Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1979 - Chương 1979. Vĩnh Sinh Bí Mật, Đều Ở Bên Trong

Chương 1979. Vĩnh sinh bí mật, đều ở bên trong
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có thời gian thì Quân Thường Tiếu sẽ lấy tàn quyển ra nghiên cứu, tuy không có đầu mối nhưng quý ở kiên trì.

Hôm nay.

Hắn lại lấy ra.

Kết quả bảy bản tàn quyển

đột nhiên lấp lóe hào quang óng ánh!

Hình ảnh đó giống như bảy viên Long Châu bị kích hoạt, sắp triệu hoán Thần Long!

"Cầu nguyện!"

Hệ thống nói: "Mau cầu nguyện!"

Quân Thường Tiếu chắp hai tay thành chữ thập, nhắm mắt lại, trong lòng thành kính nói: "Nguyện thế giới hòa bình, nguyện thiên hạ thái bình!"

Hai cái tên dở hơi!

Chơi thì chơi, Cẩu Thặng rất vui vẻ.

Nhận được bảy bản tàn quyển lâu rồi, hôm nay đột ngột xuất hiện dị tượng, chẳng lẽ bị chính mình chăm chỉ không ngừng nghiên cứu làm cho cảm động, rốt cục chủ động công bố bí mật ra?

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Cổ nhân không có lừa ta!

"Tình huống như thế nào?"

Trong thư phòng đột nhiên hiện ra hào quang óng ánh kinh động toàn bộ tông môn, cao tầng và đệ tử đồng loạt nhìn qua, ánh mắt hoảng hốt.

"Vù vù!"

Vào lúc này, một luồng gợn sóng mà mắt trần có thể thấy được nhộn nhạo lên, dần dần tràn ngập trên hư không tông môn, khí tức cẩn trọng uy nghiêm khiến mọi người nổi lòng tôn kính.

Người chấn động nhất không ai qua được Hà Vô Địch!

Hắn không chỉ cảm nhận được sự hùng hậu trong khí tức đó mà còn cảm thấy một tia quen thuộc.

"Hưu —— ——"

Ngay lúc này, bảy đạo hào quang óng ánh xông ra khỏi thư phòng, hướng lên mây trời, xông ra khỏi Vạn Cổ giới, giống như muốn xông ra khỏi vũ trụ!

"Vù vù!"

Sơ qua, phần cuối của vũ trụ, vân vụ bảy màu bắt đầu hội tụ, dần dần ngưng tụ thành vòng xoáy.

"Bí mật vĩnh sinh."

Giọng nói vô cùng tang thương vang lên bên tai Quân Thường Tiếu: "Đều ở bên trong."

Mẹ nó!

Có ý gì?

Suy nghĩ chốc lát, Quân Thường Tiếu lập tức nhận ra, vòng xoáy hình thành trong vũ trụ, chẳng lẽ là sự huyền bí của vĩnh sinh mà Thất Huyền Thánh Tôn để lại?

Hoặc là.

Bảy bản tàn quyển này giống như là chìa khoá.

Dưới sự chân thành tha thiết kiên trì của mình, rốt cục cũng mở ra cửa lớn thông hướng vĩnh sinh chi mê?

Hạnh phúc đến quá mức đột nhiên, để Quân Thường Tiếu mừng rỡ như điên.

Còn chờ cái gì!

Cẩu! Cẩu! Cẩu tới chết!

"Bành —— ——" Quân Thường Tiếu nhảy lên, đụng nát nóc phòng, bay ra khỏi Vạn Cổ giới, xuôi theo thất thải quang mang mà bay lên với tốc độ cao.

Hà Vô Địch theo sau!

Cỗ khí tức đó quá quen thuộc, để huyết dịch của hắn sôi trào lên.

"Đi!"

Cố Triều Tịch nói: "Chúng ta cũng đi xem một chút!"

Trong nháy mắt, cao tầng của Vạn Cổ Tông và đệ tử đồng loạt bay ra khỏi Vạn Cổ giới.

