Chương 1980. Thôn Thiên Ma Tổ
Nghĩ rằng chắc chắn sẽ đi vào vùng đất vĩnh sinh, kết quả cửa lớn đột nhiên vỡ nát thành hư vô, điều này có nghĩa là người cùng tới đây với mình từ chối đi vào.
Nói thật, tâm trạng Thiên Ma Hoàng hoàn toàn nổ!
Cơ hội ngàn năm một thuở mà lại có đứa ngu từ chối!
Càng điên máu hơn là hắn còn mặt mũi ngu ngơ, có vẻ như cũng không không có nhận ra được mình vừa làm chuyện ngu ngốc cỡ nào.
". . ."
Nhìn thấy thân thể không ngừng run, nhiệt khí tỏa ra bừng bừng của Thiên Ma Hoàng, Quân Thường Tiếu nhíu mày, sau đó quay người, co cẳng chuồn mất.
Mẹ nó!
Sao hắn lại ở chỗ này!
"Quân Thường Tiếu!"
Giọng nói tràn ngập tức giận của Thiên Ma Hoàng vang vọng bốn phía: "Bản Hoàng muốn chém ngươi ra thành muôn mảnh!"
Đại quân bị diệt, có thể chấp nhận được.
Thủ hạ bị giết, có thể chấp nhận được.
Bây giờ cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh lại bị cái thằng đó làm cho không còn gì cả, chuyện này không thể nhịn!
Chết!
Phải chết!
Thù mới hận cũ tràn ngập trong thức hải của Thiên Ma Hoàng, lực lượng âm tà khủng bố hội tụ trong hai tay!
Cảm nhận được sát cơ mãnh liệt dần dần dâng cao sau lưng, Quân Thường Tiếu đang chạy trốn chỉ hận mình không mọc ra thêm hai cái đùi nữa, cũng gào to: "Sao mới đi ra ngoài được! !"
Đúng vậy.
Sao mới đi ra ngoài được?
Xem tình huống trước mắt thì có vẻ như là không có đường đi ra ngoài.
"Sợ cọng lông!"
Hệ thống nói: "Làm hắn đi!"
Quân Thường Tiếu gầm lên: "Ta còn chua có chuẩn bị tâm lý quyết sinh tử với Boss cuối!"
Lấy tàn quyền ra nghiên cứu như thường ngày, đần độn u mê đi vào không gian đặc thù, lại chạm mặt với Thiên Ma Hoàng, quá đột ngột!
"Chết."
"Vù vù!"
Ngay lúc này, Thiên Ma Hoàng bước dài mấy cái thì đã tới gần, tay phải kèm theo lực lượng kinh khủng hung hăng đè tới.
Trận thế này, khí thế đó, khiến cho Quân Thường Tiếu sợ tới sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Sự chênh lệch hai bên lộ ra rất rõ.
Cẩu Thặng không có bật hack thì không khác gì một cọng cỏ đuôi chó đáng thương trước mặt Thiên Ma Hoàng.
"Muốn chết!"
"Muốn chết!"
Lực lượng như muốn nổ tung đang dần dần tới gần, trên mặt Quân Thường Tiếu dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Hưu —— ——" Không có thời gian để suy tính, tay phải Thiên Ma Hoàng đâm thẳng ra từ sau lưng của hắn.
Đến!
Đại kết cục, vung hoa đi!
Quân Thường Tiếu sắc mặt đại biến, đang muốn kêu thảm thì lại phát hiện không chỉ có tay của tên đó xuyên qua mà ngay cả thân thể cũng xuyên qua, sau đó 'Dát' một tiếng, đứng im tại chỗ.
Thiên Ma Hoàng cũng dừng lại.
Hắn ngạc nhiên quay người nhìn Quân Thường Tiếu, phát hiện thân thể đối phương vặn vẹo, sau đó tức giận nói: "Hư ảnh?"
"Tình huống như thế nào?"
Quân Thường Tiếu cũng ngáo, đưa tay đánh lên mặt mình, kết quả. . . bàn tay xuyên qua mặt.
Đã hiểu!
Tuy mình có tu duy nhưng thân thể không phải là tồn tại chân thực.
"Xoát!"
Thiên Ma Hoàng cũng đánh lên mặt mình một cái, kết quả cũng là đánh xuyên qua mặt.
Được rồi.
Hai người đều là hư ảnh.
"Ha ha ha!" Quân Thường Tiếu chống nạnh cười to, nói: "Đến, bổn tọa đứng ở đây cho ngươi đánh."
Nếu là hư ảnh, còn đánh không trúng, sợ cái cọng lông.
". . ."
Thiên Ma Hoàng giận không nhịn nổi, đi lên, trái đấm móc, phải đấm móc, thi triển nhiều lần nhưng kết quả đều là đánh xuyên qua thân thể Quân Thường Tiếu, đánh tới đánh lui đánh tơi tịch mịch.
Nhưng dù như thế thì hắn vẫn không ngừng tay.
