môn.
May mà những năm này, Viên công tử dốc hết lòng, không có thể bắt bẻ được gì.
Đương nhiên.
Sau khi trở thành Phó tông chủ, quản lý nghiêm ngặt hơn nội vụ và tài chính của tông môn, đặt biết là đối đãi với Linh Thú đường và A Tử, đã đạt tới trình độ khiến người ta giận sôi máu.
Đừng cho là Viên công tử cố ý khi dễ người khác, chủ yếu vẫn là do tác phong làm việc của Thú tộc khác xa so với Nhân tộc, không thể quá nuông chìu theo bọn họ, nhất định phải quản chế chặt chẽ, phải đạt đến độ cần kiệm cần nên có, làm một người quản gia tốt.
A Tử không hiểu nổi khổ tâm của hắn, trong lòng vẫn luôn kìm nén lửa giận.
Còn lúc nãy mọi người rõ ràng đều đập bát, dựa vào cái gì lại không bỏ qua cho Linh Thú đường!
Ức hiếp thú quá đáng!
Cũng vừa đúng lúc, vào lúc này tông chủ cũng không có ở tông môn, mọi người lại đều đang bận rộn quan sát đến đại trận hộ giới đang run lắt trên bầu trời, chi bằng. ..
Tử Lân Yêu Vương tức đến nổi to gan, thuận tay chụp lấy cục gạch trên mặt đất, rón rén ngang nhiên xông qua.
"Vù vù!"
Cứ mỗi một bước đi của hắn, sự tủi hổ và áp lực nhiều năm không cách nào khống chế xông lên đầu, toàn bộ sức mạnh, toàn bộ sức phá hủy đều dồn vào trong cục gạch.
Một bước.
Mười bước.
Càng lúc càng đến gần Viên công tử.
"Xoạt!" A Tử tung người một cái nhảy lên, cục gạch trong tay được đưa ra phía sau đầu, dưới ánh sáng lấp lánh, hiện lên khuôn mặt dữ tợn của hắn.
Đồ cún Viên Phong!
Nhận lấy một gạch của bản đường chủ này!
Nói thật, khi Tử Lân Yêu Vương động thủ thì đã nghĩ đến hậu quả, cùng lắm thì đi Giới Luật Đường tự thú!
Tình nguyện chịu phạt cũng phải đánh trả, lửa giận này đã phải kìm nén bao nhiêu lâu rồi!
"Xoạt!"
Khi A Tử đứng dậy nhảy lên, vung cục gạch đập xuống, vừa đúng lúc Viên công tử mới thay đồng phục mới, đầu tóc ổ quạ mới vừa vuốt ngược ra sau, trên người vừa mới đeo lệnh bài thân phận vô cùng chói mắt.
Đã nhìn thấy rồi.
Đặt biệt là sáu chữ Phó tông chủ Vạn Cổ Tông!
Móe nó!
Con hàng này thăng chức từ khi nào vậy? Bà nó chứ, còn là Phó tông chủ nữa chứ!
Tử Lân Yêu Vương đã sống ở Vạn Cổ Tông lâu như vậy, tất nhiên là biết phó lãnh đạo hay là đại diện, xét về chức vụ thì đương nhiên là to hơn một đường chủ như hắn rồi!
Làm sao bây giờ!
Đập hay là không đập!
Ngay khi Tử Lân Yêu Vương đang xoắn xuýt trong giây lát, dường như Viên công tử đã phát giác được, xoay người lại, nhìn thấy hắn bay tới, nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Ồ!"
Trong nháy mắt, A Tử như bị đóng băng ở giữa không trung.
"Ây. . ." Khuôn mặt dữ tợn biến mất, tươi cười nói: "Không có gì!"
Sợ!
Không dám động thủ!
"Ngươi cầm cục gạch làm gì?" Viên công tử hoài nghi nói, lệnh bài thân phận treo bên hông lóe lên một tia hào quang óng ánh, khiến cho Tử đường chủ sợ đến mất mật, nhanh chóng ngẩng đầu, giơ cao cao cục gạch, giận dữ hét: "Chơi chết bọn chúng!"
