Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1974 - Chương 1974. Con Ta, Lớn Hơn Hết Thảy

Chương 1974. Con Ta, Lớn Hơn Hết Thảy
Quân Thường Tiếu giết nam tử tóc đỏ, tâm trạng Công Tôn Nhược Ly vô cùng phức tạp, đầu tiên nàng khẳng định mình hận người đàn ông phụ lòng này, vứt bỏ chính mình, vứt bỏ đứa con còn trong tã lót.

Nhưng mà.

Nỗi hận này có thể kéo dài đến khi tử vong không?

Trong một khoảng thời gian dài, Công Tôn Nhược Ly vẫn đang nghĩ, nếu có ngày nàng tìm được tên đó, tự tay mình giết chết hắn, nhưng khi chính mắt thấy hắn chết thì vẫn cảm thấy đau thấu tâm can, dù sao cũng đã từng yêu.

Nhưng chỉ đau khổ trong chốc lát thôi.

Khi nhận ra Quân Thường Tiếu giết chết người đàn ông phụ lòng đó thì nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa ra một quyết định mà nàng cho rằng vô cùng chính xác, đó là giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng để cho Trương Tam giả mạo mẫu thân.

Cái tên đó đã chết.

Nhưng con trai ra phải sống cho tốt, không thể lại bị luân lý giày vò.

Không thể không nói, lòng của nữ nhân mỏng như châm, khi không khống chế được tâm cảnh mà để lộ cảm xúc ra, khi tất cả mọi người đang suy đoán đối phương lại là mẫu thân của tông chủ, kết quả nàng cưỡng chế đảo ngược nội dung cốt truyện.

Đúng vậy.

Quân Thường Tiếu mơ mơ màng màng.

Cũng không biết nam tử tóc đỏ mà hắn khống chế Na Tra giết là người đàn ông phụ lòng đó, chỉ cho rằng hắn là hung thủ giết Tiêu Tội Kỷ, cho nên —— chết chưa hết tội!

Cẩu Thặng không có cảm giác tội lỗi, Công Tôn Nhược Ly thì sao?

Phải biết, nàng biết chân tướng, còn tận mắt thấy con trai giết mẫu thân, mỗi hi nhớ lại thì sẽ cảm thấy như thế nào?

Là đau khổ.

Công Tôn Nhược Ly chọn tự mình chịu đựng, nàng sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này.

Con ta.

Lớn hơn tất cả!

Theo truyền thống tập tục thì Công Tôn Nhược Ly là mẫu thân, nàng là một người mẫu thân vĩ đại, theo tập tục của tộc Thạch Tượng thì người làm phụ thân như hắn không có quyền bắt bẻ.

Quân Thường Tiếu có thể cảm nhận được, cho nên hắn rất quý trọng tình cảm này, cố gắng diễn tốt, hòa nhập vào vai ‘con trai’ của mình.

...

Y Dược Đường.

Tôn Bất Không đi tới, tháo khẩu trang xuống nói: "Tông chủ, Dạ sư đệ không có gì đáng ngại, chỉ hư thoát hôn mê."

"Phù!"

Quân Thường Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Xác định Dạ Tinh Thần không sao, hắn trở lại đại điện, cũng mời Trương Tam tới, lễ phép đứng dậy chắp tay nói: "Bái kiến mẫu thân đại nhân."

"Cái kia. . ."

Trương Tam yếu ớt nói: "Một đại lão gia như ta lại bị kêu mẫu thân, đúng là có chút khó chịu."

"Đây là tâp tục của tộc của phụ thân."

"Ở đây không phải là tộc Thạch Tượng, không cần làm theo tập tục của bọn họ."

"Có lý."

Quân Thường Tiếu nói: "Vậy khi ở bên ngoài ta sẽ gọi là phụ thân."

"Được."

"Phụ thân."

Nghe hai chữ này, Trương Tam bỗng nhiên dễ chịu, mọi người cũng dễ chịu, dù sao kiểu xưng hô phụ mẫu điên đảo như thế này khiến người ta không dễ chịu chút nào.

"Năm đó Tinh Thần đã từng đoán trước tương lai, cũng nhìn thấy Tội Kỷ, phải chăng điều này có nghĩa là hắn có thể phục sinh?" Quân Thường Tiếu nói.

Phụ mẫu gặp lại, tất cả đều vui vẻ.

Nhưng chắc chắn phải nghĩ cách cứu Tiêu Tội Kỷ, dù chỉ có một chút hi vọng nhỏ nhoi thì cũng phải dốc hết toàn lực, bằng không thì lưỡi dao sẽ tới ngay.

"Cái này. . ."

Trương Tam hơi trầm mặc, nói: "Quân. . . con trai, có một chuyện phụ thân không biết là có nên nói hay không."

"Mời phụ thân nói."

"Tuy tương đã được quyết định nhưng thường sẽ bị rất nhiều nhân tố ở khắp nơi tác động khiến cho nó dần lệch khỏi quỹ đạo đã định trước."

". . ."

Quân Thường Tiếu nhíu mày.

"Dạ Tinh Thần đã đoán trước tương lai, lại nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ, bây giờ người sau lại chết, sợ là chỉ có một khả năng, đó là. . ." Trương Tam không dám nói tiếp nữa.

"Tương lai đã bị thay đổi?"

"Tám chín phần mười."

"Phốc!"

Quân Thường Tiếu ức chế không nổi, lại thổ huyết.

Hắn gửi gắm hi vọng vào tương lai mà Dạ Tinh Thần đã từng đoán trước, bây giờ lại được cho biết quỹ đạo đã thay đổi, vậy thì cũng có nghĩa là hi vọng đã bị cắt đứt.

"Nếu như tương lai thay đổi thì có lẽ cũng không phải là chuyện xấu." Hệ thống nói.