Bọn người Kiếm Quy Khư cũng đi theo.

Vòng xoáy bảy màu ở điểm cuối vũ trụ dường như ẩn chứa một loại Ma lực nào đó, khiến cho bọn họ rất khát vọng, khiến cho bọn họ tâm huyết dâng trào.

"Hưu!"

Sơ qua, Quân Thường Tiếu bay đến phần cuối, thân thể dung nhập vào bên trong.

Hắn đi vào.

Sau đó Hà Vô Địch và cao tầng với các đệ tử theo tới thì lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cho dù có đi như thế nào, đụng như thế nào cũng vô ích.

"Ai."

Kiếm Quy Khư lắc đầu nói: "Chúng ta không có duyên phận."

"Tông chủ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?" Lý Thanh Dương lo lắng nói, không hổ là nhị đệ tử, đến lúc này mà vẫn không quên lo lắng cho Cẩu Thặng.

Hà Vô Địch nói: "Hẳn là không có nguy hiểm, hoặc là. . ." Dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có giấu cơ duyên lớn!"

"Bao lớn?"

Tô Tiểu Mạt hỏi.

"Có thể liên quan đến vĩnh sinh!"

Mọi người nghe vậy thì hớn hở ra mặt, cũng âm thầm cầu nguyện, tông chủ có thể được cơ duyên vĩnh sinh!

"Ừm?"

Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt chỉ vào nơi xa, kinh ngạc nói: "Đó là cái gì?"

Mọi người quay đầu thì phát hiện nơi cuối của vũ trụ đen nhanh lại có một cái vòng xoáy khác, tuy không có loè loẹt như vậy nhưng cũng không khác với vòng xoáy trước mắt này bao nhiêu.

"Rất xa!"

Kiếm Quy Khư nhíu mày.

Vòng xoáy quỷ dị nhìn như ngay trước mắt nhưng chắc chắn là cách tới mấy cái tinh hệ.

Nói đúng hơn thì.

Dị tượng như thế, cho dù ở nơi nào thì cũng có thể nhìn thấy!

Không sai.

Quân Thường Tiếu đi vào vòng xoáy bảy màu, quay ngược lại nhìn thì vẫn có thể thấy rất rõ ràng, cảm giác như gần trong gang tấc.

Hà Vô Địch cả kinh nói: "Cơ duyên không chỉ một?"

"Bây giờ không có thời gian suy tính mấy thứ này." Kiếm Quy Khư vô cùng nghiêm túc nói: "Dị tượng xuất hiện chắc chắn sẽ kinh động vô số cường giả, chúng ta phải bảo hộ ở bốn phía, tránh ngoại nhân ảnh hưởng tới Quân tông chủ tìm kiếm cơ duyên."

"Không sai!"

Cố Thiên Tinh đồng ý, nói: "Mau đề phòng!"

. . .

Thời gian trở lại khi Quân Thường Tiếu lấy tàn quyển ra, phát hiện thất thải quang mang hiện ra.

Thiên Ma Hoàng hấp thu tro cốt, đang dung hợp với thân thể thì đột nhiên mở to mắt, hai mắt lóe ra ánh sáng yêu tà, nhìn xuyên qua mật thất, xuyên qua hắc ám, dường như muốn xuyên thủng vũ trụ, sau đó nhìn vòng xoáy âm u hội tụ ở trên hư không.

Tình huống này tương tự như quá trình hình thành của vòng xoáy bảy màu.

"Chẳng lẽ. . ."

Thiên Ma Hoàng hưng phấn nói: "Bí mật vĩnh sinh?"

"Hưu!"

Hắn gấp gáp bay lên, dung nhập vào trong vòng xoáy âm u.

Những thủ hạ còn lại của Thiên Ma Hoàng cũng theo tới nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa, tình huống giống hệt như đám người Hà Vô Địch.

Bởi vậy có thể thấy.

