Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1978 - Chương 1978. Ta Không Muốn! Ta Không Muốn!

Chương 1978. Ta không muốn! Ta không muốn!
Đưa phần lớn đệ tử vào ở trong Lăng Yên Các, tạm thời Quân Thường Tiếu cũng đỡ lo một chút.

Sau đó nên suy tính nên đối phó trùm phản diện Thiên Ma Hoàng này như thế nào.

"Sau trận chiến này."

Quân Thường Tiếu khẳng định: "Chắc chắn gia hỏa đó tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương, nếu như có thể tìm được chỗ hắn ẩn thân thì càng tốt hơn."

"Đừng tưởng bở."

Hệ thống nói: "Không chừng người ta còn có sát chiêu đó."

Đối với chuyện này, Quân Thường Tiếu đồng ý.

Vốn cho rằng diệt Bát Bộ Thiên Long của Thiên Ma Hoàng thì chẳng khác nào diệt trừ trợ thủ đắc lực của hắn, kết quả lại có một nam tử tóc đỏ thực lực mạnh mẽ tới, nếu không nhờ có anh linh cấp SSS, có Dạ Tinh Thần bạo tẩu thì sợ là Vạn Cổ giới đã xong.

"Đáng giận!"

Hắn nắm chặt nắm đấm, trong lòng cả giận nói: "Khi nào ta mới có thể tiến thêm một bước, có tư cách chống lại những đỉnh cấp Thiên Cơ cảnh này!"

"Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến." Hệ thống nói: "Có lẽ có thể thăng cấp."

Quân Thường Tiếu nói: "Không có cách nào khác sao?"

"Không có."

Hệ thống nói chi tiết.

Khi không có năng lực bật hack mà nhiệm vụ cho, muốn dựa vào bản thân lĩnh ngộ cảnh giới cao hơn thì hoàn toàn không thể.

"Nếu như ta có thể có được quyển bí tịch Tà pháp mà Thôn Thiên Ma Tổ để lại thì phải chăng ta sẽ có cơ hội thấy rõ vĩnh sinh chi mê?" Quân Thường Tiếu rơi vào trầm tư.

Đến giờ mà hắn vẫn còn nhớ rõ những gì mà Kiếm Quy Khư nói cho hắn biết.

"Ta khuyên kí chủ đứng có suy nghĩ như thế." Hệ thống nói.

"Vì sao?"

"Nếu là bí tịch Tà pháp thì tất nhiên sẽ tràn ngập tà ác, nếu như kí chủ đi tu luyện, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trở thành ma đầu tai họa thế gian."

". . ."

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Hệ thống nói: "Kí chủ vẫn nên đi chính đạo đi."

"Không có đường tắt sao!"

Quân Thường Tiếu cũng rất bực bội, nhiệm vụ chính tuyến chậm chạp không xong, nhiệm vụ sử thi lại không xuất hiện, dựa vào tự mình lĩnh ngộ thfi có trời mới biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Nói rõ một chút.

Cẩu Thặng muốn đột phá nhanh hơn không phải là vì hắn quá đam mê thực lực mà hắn muốn diệt trừ Thiên Ma Hoàng sớm, đổi lấy thái bình.

Nói đúng hơn thì bây giờ đã hoàn toàn trở mặt với trùm phản diện, lỡ như đối phương lại phái lực lượng mạnh mẽ đánh tới thì e là Vạn Cổ Tông có nguy cơ bị diệt môn.

"Ai."

Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, lấy bảy bản tàn quyển ra.

Bí tịch được võ đạo thần thoại sáng tạo này cũng là cơ hội bước vào tầng thứ cao hơn với hắn, nhưng vấn đề ở chỗ nghiên cứu lâu như vậy mà hắn vẫn không có chút đầu mối nào, so với Vô Tự Thiên Thư thì nó còn Thiên Thư hơn.

"A a!"

Nghiên cứu hơn nửa đêm, Quân Thường Tiếu ôm đầu gầm thét lên: "Rốt cuộc thì có bí mật gì!"

. . .

Hoàn cảnh u ám.

Bầu không khí âm lãnh.

