Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1972 - Chương 1972. Một Thương Mờ Ảo

Chương 1972. Một thương mờ ảo
Đại quân của Thiên Ma Hoàng bị diệt sạch.

Hung thủ giết chết Tiêu Tội Kỷ là nam tử tóc đỏ cũng đền tội.

Điều này có nghĩa là trong trận chiến mở màn cho kỷ nguyên mới, Quân Thường Tiếu và Vạn Cổ Tông hắn đạt được thắng lợi.

Thế mà.

Cái giá lớn phải bỏ ra là đệ tử Tiêu Tội Kỷ chết.

“Có cách nào để trở lại quá khứ hay không.” Quân Thường Tiếu hỏi thầm trong lòng.

“Không có.”

Hệ thống nói.

Nó rất hiểu cho nội tâm thống khổ và suy nghĩ muốn vãn hồi tất cả của ký chủ.

Chỉ tiếc, chuyện đã xảy ra thì không thể sửa đổi được.

“...”

Quân Thường Tiếu nắm chặt nắm đấm, nói: “Ta không nên lấy Vạn Cổ Giới ra, nếu không làm như vậy thì Tội Kỷ cũng sẽ không vẫn lạc, tất cả đều là lỗi của ta!”

“Sớm muộn gì thì ký chủ cũng phải giáp mặt chém giết với Thiên Ma Hoàng, hi sinh cũng là điều không thể tránh khỏi được.” Hệ thống nói.

Nó thích nói móc, cà khịa Quân Thường Tiếu nhưng trong trường hợp này thì nó sẽ dốc sức an ủi hắn, để hắn đừng tự trách quá, cũng đừng tự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, nếu không thì tinh thần của hắn sẽ vô cùng nặng nề.

“Đúng rồi!”

Quân Thường Tiếu vui vẻ nói: “Tinh Thần đoán trước hình ảnh của tương lai, Tội Kỷ từng đi tìm hắn cùng nhau tham gia vũ trụ thánh chiến, nói cách khác, hắn còn có cơ hội phục sinh!”

“Chuyện này...”

Hệ thống hơi suy tính một chút, sau đó nói: “Có lý!”

“Khu mua sắm, nhất định là khu mua sắm!” Quân Thường Tiếu hi vọng, nói: “Có thể có đạo cụ phục sinh!”

Hệ thống không nói chuyện.

Nó rất muốn nói chỉ có ngươi nghĩ không ra chứ không có thứ mà ngươi không mua được, nhưng mà nhớ lại bản thân nó độc miệng như nào, tốt nhất đừng làm cho kí chủ phiền thêm.

Nhớ tới hình ảnh mà Dạ Tinh Thần từng nhìn thấy, hơn nữa còn có khu mua sắm vạn năng của hệ thống, tâm trạng đang uể oải của Quân Thường Tiếu giảm xuống không ít.

“Hô!”

Hít một hơi thật sâu, thoải mái thở ra ngoài.

Có hệ thống!

Là có hi vọng!

“Này.”

Anh linh Na Tra ôm lấy thi thể của nam tử tóc đỏ, thản nhiên nói: “Có muốn chém thành muôn mảnh hay không?”

Quân Thường Tiếu vốn định trả lời, đột nhiên phát hiện Công Tôn Nhược Ly, sau đó ngạc nhiên nói: “Phụ thân, sao ngươi lại xuất quan rồi?”

Không đúng!

Tại sao vẻ mặt của phụ thân lại cứng đờ như vậy? Tại sao trong khóe mắt lại có nước mắt, tại sao lại có vẻ thống khổ như vậy?

Quân Thường Tiếu vốn là một người có tâm tư kín đáo, nhìn thấy Công Tôn Nhược Ly xuất hiện và tâm tình phức tạp hiện ra trên mặt nàng, cơ bắp vừa thả lỏng ra lại lập tức cứng ngắc, sau đó khó khăn quay qua nhìn nam tử tóc đỏ đã bị đánh chết!