Cho dù là vòng xoáy bảy màu hay là vòng xoáy âm u thì chỉ có người được triệu hoán như Quân Thường Tiếu và Thiên Ma Hoàng mới có thể đi vào, người khác hoàn toàn không có tư cách.

. . .

Cố Thiên Tinh đoán không sai.

Hai cái vòng xoáy hiện ra ở hai hướng khác nhau, sau khi cường giả của các Đại Tinh Hệ, các đại vị diện nhìn thấy thì không chút do dự bay tới.

Trời sinh dị tượng, chí bảo xuất thế.

Đây là thiết luật của tiểu thuyết huyền huyễn.

Hơn nữa, toàn bộ vũ trụ, cho dù là ở hướng nào thì đều có thể thấy được rõ ràng, nếu IQ online thì đều sẽ đoán được chí bảo sắp xuất thế có cấp bậc vô cùng cao!

Đi!

Phải đi!

Hai cái dị tượng xuất hiện, thượng tầng vũ trụ triệt để sôi trào.

Thế mà, khi một bộ phận cường giả bay về phía vòng xoáy bảy màu, sắp đạt tới phạm vi của nó thì nhìn thấy khu vực này bị vô số chiến hạm vây quanh.

"Kèn kẹt!"

"Kèn kẹt!"

Từng Diablo xếp hàng ngay ngắn.

Bọn họ nâng những cái vũ khí nóng siêu lớn, kéo chốt ra, nạp đạn lên nòng.

Chiến hạm, cơ giáp.

Tạo thành đạo phòng tuyến thứ nhất.

Một triệu Ma Vọng Quân và một triệu Avengers đứng ở phía sau, mặc trang bị và vũ khí tinh xảo, tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai.

Còn có đạo phòng tuyến thứ ba.

Là cao tầng của Vạn Cổ Tông và đệ tử tạo thành.

Nhìn từ xa, loại khí thế rộng rãi này, loại bố cục tinh vi này, có thể nói là tường đồng vách thép.

Không hề khoa trương một chút nào, dù là một con ruồi cũng không bay vào được, cho dù may mắn trà trộn được vào thì cũng sẽ bị bắn thành cặn bã.

"Chư vị."

Viên công tử đứng trong buồng lái của Vạn Cổ Hào, cầm loa to hô: "Đây là tinh vực do Vạn Cổ giới ta thống trị, không được cho phép thì ai cũng không được tự tiện đi vào, nếu không —— giết không tha!"

Ba chữ cuối rất bá đạo!

Vì để tông chủ thuận lợi nhận được được cơ duyên, lúc này, bọn họ phải bá đạo mới được!

". . ."

Các lộ võ giả dừng lại, sắc mặt liên tục thay đổi.

Không thể phủ nhận, vòng xoáy bảy màu tràn đầy hấp dẫn, nhưng, Vạn Cổ Tông đang chặn lại trước mặt cũng không đơn giản!

Lúc trước đại quân Thiên Ma Hoàng xâm phạm, tiếc là không có phát sóng trực tiếp, nếu không thì bây giờ bọn họ sẽ không do dự mà là lập tức bỏ hết mấy ý nghĩ tham lam đó đi.

Không có trọng binh của Vạn Cổ Tông trấn giữ như vòng xoáy bảy màu, vòng xoáy âm u thì trống rỗng, cho nên võ giả bay theo hướng này cũng nhanh chóng tới gần nó.

"Giết sạch bọn họ!"

Thủ hạ của Thiên Ma Hoàng cũng sẽ không thiện ý khuyên can, nếu dám tới thì nhất định phải xuống Địa Ngục, sau đó một trận chém giết thê thảm diễn ra.

Tục ngữ nói không sai.

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.

Tuy nhiên đại quân Thiên Ma Hoàng toàn diệt nhưng vẫn còn một ít thủ hạ tâm phúc, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, ra tay rất là tàn bạo bất nhân.

Một lát sau.