Thân ảnh Thiên Ma Hoàng dần dần xuất hiện, nhẹ nhàng đưa tay một cái, mấy cái ma trơi hiện ra.

Cảnh vật chung quanh dần dần rõ ràng, đây là một khu vực cực kỳ kín đáo, phía trước có ngai vàng, một bỗ xương khô ngồi trên đó.

Khổ người của bộ xương khô này không nhỏ, chắc chắn lúc còn sống rất khôi ngô cao lớn, thậm chí có thể là không thuộc về phạm trù ‘người’.

Mỗi cục xương đều có vô số vết rách.

Bởi vậy có thể đoán được lúc còn sống thì đã bị trọng thương.

Thiên Ma Hoàng dừng chân, nhìn bộ xương khô vết thương chồng chất, thấp giọng nói: "Đợi lĩnh hội Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp mà ngươi để lại, bản Hoàng sẽ kế thừa ý chí thống trị vũ trụ của ngươi."

Để lại Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp?

Chẳng lẽ. . . Bộ xương khô này chính là Thôn Thiên Ma Tổ bị Thất Huyền Thánh Tôn diệt đó?

"Nhưng."

Thiên Ma Hoàng bước lên, nói: "Nếu đã kế thừa ý chí thì cũng phải kế thừa tất cả, cho nên. . ." Tay hắn để lên xương vai, nói: "Bây giờ dùng di hài của ngươi giúp ta một chút!"

"Ba!"

Hài cốt vốn yếu ớt, bị tác động có một chút thì vỡ nát ra, hóa thành bụi rơi lên ngai vàng.

"Quả nhiên!"

Thiên Ma Hoàng mừng rỡ nói.

Hắn để ý tới bộ xương khô này lâu rồi, nhưng cho dù vận dụng bao nhiêu sức mạnh thì cũng khó mà thương tổn nó được chút nào, cho đến khi hắn hơi lĩnh ngộ Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp.

Nói đúng hơn.

Thiên Ma Hoàng lĩnh ngộ tâm pháp được tới một cấp nào đó, tương đương với nhận được được một cái chìa khóa, thành công mở ra một cánh cửa.

"Đắc tội."

Ngang nhiên đưa đầu qua, sau đó hít một hơi thật sâu, chỉ thấy tro cốt bay vào trong hai cái lỗ mũi.

Không bao lâu.

Tro cốt của Thôn Thiên Ma Tổ đều bị hút vào trong cơ thể!

Thao tác này rùng rợn khiến người dựng hết cả tóc gáy lên!

"Hô!"

Khi tro cốt dung hợp với huyết mạch, kinh mạch trong cơ thể thì quanh người Thiên Ma Hoàng đột nhiên bạo phát ra Ma khí dồi dào, cái bóng do ma trơi chiếu rọi ở trên tường bắt đầu chập chờn, bắt đầu chậm rãi dữ tợn lên, chậm rãi to lớn lên.

"Khặc khặc khặc!"

"Khặc khặc khặc!"

Tiếng cười quái dị vang vọng trong hoàn cảnh tối tăm này.

"Bản Hoàng lại hiểu được thêm một chút, tâm pháp đại thành ở trong tầm tay!"

. . .

Vạn Cổ Tông.

Các đệ tử vẫn tu luyện như trước đây.

Thái Huyền lão nhân thì chỉ huy thành viên tu bổ hộ giới đại trận bị oanh tạc trước đó.

Sau khi chiến đấu, Vạn Cổ giới tiến vào giai đoạn tương đối bình ổn.

"Càng bình tĩnh thì càng sắp có bão táp." Quân Thường Tiếu thường xuyên suy nghĩ về chuyện sau này, có chút buồn lo vô cớ.

Nhưng đó cũng là ưu điểm của hắn.

Đa số tình huống thì hắn đều sẽ phòng ngừa chu đáo.

Nhưng mà cho dù có đề phòng kĩ như thế nào đi nữa thì dưới lực lượng tuyệt đối thì vẫn không chịu nổi một đòn.