Cứ như vậy, đánh không khí hơn nửa canh giờ.
"Ta nói."
Quân Thường Tiếu đứng tại chỗ, thân thể lần lượt vặn vẹo, lần lượt trở về hình dáng ban đầu, nói: "Không mệt hả?"
". . ."
Xác định không thể làm tổn thương cái thằng này được, Thiên Ma Hoàng chỉ đành nén giận dừng lại.
Có điều.
Nhìn thấy bản mặt đê tiện đó thì càng nghĩ càng giận!
Quân Thường Tiếu không để ý tới hắn, bắt đầu dò xét vùng không gian phiêu miểu này, thầm nghĩ: "Có thể có bí mật gì không?"
Vòng xoáy do bảy bản tàn quyển kích hoạt chỉ là cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh thôi sao?
Tỉnh táo lại, Thiên Ma Hoàng cũng cho là như thế, cho nên hắn cũng bắt đầu đi loanh quanh trong vùng không gian này.
"Vù vù!"
"Vù vù!"
Gió thổi qua tay.
Ơ!
Quân Thường Tiếu và Thiên Ma Hoàng cùng dừng bước, cùng tự hỏi, sao trong vungfko gian phong bế này lại có gió thổi?
"Xoát!"
Hai người cùng nhìn về một hướng.
Phía trước là một khu sương mù dày đặc không thể nhìn thấu, mà gió cũng từ chỗ đó thổi tới!
Có vấn đề!
Quân Thường Tiếu và Thiên Ma Hoàng vội vàng đi tới.
Gió vẫn luôn thổi, con đường dưới chân cũng giống như là vĩnh viễn không có phần cuối.
Càng như thế thì càng khiến cho hai người sinh nghi.
Không biết đã đi bao xa, cũng không biết đã qua bao lâu, hai người dừng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một cái vòng xoáy không ngừng chuyển động, gió cũng từ bên trong thổi ra.
Cửa ra?
Quân Thường Tiếu vui vẻ trong lòng.
"Hưu ——” Ngay lúc này, Thiên Ma Hoàng đi lên trước, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Cẩu Thặng, giống như đang muốn nói, tiểu tử, ta ở bên ngoài chờ ngươi!
Quân Thường Tiếu hoảng.
Nếu như vòng xoáy là cửa ra, bị hắn nhanh chân đến trước chắn ở trước cửa thì không phải là mình chết chắc sao?
"Xoát!"
Nghĩ đến đây, Quân Thường Tiếu dùng hết bình sinh đi lên, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nhất định phải vượt qua, đi ra ngoài trước!
"Hừ!"
Thiên Ma Hoàng cười lạnh một tiếng, nói: "Đọ tốc độ với bản Hoàng, không biết trời cao đất rộng!"
"Hưu." Bước một bước, trong nháy mắt thì đã đi rất xa, cảnh tượng này khiến Quân Thường Tiếu tuyệt vọng, cũng suy tính xem mình có nên ở lại đây hay không, dù sao thân thể cũng chỉ là hư ảnh, không sợ bị hắn khi dễ.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, tiếng va chạm vang lên.
Quân Thường Tiếu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện Thiên Ma Hoàng đã đi tới chỗ vòng xoáy. . . nói đúng hơn là dán lên trên đó, tạo thành hình một chữ ‘Vạn’.
Không phải cửa ra!
Là một cái hàng rào không gian cứng rắn!
Dát!
Quân Thường Tiếu vội vàng phanh lại, miễn cưỡng dừng ở mép vòng xoáy, nhìn mặt của Thiên Ma Hoàng cũng bị đập vào đó thì nhịn không được mà cười lên một tràng như ngỗn đực.
XSWL!
". . ."
Thiên Ma Hoàng khó lắm mới kéo người mình ra khỏi lõm không gian được, sau đó bụm mặt, ngồi chồm hổm trên đất.
"Ngỗng ngỗng ngỗng!"
Quân Thường Tiếu thấy thế thì càng cười vui vẻ hơn!
Thiên Ma Hoàng tức tới run rẩy nhưng không làm gì được hắn.
"Ông!"
Ngay lúc này, hàng rào trơn nhẵn như tấm gương đột nhiên phát sáng, sau đó dần dần hiện ra hình ảnh.
"Ảnh Tượng trận pháp?" Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.
Đó là không gian vũ trụ tối tăm, không có chút sức sống nào, thậm chí còn khiến cho người xem cảm thấy rùng mình.
Xoát!
Đột nhiên.
Ánh sáng lộng lẫy như ma trơi bay lên, một khuôn mặt dữ tợn xuất hiện.
Bởi vì Thiên Ma Hoàng quá tập trung nhìn nên bị biến hóa bất chợt làm cho giật mình, bản năng lui về sau nửa bước.
"Phi!"
Quân Thường Tiếu nói: "Mất mặt."
". . ." Thiên Ma Hoàng nắm chặt tay.