Thây nằm khắp đồng, máu chảy thành sông.

Thủ đoạn tàn bạo chấn nhiếp võ giả của các vị diện, khiến bọn hắn tỉnh táo lại, đứng từ xa quan sát mà không dám vượt qua lôi trì nửa bước.

Hai cái vòng xoáy đặc thù, tuy hội tụ không ít người nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn và suy đoán xem bên trong đó có gì? Hoặc là có cơ duyên nghịch thiên gì trong đó?

. . .

Trong hoàn cảnh bảy màu, ánh sáng lộng lẫy chướng mắt.

Quân Thường Tiếu từ bên ngoài bay vào, mờ mịt đứng ở bên trong, nói: "Chỗ này là chỗ nào?"

"Ông!"

Ngay lúc này, vân vụ dưới chân dần dần tản ra, lộ ra con đường được lót bằng một loại đá đặc thù nào đó, kéo dài vô hạn.

Quân Thường Tiếu vô thức nhìn theo còn đường này, không lâu sau thì phát hiện vân vụ tản ra, nơi cuối đường có một cái cửa đá thật lớn!

Cảnh tượng này.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy!

Không sai.

Rất giống như cửa lớn xuất hiện bên trong đỉnh đồng thau!

Nói cách khác, rất có thể chỗ này chính là con đường vĩnh sinh mà võ giả trong thượng tầng vũ trụ cố hết sức truy cầu!

"Là thật!"

Quân Thường Tiếu cất bước đi lên, trong lòng kích động.

Một đường đi qua, không có gặp phải nguy hiểm gì, cho đến khi dừng lại trước cửa đá.

"Hô!"

Khí tức mênh mông đập vào mặt, khiến trong lòng Quân Thường Tiếu càng phấn khởi hơn, bởi vì hắn cảm nhận được tiên âm chi lực càng tinh khiết hơn.

Cánh cửa trong đỉnh đồng thau chỉ có tiên âm lọt vào tai nhưng không thể mở ra, vậy cánh cửa này thì sao?

Nghĩ đến đây.

Quân Thường Tiếu đưa tay phải lên, chạm vào bề ngoài lạnh lẽo.

"Ông!"

Trong nháy mắt khi hắn chạm đến thì mặt ngoài của cửa đá hiện ra lít nha lít nhít đồ án, giống như một loại cơ quan khóa rắc rối phức tạp, mà tay hắn giống như chìa khoá, thành công xâu chuỗi lại những vòng vòng khấu khấu này, đạt tới điều kiện mở khóa.

"Két!"

Đột nhiên, khe hở xuất hiện, cửa lớn xê dịch.

Quân Thường Tiếu thấy thế thì mừng rỡ như điên.

Cửa đá tồn tại bên trong đỉnh đồng thau chỉ có thể ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn trộm tiên âm chi lực, bây giờ trong hoàn cảnh do tàn quyển kích phát ra thì lại có thể mở ra được, điều này đồng nghĩa với việc mình có thể đi vào vùng đất vĩnh sinh thật!

"Nhưng mà. . ."

"Nếu ta đi vào thì bọn họ làm sao bây giờ?"

Quân Thường Tiếu còn chưa đạt tới cảnh giới vô ưu, vẫn còn quan tâm tông môn, quan tâm thân nhân, quan tâm sinh linh trong Vạn Cổ giới.

"Nếu như dùng mất hết tất cả làm cái giá để đổi lấy tương lai bất tử bất diệt, vậy thì nó không chút ý nghĩa nào với ta." Hắn dằn sự phấn khởi trong lòng xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Không đi vào sao?"

Đột nhiên, giọng nói tang thương vang lên bên tai, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu thay đổi sắc mặt, giật mình nói: "Người nào?"

"Lão hủ."

"Thất Huyền Thánh Tôn."

"Hô!"