Không thể nào!

Không thể nào!

“Hết!”

Hệ thống cả kinh nói: “Chuyện lớn!”

Giờ phút này cao tầng của Vạn Cổ Tông và các đệ tử cũng trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ biết rõ, Công Tôn Nhược Ly vẫn luôn tìm kiếm tên nam tử phụ lòng, bây giờ nhìn thấy thi thể của nam tử tóc đỏ thì ngẩn người, phải chăng có nghĩa là...

Liên tưởng đến lúc trước bị võ giả Thiên Ma Hoàng truy sát, nam tử tóc đỏ lại đi cùng người trước, vậy thì không cần phải đoán nữa!

Mẹ nó!

Mẫu thân của tông chủ!

“Phốc!”

Quân Thường Tiếu phun ra một ngụm máu, ánh mắt hiện ra vẻ thống khổ.

Nếu như nam tử tóc đỏ là tên nam tử phụ lòng mà phụ thân muốn tìm thật, vậy mình giết chết hắn thì chẳng phải chính là giết mẫu thân để chứng đạo? Chẳng phải là đã phạm phải tội không thể tha thứ?

Hệ thống vội vàng an ủi: “Chuyện này không thể trách kí chủ được!”

“Ta phải giải thích với phụ thân như thế nào đây!” Quân Thường Tiếu gào thét trong lòng.

Đúng vậy.

Không biết thân phận của nam tử tóc đỏ, hắn giết Tiêu Tội Kỷ, mình giết chết hắn, chắc chắn không có chỗ gì sai, nhưng bây giờ nếu biết thân phận của hắn rồi, sau này hắn phải đối mặt với phụ thân như thế nào đây!

Thậm chí khi nãy hắn giết cái tên đó thì phụ thân còn tận mắt nhìn thấy!

“Ngươi...” Công Tôn Nhược Ly vẫn luôn trầm mặt rốt cục cũng mở miệng, nhưng chỉ nói ra một chữ thì nước mắt không ngăn được mà lăn dài theo khóe mắt.

Bởi vì có huyết mạch của Thạch Tượng nên thấy nàng rơi lệ, Quân Thường Tiếu cũng lòng đau như đao cắt.

“Phụ thân, xin lỗi, ta...”

“Ai.”

Ngay lúc này, một tiếng thở dài vang lên.

Quân Thường Tiếu khẽ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Trương Tam, hắn khoanh tay, chầm chậm quay người, cười khổ nói: “Cuối cùng vẫn bị ngươi tìm được.”

“???”

Trên dưới Vạn Cổ Tông mặt đầy dấu chấm hỏi.

Công Tôn Nhược Ly cắn môi bay lên, cho đến khi dừng ở trước mặt Trương Tam thì không chút do dự đưa tay đánh tới, người bị đánh cũng không có né tránh, tùy ý để cho bàn tay mang theo phẫn nộ và oán hận đánh lên trên mặt của mình.

“Bốp.”

Một tiếng vang thanh thúy, vang dội.

“Bốp!” Công Tôn Nhược Ly lại đưa tay trái lên, gọn gàng đánh vào bên má trái của Trương Tam, tràn đầy oán giận nói: “Quả nhiên là ngươi đang cố ý né tránh ta!”

“Ta có nỗi khổ tâm riêng!”

“Bốp!”

Lại bị đánh mặt.

Trương Tam không thèm để ý, tiếp tục nói: “Đi theo một người tiết lộ thiên cơ, sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ bị liên lụy, cho nên...”

“Bốp!”

Đánh mặt ×4!

“Ta nhất định phải rời đi.”

“Bốp!”

Đánh mặt ×5!

Công Tôn Nhược Ly lại giơ tay lên nhưng lại chậm chạp không có đánh xuống, trong mắt tràn đầy nước mắt, cũng điên cuồng nói: “Ngươi đi như vậy, không chỉ vứt bỏ ta mà còn vứt bỏ con trai!”

