Chương 1966. Xin Nhờ
Quân Thường Tiếu bị vây khốn, không có nghĩa là Vạn Cổ giới để mặc người ta chém giết, còn có cường giả Kiếm tu như Kiếm Quy Khư nữa mà.
"Ầm ầm!"
Thế mà, vừa mới ra sân, vừa nói dứt lời, lửa đỏ nóng rực bắn đến với tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đập cho hắn văng trở về.
Nam tóc đỏ nhẹ nhàng thu lại tay phải, thổi một lọn tóc đỏ trên trán lên, chẳng thèm để ý nói: "Lớn tuổi rồi thì đừng ồn ào như vậy."
Nếu như Quân Thường Tiếu bị vây ở bên trong Thánh Hỏa Phán Quyết nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ gầm thét lên: "Kiếm Thánh tiền bối, sao mà ngay đến một chiêu mà ngươi cũng chẳng đở nổi hả!"
Không có cách nào.
Nam tóc đỏ quá mạnh.
"Tự do."
Nam tóc đỏ nhắm mắt lại, nói: "Rốt cục cũng sắp tới."
Ngay khi hắn đang chìm trong cơn say của chính mình, chiến hạm nhắm vào Vạn Cổ giới nã pháo, vô số đạn pháo với sức phá hủy to lớn nã tới!
Chiến hạm quá nhiều.
Đạn pháo cũng nhiều.
Xuất hiện một cảnh tượng siêu chấn động!
Vào lúc này nếu có người chứng kiến tận mắt, khẳng định sẽ bị dọa cho da đầu nổ tung.
Thiên Ma Hoàng vì muốn giải quyết xong tai họa ngầm là Quân Thường Tiếu, đã điều động hết tất cả lực lượng tới đây.
Nói không phải khoe chứ ngoại trừ hắn không tham chiến thì, đây cũng như là một trận quyết chiến rồi, thậm chí rất có thể thay đổi lịch sử, bởi vì chỉ cần môt bên thua trận thì nhất định sẽ bị tổn thương lớn về nguyên khí.
Chỉ riêng với Vạn Cổ giới.
Chỉ cần thua trận này thì có nghĩa là hoàn toàn diệt vong.
Nguy cơ diệt giới diệt chủng treo lơ lững trên đầu của mỗi sinh linh trong vị diện, trong ánh mắt của bọn họ xuất hiện vẻ thấy chết không sờn.
"Bảo vệ cẩn thận!"
Thái Huyền lão nhân hét lớn một tiếng.
Ở mỗi một thành trì, mỗi một nhánh trận pháp, thành viên trận pháp đường không chút do dự dứt khoát đứng ở bên trong, hai tay bọn họ dán lên trên trận pháp, không ngừng truyền năng lượng của bản thân mình vào bên trong.
Trận pháp hoạt động dựa vào bản nguyên, nhưng cũng có thể được gia cố bằng trận pháp sư!
"Ầm!"
"Ầm!"
Đột nhiên, đại trận hộ giới phía mặt ngoài vị diện bắt đầu chịu sự công kích của vô vàng đạn pháo, lực oanh kích tạo nên sự rung chuyển khiến cho bầu trời của Vạn Cổ giới nên vặn vẹo!
Ống kính quay đến tinh không, có thể thấy rõ, kết giới ánh sáng hiện ra thành vật chất cụ thể không ngừng lấp lóe ánh sáng, nếu như sức tưởng tượng của mọi người có hạn, có thể tưởng tượng đây là chiến tranh hạt nhân, bất kỳ nơi nào trên hành tinh này đều đang bị nổ hạt nhân!
"Ông!"
"Ông!"
Sau vài giây ngắn ngủi, không gian vùng trời trải qua sự biến đổi vặn vẹo, thì đã dần dần ổn định lại, hiển nhiên là chống được đợt tấn công đầu tiên của đại quân Thiên Ma Hoàng.
Chẳng qua là.
Đệ tử Vạn Cổ Tông gia cố trận pháp có chút đâu đớn.
"Nã pháo!"
Ngay tại lúc này, tổng chỉ huy của quân địch lại lần nữa hạ lệnh tiến công, hơn vạn tàu chiến hạm không nã pháo, vô vàng đạn pháo liên tiếp bắn ra hết đợt này đến đợt khác, tạo ra một cảnh tượng như thủy triều dâng.
"Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Đại trận hộ giới không góc chết lại chịu oanh kích, tuy xuất hiện hiện tượng run lắt, nhưng vẫn không có dấu hiệu bị phá vỡ.
Không thể không nói.
Quân Thường Tiếu có can đảm phơi bày Vạn Cổ giới, cũng là do có cái trận pháp mạnh mẽ như vậy làm vốn, nếu không đã sớm bị đán cho thành bụi phấn.
"Tiếp tục!"
Khuôn mặt Tổng chỉ huy dữ tợn nói: "Nhất định phải đánh tan!"