Chữ Tôn vừa dứt, cửa đá hoàn toàn mở ra, đầu tiên bên trong lóe ra hào quang óng ánh, sau đó dần dần ngưng tụ ra một bóng người, mặc dù không thể thấy rõ dung mạo nhưng khí tức đặc thù tỏa ra có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung!

Quân Thường Tiếu như bị sét đánh, đứng ngây ra như phỗng.

Bóng người này. . .

Cũng là võ đạo thần thoại?

Quân Thường Tiếu đã từng tưởng tượng vô số lần, sẽ có ngày mình gặp được Thất Huyền Thánh Tôn, nhất định phải ôm bắp đùi hắn kêu khóc nói: "Tiền bối, thiếu vật trang sức không! Cái loại có thể giả ngây thơ, nũng nịu đó!"

Bây giờ.

Lại đến quá mức đột nhiên, hoàn toàn không có chuẩn bị sẵn sàng.

"Võ giả đứng trước cửa đá này, không ai có thể từ chối được sự hấp dẫn của vĩnh sinh." Bóng người từ từ nói: "Ngươi là người thứ nhất lựa chọn từ bỏ."

"Nếu như vậy, có khen thưởng hay không?" Sau chốc lát khiếp sợ, Quân Thường Tiếu khôi phục dáng vẻ tiện như cũ.

"Muốn được thưởng cái gì?"

Chẳng lẽ bảy bản tàn quyển đại biểu cho Long Châu thật, gom góp đủ thì sẽ triệu hoán Thất Huyền Thánh Tôn, thỏa mãn nguyện vọng của mình?

Tỉnh táo!

Tuyệt đối đừng chọn quần cộc!

Sau khi nghĩ sâu tính kỹ thì Quân Thường Tiếu vội vàng ngước mặt lên, nói: "Vãn bối không tham lam, chỉ hy vọng có thể nắm giữ lực lượng mạnh nhất thượng tầng vũ trụ, cùng với dẫn một cái tông. . . không không, dẫn một cái vị diện đi vào vùng đất vĩnh sinh."

Bóng người nói: "Ngủ đi, nằm mơ là có thể làm được."

". . ."

Quân Thường Tiếu nói: "Vậy thì giảm xuống một chút, để vãn bối nắm giữ lực lượng mạnh nhất của thượng tầng vũ trụ đi."

"Nguyện vọng này, lão hủ không thể làm được."

". . ."

Cẩu Thặng thất vọng nói: "Vậy tiền bối có thể làm được gì?"

"Dẫn ngươi đi vào vùng đất vĩnh sinh."

"Ta?"

"Không sai."

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Từ chối."

"Đây là cơ duyên chí cao vô thượng nhất trong thiên địa, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ." Dường như trong giọng nói của bóng người có chưa một loại Ma lực nào đó, cố gắng kêu gọi tâm linh hắn.

Tâm niệm vốn kiên định của Quân Thường Tiếu dần dần bị dao động, sau đó khó nhọc bước chân đi tới gần cửa lớn lấp lóe ánh sáng.

Một bước.

Hai bước.

"Thật!"

Khi sắp chạm đến ánh sáng, trong khoảnh khắc sắp đi vào thì Quân Thường Tiếu sắc mặt dữ tợn, dừng lại, hét lớn: "Ta từ chối!"

"Vù vù!"

Ý niệm tồn tại trong thức hải, thúc đẩy hắn đi vào tiêu tán.

Quân Thường Tiếu như trút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngoài cửa đá, thầm cảm thấy may mắn, nói: "May mà chống được!"

"Người trẻ tuổi."

Bóng người nói: "Định lực của ngươi rất mạnh."

"Cảm ơn."

"Bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn đi vào vùng đất vĩnh sinh thì chỉ có thể dựa vào chính mình."

". . ."

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

"Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp nhau."

Sau khi bóng người nói xong câu đó thì thân thể nhạt dần, sau đó tiêu tán.

Cửa đá to lớn trước mặt đóng lại, bên ngoài hiện ra vô số vết rách, sau đó vỡ tan thành từng mãnh.

Cơ duyên.

