Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1973 - Chương 1973. Đều Là Lão Diễn Viên

Chương 1973. Đều Là Lão Diễn Viên
"Ừng ực, ừng ực!"

Khu vực do dung nham và hỏa diễm tạo thành, đột nhiên sôi trào lên, nhiệt độ chung quanh cũng tăng cao rất nhiều.

"Xoạt!"

Sau đó, dung nham phun ra, ngưng tụ thành hình người.

Mới đầu chỉ có hình dáng đại khái, sau đó mới chậm rãi ngưng tụ ra gương mặt, cho đến khi gương mặt như điêu khắc triệt để hình thành, đúng là nam tử tóc đỏ bị Na Tra đâm trúng mi tâm mà chết!

Hắn, không chết? !

"Oa!"

Nam tử tóc đỏ che ngực, máu tươi phun ra, dung nhập vào hỏa diễm biến mất không còn tăm tích, sắc mặt dữ tợn nói: "Quả nhiên không có đơn giản như vậy!"

Thực ra thì khi đi vào Vạn Cổ giới, hắn đã từng đoán, Thiên Ma Hoàng để cho mình tới đây thì cũng đồng nghĩa với địch nhân rất khó giải quyết, nhưng hắn không ngờ sẽ khó giải quyết như vậy, trước mặt thiếu niên giẫm Hỏa Luân thì mình hoàn toàn không có sức đánh trả!

Còn có đệ tử bạo tẩu của Vạn Cổ Tông!

Cho dù không chết dưới Hỏa Diễm Thương thì sợ là cũng sẽ bị hắn mạt sát.

"Hưu —— —— "

Ngay lúc này, khí tức âm lãnh đập vào mặt, giọng nói âm u vang lên bên tai: "Ngươi thất bại?"

Nam tử tóc đỏ biết là ai, đặt mông ngồi trong dung nham, hữu khí vô lực nói: "Không chỉ ta thất bại mà toàn bộ thủ hạ của ngươi cũng không còn."

". . ."

Thiên Ma Hoàng vẫn là gương mặt mơ hồ đó, nhưng theo đôi mắt dần dần đỏ thẫm đó thì có thể thấy được, bây giờ hắn đang vô cùng phẫn nộ, theo động tác nắm tay của hắn thì có vẻ như hắn đang cố gắng khắc chế và áp chế.

Mấy lần trước Vạn Cổ Tông xuất thủ, tuy cũng gây phiền phức cho hắn nhưng cũng chỉ là thương cân động cốt, bây giờ lại là đoạn cân đoạn cốt!

Ai mà không giận?

Ai mà không giận?

Nam tử tóc đỏ cũng cảm nhận được, hắn hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ta đã hiểu tại sao ngươi muốn ta xuất thủ."

". . ."

Thiên Ma Hoàng trầm mặc.

"Ta thi triển Uế Hỏa Trọng Sinh mới miễn cưỡng bảo toàn tánh mạng, nhưng sẽ phải chịu Ác Hỏa phản phệ, trong một thời gian dài thì sẽ như phế nhân, cho nên ta không cần tự do nữa, ngươi đi tìm người khác giúp đi." Nam tử tóc đỏ yếu ớt nói.

"Đương nhiên."

Hắn khó nhọc nói: "Ngươi cũng có thể thừa cơ giết ta."

"Bản Hoàng khinh thường giết một tên phế vật." Có vẻ như Thiên Ma Hoàng đang dằn lửa giận xuống, quay người rời khỏi vùng Hỏa vực này, nhưng mà khi hắn sắp biến mất thì lại nghe nam tử tóc đỏ nói: "Nói thật, những người này không đơn giản."

"Vậy thì sao?"

"Ta khuyên ngươi từ bỏ vọng tưởng thống trị thượng tầng vũ trụ đi."

"Ngươi sai."

Thiên Ma Hoàng đưa lưng về phía hắn, nói: "Đây không phải là vọng tưởng, bởi vì. . ." Dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Sắp thực hiện được."

Trong giọng nói có vui sướng khó mà áp chế nổi, rõ ràng không hề giống như đang dằn cơn giận xuống như lúc nãy.