Phòng ngự trận pháp không tồn tại vĩnh hằng, mỗi lần bị oanh tạc, khẳng định sẽ tiêu hao năng lượng nội bộ, lần một lần hai không được, thì ba lần bốn lần, vô số lần!
Tóm lại.
Nếu đã tới đây.
Thì bất kể có trả cai giá đắt như thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà ngô hoàng giao phó—— diệt đi vị diện này!
"Ầm!"
"Ầm!"
Vạn Cổ giới khổng lồ nằm ở trong vũ trụ, tựa như tấm bia sống lần lượt nhận lấy sự công kích đến từ bốn phương tám hướng, không gian bốn phía đã bị biến dạng nhìn không ra hình dáng ban đầu dưới sự công kích của hỏa lực và đạn lửa.
"Phốc!"
Sau mấy đợt tấn công, một số thành viên của trận pháp đường đang thủ ở các trận pháp các thành trì không thể chịu nổi phản phệ thổ huyết.
"Thay người!"
Thái Huyền lão nhân chỉ huy nói: "Nhanh thay người!"
"Xoát xoát!"
Những thành viên bị thương được thay thế bởi những thành viên khỏe mạnh, dứt khoát dán hai tay lên kết giới ánh sáng.
Đã được ăn no.
Cho nên thấy chết không sờn.
Nhưng mà, nói chúng thì số lượng đệ tử Vạn Cổ Tông cũng có hạn.
Nếu như đối phương bất chấp tất cả mà tấn công thì chắc chắn là sẽ không còn đủ nhân thủ để giữ vững vị trí.
"Vù Vù Vù!"
Ngay tại lúc này, võ giả của các tộc cùng các thành lần lượt bay tới, bọn họ đứng ở bên ngoài trận pháp, chuẩn bị thay vào chỗ bất cứ lúc nào.
Những năm này, bọn họ đều đang an phận tu luyện, không có sự tranh chấp và giết hại, chỉ có tài nguyên Võ đạo không bao cạn kiệt, cho nên vị diện gặp nạn, thì họ sẽ liều mình tương trợ.
Hình tượng này có chút cảm động.
Lý Thượng Thiên nhanh chóng lấy máy ảnh chụp lại hình ảnh này.
"Vù!"
"Vù!"
Lãnh đạo của các tộc nhóm cũng bay tới, đứng chắn trên bầu trời của Vạn Cổ Tông, ánh mắt kiên định nhìn về phía đại trận hộ giới đang lắc lư trên bầu trời.
Cả vị diện đều hành động, tuy là chưa được ăn no.
Nếu như Quân Thường Tiếu nhìn thấy, khẳng định sẽ vui mừng.
Vì tông môn, vì vị diện, hắn đã bỏ ra quá nhiều công lao, bây giờ khi đối mặt với kiếp nạn, toàn bộ sinh linh có thể trên dưới cùng một lòng, đó chính là biểu hện của sự chung sức!
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Bên ngoài, đạn pháo vẫn không ngừng oanh tạc.
Từng thành viên của trận pháp đường bị bật ngược bay ra ngoài, khi những thành viên đứng phía sau chuẩn bị thay thế vị trí, lại bị võ giả các tộc ngăn lại, thấy chết không sờn nói: "Để cho chúng ta làm!"
Bọn họ không hy vọng đệ tử Vạn Cổ Tông bị thương, bởi vì còn phải bảo vệ Vạn Cổ giới, mình không thể làm được việc ra trận giết địch, chỉ có thể dốc hết sức mọn để gia cố trận pháp, cho dù phải chết đi chăng nữa!
"Để bọn hắn làm!"
Thái Huyền lão nhân ra lệnh.
". . ." Đệ tử Vạn Cổ Tông dừng chân, nghiêm túc nói: "Xin nhờ!"
"Ừm!"
Võ giả các tộc không chút do dự bước vào trong trận pháp, đứng tại vị trí cố định nơi mắt trận, dùng hai tay áp lên kết giới ánh sáng, dâng hiến toàn bộ sức mạnh.
"Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Bên ngoài tiếp tục bị oanh tạc, chẳng có ý định dừng lại.
Võ giả từ các tộc các thành trì đến gia cố đại trận hộ giới, tuy là vững chắc không gì sánh được, nhưng bởi vì thực lực có sự chênh lệnh với đệ tử Vạn Cổ Tông, cho nên hậu quả của việc tiếp tục chống đỡ cũng chính là bị bắn ngược thành trọng thương!
"Lên!"
"Lên lên!"
Từng đám võ giả bị thương, từng đám võ giả kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiêp tục tiến lên!
Bọn họ không sợ chết, bọn họ chỉ sợ mất đi quê hương.
Thế nhưng, nhìn tổng thể thì thực lưc của những võ giả vị diện này vẫn hơi yếu, lần lượt có người bị phản phệ đến chết ngay tại chỗ, thậm chí mới thay thế có một lần mà tối thiểu chết đến mấy chục ngàn người, những kẻ may mắn sống sót cũng đều trọng thương.