Lại bị bỏ lỡ như vậy.

Nói thật, Quân Thường Tiếu cũng có chút đau lòng.

Nhưng nghĩ tới trên dưới tông môn, chí thân bằng hữu, thì cảm giác tiếc nuối đó giảm đi nhiều.

"Phốc!"

Ngay lúc này, một tiếng thổ huyết vang lên.

Quân Thường Tiếu lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa đá biến mất, phát hiện một bóng đen có dung mạo khó coi đứng trước mặt, sau đó giật mình nói: "Thiên Ma Hoàng!"

Không sai.

Là Thiên Ma Hoàng đến từ một vòng xoáy khác!

Tay hắn run run, có vẻ như là rất phẫn nộ, sau đó gầm lên: "Con mẹ nó, tại sao ngươi lại từ chối!"

"? ? ?"

Quân Thường Tiếu hóa thân thành ngẩn ngơ phiên bản kute.

. . .

Thời gian đảo ngược.

Quân Thường Tiếu từ vòng xoáy bảy màu đi tới, Thiên Ma Hoàng từ vòng xoáy âm u đi tới.

Một trái, một phải.

Hai người dừng trước cửa đá trong cùng một lúc, nếu như đưa đầu qua thì sẽ phát hiện ra nhau.

"Hô!"

"Hô!"

Thiên Ma Hoàng dừng trước cửa đá, sau khi cảm nhận được âm luật đặc thù thì hơi thở dần trở nên dồn dập, thậm chí hắn có dự cảm mình sắp đi vào vùng đất vĩnh sinh!

Quả nhiên.

Khi tay chạm đến cửa đá thì nó chậm rãi mở ra!

Bóng người như u linh xuất hiện, dò hỏi: "Có muốn đi vào vùng đất vĩnh sinh hay không?"

"Muốn!"

Thiên Ma Hoàng không cần suy nghĩ mà nói luôn.

Mục đích hắn gây họa cho thượng tầng vũ trụ là muốn thành lập một cái kỷ nguyên mới, dùng thân phận Tạo Vật Chủ đi nhìn trộm sự huyền bí của vĩnh sinh, cho nên bây giờ có đường tắt để đi vào bày ra ở ngay trước mặt thì chắc chắn hắn sẽ đồng ý mà không chút do dự.

"Chờ một người khác đưa ra lựa chọn, nếu như các ngươi trả lời giống nhau thì sẽ được đưa vào vùng đất vĩnh sinh."

Một người khác?

Thiên Ma Hoàng kinh ngạc nói: "Còn có người khác tới đây?"

Hừ.

Còn phải lựa chọn sao? Chắc chắn là đồng ý.

Thiên Ma Hoàng vô cùng tự tin cho rằng một người khác cũng sẽ lựa chọn giống như mình, dù sao đi vào vùng đất vĩnh sinh cũng là chuyện mà bao nhiêu vg ở thượng tầng vũ trụ tha thiết ước mơ.

Chuẩn bị tư thế.

Chờ đợi đi vào vùng đất vĩnh sinh!

Đáng tiếc.

Không thể thống nhất thượng tầng vũ trụ, mở ra một cái kỷ nguyên mới, cũng không thể tiêu diệt Vạn Cổ Tông.

So với cảnh giới càng cao hơn thì những thứ này cũng đáng là gì cả.

Thiên Ma Hoàng vừa tự an ủi mình, vừa yên tĩnh chờ đợi, kết quả. . . kết quả mà hắn đợi được là mình bị đẩy đi ra, cửa đá đóng lại, sau đó vỡ nát.

Khi cánh cửa vỡ nát, lòng của hắn cũng nát.

Cuối cùng hắn không chịu nổi đả kích, há mồm phun ra một ngụm máu, cũng nhìn thấy Quân Thường Tiếu đang đứng đối diện, lập tức nhận ra, chắc chắn con hàng này chọn từ! Chối!


Bình Luận (0)
Comment