Nam tử tóc đỏ ngạc nhiên, ngẩng đầunói: “Chẳng lẽ. . ."

"Vù vù!"

Vào lúc này, sau lưng Thiên Ma Hoàng tràn ngập một loại khí tức hắc ám vô cùng đặc thù, giống như là áo choàng mà ác ma trong thâm uyên địa ngục mặc.

"Ngươi lĩnh ngộ Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp!"

"Một chút xíu."

". . ."

Giờ tới lượt nam tử tóc đỏ trầm mặc.

Bóng Thiên Ma Hoàng dần dần biến mất ở trong biển lửa, trước khi đi hắn để lại một câu nói: "Bản Hoàng để ngươi còn sống là muốn cho ngươi chứng kiến kỷ nguyên mới đến!"

"Thằng này điên rồi." Nam tử tóc đỏ ngồi xếp bằng, cố gắng ngồi thẳng dậy, sau đó hồi ức lại một luồng khí tức quen thuộc từ phía sau vọt tới mà hắn cảm nhận được lúc trước giao chiến, thậm chí khi đứng trước giây phút 'tử vong'.

Là nàng sao?

Ai, chính mình lại nghĩ lung tung.

Nam tử tóc đỏ càng không muốn nghĩ thì càng nhớ về quá khứ, càng nhớ về đứa nhỏ còn trong tã lót, trong lòng càng thêm áy náy.

"Con trai."

"Phụ thân hi vọng ngươi có thể làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa."

"Nhưng mình lại trở thành chó săn của ác ma."

"Nếu như có một ngày phụ thân con ta gặp nhau, ngươi có tha thứ cho quá khư đen tối của ta không?"

. ..

Vạn Cổ giới, thành Thạch Tượng.

"Công Tôn phu nhân, như vậy thì không tốt đâu?" Trong hậu viện, Trương Tam mặt mũi toàn là dấu tay ngồi trong đình, bởi vì Công Tôn Nhược Ly ra tay quá nặng, lại còn đánh liên tục, đến giờ vẫn còn đau rát.

"Oan ức cho tiên sinh rồi."

"Ai."

Trương Tam thở dài một tiếng nói: "Ta có thể hiểu được nổi đau của ngươi, nhưng các ngươi cố ý gạt Quân tông chủ, có phải có chút. . ."

"Nếu để cho hắn biết hắn tự tay giết mẫu thân của mình thì hắn sẽ càng đau khổ hơn." Công Tôn Nhược Ly nói.

". . ."

Trương Tam trầm mặc.

"Con ta vừa ra đời thì mẫu thân hắn đã nhẫn tâm ra đi, cho nên cũng không có ấn tượng gì với hắn, tiên sinh không cần sợ bại lộ, chỉ cần ở chung như ngày thường là được." Công Tôn Nhược Ly nói.

"Được thôi."

Trương Tam nói: "Vậy Trương mỗ sẽ cố gắng giả mạo phụ. . . mẫu thân của Quân tông chủ."

Mẹ nó.

Rốt cuộc là cái quái gì?

Làm giả một lần không đủ, còn thêm một lần nữa?

Thực ra chuyện là như thế này, Công Tôn Nhược Ly theo Vạn Cổ giới bay ra ngoài, ánh mắt vẫn khóa chặt nam tử tóc đỏ, dù chỉ thấy bóng lưng thì nàng cũng nhận ra người đàn ông bỏ vợ bỏ con đó!

Nói đúng hơn là.

Ngay từ đầu đọc giả đã đoán đúng!

Trương Tam thì sao? Vừa hay hắn là trung gian giữa Công Tôn Nhược Ly và nam tử tóc đỏ, cho nên mơ mơ hồ hồ trở thành mẫu thân.

Thực ra thì cũng không phải là hồ đồ, Công Tôn Nhược Ly cũng biết thiếu hỏa diễm là Quân Thường Tiếu khống chế nên lập tức suy đoán được người do hắn giết, ngay thời điểm sụp đổ thì từng truyền âm giao lưu với hắn.