". . ."
Thái Huyền lão nhân nhắm mắt lại, trong lòng xuất hiện sự đau đớn.
"Rõ ràng là để đệ tử chúng ta gia cố trận pháp còn mạnh hơn bọn họ, vì sao lại để bọn họ chịu chết thay?" Kiếm Quy Khư che ngực đi tới hỏi.
Bị Nam tóc đỏ tấn công bất ngờ, khiến cho kinh mạch của hắn có nhiều chỗ bị tổn thương.
"Bởi vì. . ." Thái Huyền lão nhân nói: "Đệ tử Vạn Cổ Tông của chúng ta còn phải chém giết với quân địch nữa."
Kiếm Quy Khư trầm mặc.
Hắn hiểu được, điều này có nghĩa là trước tiên để cho sinh linh Vạn Cổ giới chèo chống trận pháp, dùng hết khả năng để tiêu hao hỏa lực của quân địch, còn sau đó tinh binh của Vạn Cổ Tông sẽ quyết chiến sinh tử cùng với kẻ địch.
Rất tàn khốc.
Nhưng không còn cách nào khác.
Bên ngoài có Nam tóc đỏ đang phong tỏa Quân Thường Tiếu, đệ tử Vạn Cổ Tông không thể nào đánh giết ra bên ngoài, chỉ có thể tạm thời dựa vào đại trận hộ giới mà chống cự, chỉ có thể cầu nguyện hoả dược của đối phương không nhiều.
Hiện thực thì sao?
Mục đích lần này của người ta là đến tiêu diệt Vạn Cổ giới, hỏa lực của người ta tuyệt đối sung túc.
"Rầm rầm rầm!"
Vô vàng đạn pháo điên cuồng oanh tạc, tuy đại trận hộ giới có thể chống đỡ, nhưng không gian bên trong đã bắt đầu rạn nứt.
"Thái Thượng trưởng lão!" Thượng Quan Hâm Dao ngồi trong bộ chỉ huy, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình, nghiêm túc nói: "Tốc độ tiêu hao năng lượng của bản nguyên vị diện đang tăng lên!"
Mặc dù có sinh linh Vạn Cổ giới phụ trách gia cố độ bền, nhưng bản nguyên vị diện lại là chủ yếu, cũng không ngừng cung cấp năng lượng, cho nên sau mấy đợt oanh tạc, năng lượng bắt đầu tiếp tục giảm xuống.
". . ."
Thái Huyền lão nhân chau mày.
Hắn cũng không phải là thông soái đại quân tiêu chuẩn, cũng không có kinh nghiệm tác chiến, giờ phút này có thể đứng đây đều là do có hiểu biết về trận pháp.
"Thái trưởng lão." Chân tay luống cuống, Viên công tử đi tới, dò hỏi: "Nếu như đối phương tiếp tục oanh tạc, đại trận hộ giới có thể chống đỡ được hay không?"
"Không thể."
Thái Huyền lão nhân nói: "Bản nguyên cần đầy đủ thời gian để tự khôi phục năng lượng, đối phương vẫn liên tục oanh tạc, kể cả trận pháp không bị phá, thì cũng sẽ ngưng hoạt động bởi vì cạn kiệt nguồn năng lượng, thậm chí. . . Sự tiêu hao năng lượng quá mức dẽ dẫn đến trật tự thiên địa sụp đổ, từ đó hoàn toàn mất đi sự sống!"
"Nếu đã như vậy."
Viên công tử nói: "Vậy thì hủy đại trận hộ giới đi."
"Cái này. . ."
Thái Huyền lão nhân do dự.
Có đại trận hộ giới còn có thể tiếp tục chống đỡ, một khi hủy đi thì, chẳng khác nào rộng mở cửa lớn cho đối phương oanh tạc! Chẳng phải sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ hay sao chứ!
"Tông chủ đang xây dựng một thế giới mà chúng sinh bình đẳng, nếu như hắn biết giờ phút này vô số sinh linh chết vì hộ trận, khẳng định sẽ vô cùng đau khổ."
". . ."
Thái Huyền lão nhân trầm mặc.
"Xoạt!" Viên công tử vung tay lên, mặc lên đồng phục riêng, treo lệnh bài màu vàng óng ở trên eo, tay sờ trán, vuốt nguwocj ra sau, kiểu tóc như mì xào biến thành tóc vuốt ngược, nghiêm túc nói: "Hủy trận pháp, đây là mệnh lệnh."
Quân Thường Tiếu không có mặt, cần phải có người thống lĩnh toàn cục.
Viên Phong.
Hắn có thể.
Bởi vì dưới tia sáng mặt trời, sáu chữ cái khắc 'Vạn Cổ Tông Phó tông chủ' trên lệnh bài hiện lên vô cùng rực rỡ.