"Có ý gì?"

"Có thể sẽ không có chuyện Dạ Tinh Thần rời khỏi tông môn."

". . ."

Quân Thường Tiếu càng nhíu chặt mày hơn.

Dựa theo nó nói thì chẳng phải là Tội Kỷ tế thiên, cứu Dạ Tinh Thần, còn giúp hắn thay đổi tương lai.

"Không có cách nào."

Hệ thống nói: "Đây là một lựa chọn."

"Đánh rắm!"

Quân Thường Tiếu muốn rách cả mí mắt, nói: "Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, ta muốn thay đổi tương lai của Tinh Thần, cũng muốn thay đổi vận mệnh của Tội Kỷ, trời muốn cản ta thì ta sẽ nghịch thiên!"

Lại nghịch thiên.

Lão thiên thiếu tiền ngươi?

Nói thật, trong giai đoạn này, khi Quân Thường Tiếu nói ra thì không những không có cảm thấy hắn tự kỷ mà còn tỏa ra một luồng nhiệt huyết, trong nháy mắt để rất nhiều người trở lại thời đại thiếu niên không chút thay đổi nào.

"Thật cường liệt!" Trương Tam kinh hãi.

Quân Thường Tiếu dùng tâm linh giao lưu với hệ thống, nghịch tình trong ánh mắt khiến hắn xúc động rất nhiều, cũng lại người này sẽ làm ra chuyện có một không hai trên đời!

Muốn phục sinh một người thì không phải chỉ dựa vào khí thế là được, cho nên rốt cuộc Tiêu Tội Kỷ có thể sống được hay không thì bây giờ chỉ có thể dựa vào khu mua sắm của hệ thống.

Vì thế.

Quân Thường Tiếu vội vàng đổi mới.

Nếu đổi ra được thì chắc chắn sẽ bị nói là qua giả dối, nên hắn đổi mới mười lần mà một sợi lông cũng không có.

Trước đây hắn từng rất phản cảm với việc hạn chế số lần, hôm nay hắn chỉ hận không cầm lấy cái ghế bên cạnh đập khu mua sắm của hệ thống.

Một ngày Tiêu Tội Kỷ không phục sinh thì ngày đó Quân Thường Tiếu ăn ngủ không yên.

Đệ tử Vạn Cổ Tông cũng như thế.

Chiến đấu kết thúc, bọn họ vốn nên chúc mừng nhưng khi trở lại tông môn rồi mà vẫn không lấy lại được tinh thần.

Riêng nữ đệ tử như Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh thì khóc thương tâm nhất, nếu như nước mắt có thể bảo tồn lại thì e là ko được mấy ngày thì có thể dìm ngập toàn bộ Thiết Cốt Sơn.

Đương nhiên.

Tộc Huyền Quy cũng rất đau khổ.

Tiêu Tội Kỷ vẫn lạc, hi vọng của tộc bọn họ cũng vẫn lạc, dù sao hai bên ký kết bản mệnh khế ước, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Ngày thứ hai.

Viên công tử đi vào thư phòng, nhìn lấy Quân Thường Tiếu mặt mũi tiều tụy thì khó nhọc nói: "Khi nào mới lập một cái mộ chôn quần áo và di vật cho Tội Kỷ?"

"Bây giờ."

Quân Thường Tiếu khàn giọng nói.

"Ta đi làm ngay." Viên công tử quay người rời đi.

Trước khi đi, Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, dặn dò: "Nhất định phải chọn bảo địa phong thủy tốt nhất!"

"Đúng."

"Tiện đường gọi Thượng Thiên tới một lát."

"Vâng."

Không lâu sau, Lý Thượng Thiên đi tới thư phòng, nhìn ánh mắt sưng húp thì cũng biết, rõ ràng là do khóc vì Tiêu sư huynh vẫn lạc.

"Lấy hết ảnh chụp của Tội Kỷ ra." Quân Thường Tiếu nói.

Tuy người đã hài cốt không còn nhưng mộ bia nhất định phải có ảnh chụp.

Lý Thượng Thiên lanh lẹ đi mở không gian giới chỉ, lấy hết những ảnh chụp của Tiêu sư huynh ra, cũng không ít, ít nhẫn cũng có mấy trăm tấm, có thể thấy trước đó hắn thường xuyên đi theo sau chụp hình.

"Không được."

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Đều không được."

Hắn cần chọn một tấm ảnh có tính đại biểu để cho khi thế nhân lễ tế thì có thể cảm nhận sâu sắc được lực bạt sơn hà khí cái thế của đệ tử này.

"Tông chủ, không có." Lý Thượng Thiên khổ sở nói.

Trình độ quay chụp của những tấm ảnh này có thể nói là đỉnh phong trong nghề này, nếu còn chướng mắt thì cũng hết cách.

"Ba!"

Đột nhiên, Quân Thường Tiếu vỗ trán, bừng tỉnh nói: "Suýt chút quên!"

"Hưu —— —— "

Hắn mở giao diện hệ thống ra, nhấn lên Lăng Yên Các.

Lý Thượng Thiên chụp hình thì chuyên nghiệp nhưng nếu bàn về thần thái và khí chất thì bức ảnh treo trong nội bộ vẫn sinh động nhất!

Được rồi.

Hóa ra Lăng Yên Các còn công năng bảo tồn di ảnh của đệ tử vào ở trong đó.

Quân Thường Tiếu hơi run rẩy nhấc tay, trong lòng đau khổ, nhấn lên quyển trục có tên Tiêu Tội Kỷ, cho đến khi quyển trục này mở ra từ trên xuống dưới thì hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Bức tranh.

Trống rỗng!

Dưới cùng có khắc mấy chữ —— nhấn vào để phục sinh!


Bình Luận (0)
Comment