Vừa nãy hung hãn biết bao nhiêu thì bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu.
Hết cách rồi.
Con hàng này là Phó tông chủ.
Nếu như đập hắn, thì chắc chắn sẽ lớn chuyện!
Thực ra thì Viên công tử cũng không suy nghĩ nhiều, tỏ ra nghiêm túc nói: "Ngươi sắp được toại nguyện rồi."
"Chắc chắn chưa?"
Thái Huyền lão nhân hỏi lại lần nữa.
Đại trận hộ giới có thể giúp Vạn Cổ giới chống đỡ được rất nhiều sự tàn phá, nếu lúc này ngưng lại thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của tông môn mà thôi.
"Chắc chắn."
Viên công tử khẳng định nói.
Nói thật, khi đưa ra quyết định này, hắn cũng đã phải chịu áp lực quá lớn.
Không thể phủ nhận, đại trận hộ giới có thể chống được sự tàn phá, nhưng cứ kéo dài như vậy sẽ tạo nên thương vong cho các vỗ giả của các tộc, nếu như kết quả cuối cùng vẫn là bị công phá, thậm chí còn khiến cho trật tự thiên đạo sụp đổ, chi bằng dứt khoát buông tay đánh cược một lần!
"Được thôi."
Thái Huyền lão nhân tuân theo mệnh lệnh của Phó tông chủ.
"Tông chủ. . ."
Viên công tử ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thầm nghĩ trong lòng: "Ta làm như vậy có đúng không?"
Đúng và sai đã khôngcòn quan trọng nữa, mà điều quan trọng lúc này là Vạn Cổ Tông cần phải có người thống lĩnh toàn cục, để chỉ huy bọn họ tiếp tục chiến đấu.
"Tiết đường chủ!"
"Có!"
"Chuẩn bị nghênh chiến!"
"Vâng!"
"Toàn tông nghe lệnh, chuẩn bị xuất chiến!"
"Vâng!"
Thực ra Viên công tử không cần phải truyền đạt mệnh lệnh tác chiến, bởi vì khi Nam tóc đỏ oanh kích đại trận hộ giới, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"Xoẹt xoẹt!"
Phía trên ngọn núi chính, Lý Thanh Dương nắm chặt hay tay, lôi điện quanh quẩn trong tay, Lôi Lăng Thú ngoan ngoãn ngồi xổm ngồi ở bên cạnh, ánh mắt lấp lóe lộng lẫy, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu giống như chủ nhân.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng như thế.
Bọn họ đã vũ trang đầy đủ, khế ước thú bản mệnh đứng ở bên cạnh.
Thực ra mà nói, thì cho dù là lãnh đạo cấp cao hay đệ tử của Vạn Cổ Tông đều không muốn phải chờ đợi mà muốn đánh giết ra ngoài, không muốn trơ mắt nhìn thấy võ giả các tộc phải bỏ mình vì gia cố trận pháp.
Chỉ cần thông qua chuyện này thì có thể hiểu được.
Viên công tử đóng đại trận hộ giới là chính xác, là điều mà mọi người đều mong muón.
"Ai."
Hà Vô Địch từ trên cây nhảy xuống, lắc lắc bả vai, nói: "Trận này buộc phải khoa trương rồi."
Hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần một khi trận pháp đóng lại, vì tông môn và sinh linh của Vạn Cổ giới nhất định phải lao về phía trước mà không quay đầu, giết chết tất cả kẻ thù đang xâm lấn!
"Két."
Dạ Tinh Thần nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vốn cho rằng làm như vậy có thể không làm cho Giải Lăng Dao tỉnh dậy, lại không biết vừa đi ra khỏi đình viện, sau lưng truyền đến giọng nói của cô nàng: "Cẩn thận một chút."
". . ."
Dạ Tinh Thần ngừng chân, nhưng không xoay người nói: "Ừm."