"Sao phải khiến cho bản thân khó xử." Hoa Mân Côi thấy gần đây phu quân đều mặt mày buồn rầu thì tới an ủi nói: "Không phải nhân loại các ngươi thường nói, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao?"

"Ai."

Quân Thường Tiếu nói: "Chưa trừ diệt Thiên Ma Hoàng, ta ăn ngủ không yên."

"Phu quân diệt đại quân của hắn, giết thực nam tử tóc đỏ lực cường hãn, có thể nói là khiến hắn trong thương, hẳn là trong thời gian hắn sẽ không tới gây phiền phức cho chúng ta." Hoa Mân Côi phân tích.

"Có lý."

Nghe nói như vậy, trong lòng Quân Thường Tiếu cũng bớt lo hơn chút.

"Có đói bụng không, ta chiên cơm cho ngươi ăn?"

"Không đói bụng!"

Quân Thường Tiếu vội vàng nói, có thể thấy, hắn bị ám ảnh bởi món ăn hắc ám của nữ nhân này đến cỡ nào.

"Công công và bà bà gặp lại nhau, phu quân không định dẫn ta qua đó sao?" Hoa Mân Côi u oán nói nhỏ: "Dù sao cũng là con dâu."

"Cái này. . ."

Quân Thường Tiếu nói: "Vậy thì đi."

Dẫn vợ qua thăm phụ mẫu, hẳn là hai người sẽ rất vui vẻ.

. . .

Thành Thạch Tượng, đại điện.

Lão diễn viên Trương Tam ngồi trên ghế quan sát Hoa Mân Côi, khen không dứt miệng: "Được! Rất được!"

Công Tôn Nhược Ly cũng mặt mũi tràn đầy từ ái, mỉm cười.

Đối với cô con dâu này, nàng rất hài lòng, cũng rất tán thưởng khi nàng có thể giúp con trai xử lý công việc trong tông môn.

Có điều.

"Con trai."

Công Tôn Nhược Ly chân thành nói: "Ngươi và Mân Côi thành hôn nhiều năm, nhất định phải cố gắng mới được, dù sao nhân tộc các ngươi thường nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."

". . ."

Hoa Mân Côi đỏ bừng mặt.

Quân Thường Tiếu cũng xấu hổ, nhưng cũng nói lý do với mẫu thân: "Cảnh giới của ta và Mân Côi quá cao, bị thiên đạo hạn chế, muốn có con cũng rất khó."

"Đúng vậy."

Trương Tam gật đầu đồng ý: "Cảnh giới càng cao, hạn chế càng lớn."

"Khó khăn không có nghĩa là không có cơ hội, là do hai người các ngươi quá tập trung quản lý tông môn, nếu như bỏ thêm chút thời gian, chịu khó ở chuyện đó hơn thì xác suất cũng sẽ tăng lên rất nhiều." Hắn cũng không thấy bất ngờ với những gì mẫu thân nói.

"Mẹ."

Quân Thường Tiếu nói: "Con biết, vậy con về trước."

"Đi thôi."

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Công Tôn Nhược Ly lại cố ý dặn dò: "Ta và phụ thân ngươi còn đang đợi được ôm cháu trai đó."

". . ."

Quân Thường Tiếu đi càng nhanh hơn.

Trên đường, Hoa Mân Côi nhìn hắn, xấu hổ nói: "Phu quân nghĩ như thế nào?"

"Nghĩ cái gì?"

"Bỏ thêm chút thời gian, chịu khó làm chuyện đó."

Quân Thường Tiếu nghe vậy thì suýt chút lảo đảo ngã quỵ, cũng hét lớn: "Ta không muốn! Ta không muốn!"

. . .

Vào đêm.

Quân Thường Tiếu lại ngồi trong thư phòng, lấy tàn quyển ra.

Rảnh thì nghiên cứu, đã thành quy luật.

Nhưng mà khi hắn bày bảy bản tàn quyển lên bàn một cách chỉnh tề thì đột nhiên trên bìa nó hiện lên hào quang óng ánh.

Chuyện chưa bao giờ xuất hiện này khiến Quân Thường Tiếu la thất thanh: "Tình huống gì vậy! ?"


Bình Luận (0)
Comment