Hai người cũng không nhận ra, nhưng cũng không ảnh hưởng hai người phối hợp với nhau.

Sau đó thì khi Quân Thường Tiếu và toàn bộ trên dưới Vạn Cổ Tông nghi ngờ thân phận nam tử tóc đỏ thì nàng mới mắng Trương Tam, thậm chí còn tát hắn, cưỡng chế để cho hắn làm mẫu thân.

Vì sao phải làm như thế?

Bởi vì Công Tôn Nhược Ly không muốn để cho Quân Thường Tiếu chịu nổi đau khổ giết mẫu thân của hắn.

Nói thật, nhìn thấy nam tử tóc đỏ bị giết thì có một thời gian nàng không còn hy vọng, nhất là khi hung thủ vẫn là con trai.

Nhất định phải tỉnh táo lại, nhất định phải bình tĩnh lại!

Công Tôn Nhược Ly cưỡng chế dằn sự thống khổ và bi thương trong lòng xuống, không để cho Quân Thường Tiếu phải gánh lấy tội giết mẫu thân của mình, chỉ đanh để Trương Tam phối hợp với mình diễn một vở tuồng, khiến cho con trai không nghi ngờ nữa.

Trương Tam.

Đối mặt với tình huống đột phát như thế này nhưng biểu hiện của hắn, có thể nói là nước chảy không lọt.

Phát huy rất tinh tế ba chữ ‘lão diễn viên’.

Tuy khi bọn họ phối hợp thì vẫn có sơ hở, ví dụ như trước khi người đàn ông phụ lòng đó đi thì con trai đã xuất sinh nhưng Trương Tam lại nói ngươi mang bầu trước khi ta đi.

Điều này không khớp.

Nhưng cũng do Công Tôn Nhược Ly có ý để Trương Tam nói như vậy, mục đích là để nhi tử biết mình và mẫu thân chưa từng gặp mặt, sẽ chấp nhận dễ dàng hơn mà không phải là nghi ngờ.

Thật ra.

Nàng sọ.

Quân Thường Tiếu sẽ không nghi ngờ.

Bởi vì hắn hoàn toàn không phải là con trai của Công Tôn Nhược Ly, chỉ là cơ duyên xảo hợp mới kế thừa huyết mạch của tộc Thạch Tượng, thậm chí sợ bại lộ khiến cho nữ nhân này thương tâm nên phải phối hợp tuyệt đối.

Hắn.

Cũng là lão diễn viên.

Có người nói khi Quân Thường Tiếu giết mẫu thân thì không có chút cảm ứng huyết mạch nào sao? Xin lỗi, không có, dù sao huyết mạch là tộc Thạch Tượng, không phải là của nam tử tóc đỏ, nói một cách nghiêm túc thì hai người không có chút quan hệ huyết thống nào.

Có một chi tiết chứng minh được điều đó, nam tử tóc đỏ cũng không có cảm ứng được huyết mạch cộng minh với Quân Thường Tiếu.

Nếu như nhất định phải phan đúng sai thì chắc chắn là ngươi đúng! Ta sai.

Phải giả hai lần mới hiểu rõ được chân tướng.

Có điều.

Trương Tam là người bi kịch nhất, đột ngột làm mẫu thân, còn phải tiếp tục phối hợp, rất cần kỹ thuật diễn.

"Phụ thân, mẫu thân!"

Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu bay tới.

Trên mặt hắn có hai loại biểu cảm, vui sướng và đau khổ, một loại đại biểu cho gặp lại phụ mẫu, một loại đại biểu cho sư đồ vĩnh biệt.

"Con trai!"

Trương Tam đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, từ ái nói: "Không ngờ đã lớn như vậy rồi!"

Kỹ thuật diễn hoàn mỹ.

Nhưng trong lòng lại gào to: "Quân tông chủ! Trời đất chứng giám! Ta không có cố ý chiếm tiện nghi của ngươi!"

"Cũng được, cũng được."

Quân Thường Tiếu âm thầm may mắn, nói: "Không có bị nhìn ra sơ hở."

Tất cả mọi người đang diễn, kỹ thuật diễn đều online.


Bình Luận (0)
Comment