"Ta không hy vọng con còn chưa ra đời thì đã không còn phụ thân." Giải Lăng Dao cúi đầu nói.
"Yên tâm đi."
Dạ Tinh Thần nói: "Ta sẽ còn sống trở về."
Hắn sợ lưu lại lâu hơn sẽ bị giao động tinh thần, sau đó nhanh chân bước khỏi đình viện.
Cả đời này, điều khiến hắn hiểu được ý nghĩa của luân hồi trọng sinh không chỉ có tình yêu mà còn có tình bạn thuần túy nhất, vì Vạn Cổ Tông, không có lý do để sợ hãi quay đầu.
Trên ngọn núi đá cuối đình viện, Tiêu Tội Kỷ lau đi lau lại lưu quang thuẫn, nhìn thấy Dạ Tinh Thần đi tới, từ phía trên nhảy xuống, cười nói: "Sư đệ, hôm nay có lẽ là ngươi và ta đều có thể thoải mái chém giết rồi."
"Ừm."
Trên mặt của Dạ Tinh Thần cũng xuất hiện nụ cười.
Hai người sóng vai đi về ngọn núi chính, một người từ từ khoác lên đồng phục Lữ Bố, một người phủ lên mình chiến giáp với cảm giác đầy tính khoa học kỹ thuật.
Trong thoáng chốc.
Thời gian dường như ngược dòng về quá khứ, trở lại khi bọn họ lần đầu cùng rời khỏi tông môn xuất ngoại lịch luyện.
Tuy không muốn miêu tả quá đà và kỳ cục nhưng giờ phút này bầu không khí ở Vạn Cổ Tông thực sự đầy sát khí, thậm chí có hơi nặng nề, đặt biệt là sau khi thêm vào vài biểu tượng cảm xúc thì thực sự khiến người ta tỏ ra lo lắng với những chuyện diễn ra tiếp sau đây.
"Vù!"
"Vù!"
Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lần lượt đáp xuống ngọn núi chính.
Lãnh đạo cấp cao và đệ tử chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thậm chí còn chuẩn bị xong tinh thần chiến tử.
"Hâm Dao."
Sau khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, Thái Huyền lão nhân nghiêm túc nói: "Ngắt kết nối giữa đại trận hộ giới và bản nguyên vị diện."
"Rõ!"
Thượng Quan Hâm Dao giơ tay lên, sau khi hơi do dự, vẫn ấn lên nút khóa trên màn hình hiễn thị.
"Ông "
Trong khoảnh khắc, mắt trận vị diện ngắt kết nối với đại trận hộ giới, toàn bộ Vạn Cổ giới tựa như bị mất điện, rơi vào trạng thái đêm đen ngắn ngủi.
"Vù Vù Vù!"
"Vù Vù Vù!"
Cùng lúc đó, các nhánh trận pháp tại các đại thành trì mất đi hiệu lực, võ giả các tộc đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh lần lượt ngạc nhiên ngay tại chỗ.
"Cảm tạ sự cống hiến của các ngươi." Vào lúc này, Viên công tử cầm lấy loa khuếch đại âm thanh, nói: "Chuyện tiếp theo xin hãy giao cho chúng ta."
"Giết "
Chung Nghĩa vung kiếm, rống to.
"Vù Vù Vù Vù!"
"Vù Vù Vù Vù!"
Trong nháy mắt, trên bầu trời Vạn Cổ Tông vô số luồng sáng bay lên bầu trời, vô số chiến hạm bay xuyên bầu trời, vô số cơ giáp phun ra lửa đỏ, cảnh tượng này khiến sinh linh sôi trào.
Lịch Vạn cổ, năm nào đó.
Đối mặt với sự vây khốn của hầu như toàn bộ binh lính Thiên Ma Hoàng, Vạn Cổ Tông không chút do dự dứt khoát lựa chọn chủ động xuất kích, được gọi là —— Trận chiến bắt đầu kỷ nguyên mới!