Cái tên bị dọa tới lùi vài bước này mà còn không biết xấu hổ chế giễu bản Hoàng!
Hai người tiếp tục xem, phát hiện ống kính kéo xa ra, một lão giả đầu bù tóc rối hiện ra, mười ngón tay khô gầy giống như như lưỡi dao cắm ở trên bùn đất.
"Có ý gì?"
Quân Thường Tiếu mặt mũi mờ mịt.
Ống kính chiếu lại cảnh lão giả cắm mười ngón vào mặt đất thì dần dần kéo dài tới phía xa, mãi đến khi hiện ra một cái vị diện hoàn chỉnh.
Vị diện không lớn nhưng quy mô cao hơn thượng giới.
Quân Thường Tiếu càng xem càng không hiểu, nhưng sau đó không lâu thì bị hình ảnh trước mắt làm cho hết hồn!
Vị diện đó, điêu linh, vỡ nát với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cho đến khi hoàn toàn tan vỡ hư vô.
Lúc này, ống kính lại tới gần lão giả, trên môi hắn nở một nụ cười âm u, trên mười ngón tay bỗng dưng có thêm một đoàn năng lượng, sau đó. . . há miệng ăn hết!
"Hắn. . ."
Quân Thường Tiếu giật mình nói: "Ăn hết một cái vị diện? !"
"Không sai." Hệ thống nói.
". . ."
Cẩu Thặng trừng to mắt, con mắt suýt chút lòi ra.
Một cái vị diện hoàn chỉnh mà lại thu nhỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cho đến hóa thành lớn chừng trái táo, sau đó bị ăn tươi nuốt sống, cảnh tượng này quá khủng bố!
"Nấc!"
Lão giả ợ một cái, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Vẫn chưa đủ nghiền."
Còn?
Chưa đủ nghiền?
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật nói: "Chẳng lẽ cái tên này ăn không chỉ một vị diện?"
"Ừm?"
Ngay lúc này, hắn chú ý tới Thiên Ma Hoàng đang đứng ở bên cạnh, tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hình dáng nhưng theo tần suất run rẩy của hai tay thì có vẻ như là hắn đang kích động phấn khởi.
Chẳng lẽ, hắn biết người này?
Cũng trong nháy mắt, những lời mà Kiếm Quy Khư từng nói lóe lên trong đầu Quân Thường Tiếu, giật mình nói: "Lão nhân này không phải là Thôn Thiên Ma Tổ chứ!"
"Đoán đúng."
Thiên Ma Hoàng từ tốn nói, có thể cảm nhận được sự hưng phấn trong giọng nói của hắn.
". . ." Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Không hổ danh một chữ ‘Thôn', ngay cả vị diện cũng có thể ăn.
Sau đó, màn sáng hiện lên quá trình lão giả đi qua từng cái vị diện, cũng dùng cách giống nhau để ăn hết nó, sinh linh tồn tại bên trong kèm theo các loại tài nguyên cũng trở thành đồ ăn của hắn.
"Tàn nhẫn!"
Quân Thường Tiếu cau mày nói.
Thiên Ma Hoàng thì không thèm để ý tới sinh linh mà thứ hắn quan tâm là có thể học được gì đó hay không, cho nên mỗi lần nhìn thấy Thôn Thiên Ma Tổ động thủ thì đều sẽ cực kỳ nghiêm túc quan sát, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết, cử chỉ nào.
Dần dần.
Hắn lĩnh ngộ được một chút thông qua quan sát đối phương nhiều lần nuốt vị diện.
"Ta hiểu!" Thiên Ma Hoàng thầm nghĩ: "Rất có thể bí mật của cái không gian hư huyễn này chính là dạy cho ta cách sử dụng chính xác của Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp!"
Quân Thường Tiếu lĩnh ngộ không ra.
Bởi vì, hắn không có tu luyện loại công pháp tà ác này.
"Hưu —— ——" Ngay lúc này, hình ảnh trên màn sáng đột nhiên biến động, Thôn Thiên Ma Tổ lại đi tới một cái vị diện, đang chuẩn bị cắm mười ngón tay xuống mặt đất thì lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ống kính chuyển.
Một người trung niên đứng trên bầu trời, trường bào bay phấp phới.
Mà khi Quân Thường Tiếu nhìn thấy hắn thì ngây ra tại chỗ như bị sét đánh.
"Cái này. . ."
Hệ thống cũng chấn kinh.
Người trung niên này có một loại khí chất giản dị tự nhiên.
Nhưng gương mặt đó, ngũ quan đó lại cực kỳ giống Quân Thường Tiếu, nếu không phải tuổi tác chênh lệch thì đúng là giống như là cùng được khắc ra từ một khuôn!
"Ngươi là ai?"
Thôn Thiên Ma Tổ ánh mắt lạnh lẽo, hỏi.
Người trung niên chầm chậm bay xuống, đứng đối diện hắn, thản nhiên khoanh tay nói, nói: "Không tên không họ, mọi người gọi ta là Thất Huyền."