“Con trai?”

Trương Tam nhất thời trợn tròn mắt, quên luôn cảm giác đau đớn trên mặt.

“Bốp!”

Đánh mặt × 6!

Khi Công Tôn Nhược Ly định tiếp tục bảy liên kích thì bị Trương Tam nắm lấy cổ tay, vội vàng nói: “Ngươi mang bầu trước khi ta đi?”

Có con hay không mà cũng không biết, người phụ thân này đúng là đủ cặn bã.

“Không sai!”

Công Tôn Nhược Ly hận hận nói.

Trương Tam nhất thời khống chế không nổi tâm tình, vội vàng hỏi: “Hắn đâu! Ở đâu!”

Công Tôn Nhược Ly không có trả lời, lại đưa mắt nhìn lên phía trên!

Dát!

Trương Tam ánh mắt đờ đẫn, khó khăn quay đầu lại, khóa chặt trên người Quân Thường Tiếu, dùng giọng điệu không thể tin nói: “Hắn... Là con trai của ta?”

“Không thể nào! Không thể nào!”

Quân Thường Tiếu ôm đầu, ngao gào to: “Hắn là mẫu thân của ta?”

“Keng!”

Ngay lúc này, Công Tôn Nhược Ly rút kiếm ra, kề sát vào cổ Trương Tam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ chồng bỏ con, chết chưa hết tội!”

“Phụ thân!”

Quân Thường Tiếu gấp, vội vàng khuyên nhủ: “Ngài nhất định phải tỉnh táo!”

Mặc dù không thể nào chấp nhân chuyện Trương Tam chính là tên đàn ông phụ lòng mà phụ thân muốn tìm nhưng sự thật cũng là sự thật, khó mà thay đổi được, lúc này, chuyện quan trọng nhất là phải ngăn cản bị kịch xảy ra!

Có!

Quân Thường Tiếu vội vàng truyền âm.

Trương Tam khó khăn quay đầu, thương tâm nói: “Đã từng có một tình cảm chân thành ở trước mặt ta mà ta không biết quý trọng nó, đến khi mất đi mới biết hối hận đã muộn, chuyện đau khổ nhất trong nhân gian này cũng chỉ có thế thôi.”

Lặp lại một lần những gì mà Quân Thường Tiếu dạy cho hắn xong, nước mắt cũng đúng lúc trượt xuống, tâm tình và thần thái rất đúng chỗ.

Lão diễn viên!

Quả nhiên.

Dưới lời kịch kinh điển của Tinh gia, Công Tôn Nhược Ly mềm lòng, cũng thu kiếm lại, khóc, quay người bay về phía Vạn Cổ Giới.

“Còn lo lắng cái gì nữa!”

Quân Thường Tiếu thúc giục: “Mau đuổi theo đi!”

“Nhược Ly!”

Trương Tam vội vàng đuổi theo, la lớn: “Nghe ta giải thích, nghe ta giải thích!”

Đưa mắt nhìn hai thân ảnh bay vào Vạn Cổ Giới, áp lực trong lòng Quân Thường Tiếu tiêu tán, nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Như vậy mà cũng đổi hướng được.”

Hệ thống nói: “Quá đẳng cấp!”

Cao tầng và đệ tử của Vạn Cổ Tông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mới đầu, bọn họ cũng cho rằng nam tử tóc đỏ là mẫu thân của tông chủ thật, kết quả... Lại là một thương mờ ảo!

“Phốc!”

Ngay lúc này, Dạ Tinh Thần đứng ở trong vũ trụ ngẩng đầu nôn ra máu, mười cái linh chủng trong đan điền cấp tốc bay ra, sau đó trở về trong cơ thể Quân Thường Tiếu và những người khác.

“Không tốt!”

“Dạ sư đệ ngất đi!”

“Mau, ôm hắn về!”


Bình Luận (0)
Comment