Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1984 - Chương 1984. Tuyệt Vọng Thâm Uyên

Chương 1984. Tuyệt Vọng Thâm Uyên
"Nhiệm vụ truyền kỳ?"

Nghe được tiếng nhắc nhở, Quân Thường Tiếu sững sờ tại chỗ.

Những năm này, hắn nhận nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ chi nhánh, nhiệm vụ ẩn tàng và nhiệm vụ sử thi, nhưng chưa bao giờ nhận loại nhiệm vụ này!

"Ai."

Hệ thống thở dài, nói: "Không che giấu nữa, ta nói thẳng, thực ra thì thì vẫn luôn có nhiệm vụ truyền kỳ, nhưng bởi vì độ khó khăn quá lớn với yêu cầu vô cùng hà khắc cho nên kí chủ chưa từng phát động."

"$!@#$@#%#$@$@!"

Quân Thường Tiếu nói: "Hoặc là lâm thời thêm thiết lập, hoặc là ngươi cũng không biết!"

"Đánh rắm."

Hệ thống nói: "Sao ta lại không biết!"

"Ngươi chính là một công cụ chửi bậy." Quân Thường Tiếu nói thẳng.

Đừng nói.

Theo tình huống trước đó thì Cẩu Thặng nói đúng, từ đầu đến cuối Năng Nhân Hệ Thống không tính là hệ thống chân chính, cùng lắm cũng chỉ là nhân viên tiêu thụ và phần mềm chat.

"Ngươi. . ."

Công cụ chửi bạy tức run người.

Quân Thường Tiếu không thèm cãi cọ với nó, vội vàng mở ra thanh nhiệm vụ.

Giao diện giới thiệu của nhiệm vụ truyền kỳ vô cùng hào hoa, trực tiếp miểu sát giao diện nhiệm vụ chủ tuyến, chi nhánh và sử thi.

"Cảm nhận được."

Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ nói: "Lực lượng khắc kim đang triệu hoán ta!"

Trên nhiệm vụ truyền kỳ viết rất nhiều chữ, ít nhất cũng có một cái đại chương, tránh cho bị nói là câu chữ nên chỉ tổng kết sơ lược lại, nhất định phải do tông chủ suất lĩnh tông môn tham dự mới được.

". . ."

Quân Thường Tiếu nói: "Còn phải toàn tông tham dự, không hổ là nhiệm vụ truyền kỳ!"

Trong nhiệm vụ còn nói rõ chi tiết, nếu như thuận lợi hoàn thành thì người tham dự đều sẽ đạt được khen thưởng, còn khen thưởng là cái gì thì tùy từng người.

Như vậy.

Nhiệm vụ gì?

Đơn giản là hội tụ lực lượng của tông môn, thu hoạch bảo tàng giấu ở trong Tuyệt Vọng Thâm Uyên.

Rất ngay thẳng, rất rõ ràng.

"Quả nhiên!"

Quân Thường Tiếu ánh mắt nóng rực nói: "Nơi này có bảo tàng!"

"Xoát!"

Hắn lấy ra tinh vực đồ, suy đoán khu vực đó, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đi theo bổn tọa, đừng tách ra."

"Vâng!"

Mọi người đáp.

Lần này cũng không có nhiều cao tầng và đệ tử đi vào, nhưng đều là tinh nhuệ của tông môn như Cố Triều Tịch, Hắc Bạch La Sát, Lục bọn người Thiên Thiên và Lý Thanh Dương.

Còn những đệ tử khác thì ở Vạn Cổ giới.

Lần này Quân Thường Tiếu đến đây thì hắn đã khởi động Sa Lạp Hóa.

Cho nên bất kỳ lúc nào, bất kỳ chỗ nào thì hắn cũng có thể lực dời lượng toàn tông ra ngoài.

Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh cũng theo vào.

"Hai vị tiền bối."

Quân Thường Tiếu vừa đi vừa dặn dò: "Tiếp theo cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì thì các ngươi đừng xuất thủ, cố gắng giao hết cho chúng ta xử lý."

Hai người bọn họ không có gia nhập vào Vạn Cổ Tông nhưng có quan hệ đồng minh, không tiện đuổi đi, lại sợ ảnh hưởng độ hoàn thành nên chỉ đành cho bọn họ đi theo, nhưng không thể trực tiếp tham dự vào.

"Được."

Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh đồng ý.

. ..

Tuyệt Vọng Thâm Uyên.

Cấm địa của thượng tầng vũ trụ.

Vị trí của nó vô cùng vắng vẻ, lại vì có kết giới vô hình nên như là bị tách ra khỏi vũ trụ.

Võ giả bình thường hầu như sẽ không dám tới chỗ này, bởi vì đi vào thì sẽ tuyệt vọng.

Nếu chỗ này không phải là chô được đánh dấu trong địa đồ thì chắc chắn Quân Thường Tiếu cũng sẽ không rãnh rỗi tới nổi chạy tới chỗ này tìm cảm giác mạnh, huống hồ, đi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tư nguyên gì cả.

"Tuyệt Vọng Thâm Uyên từng có tư nguyên vô tận."

Trên đường, Kiếm Quy Khư nói: "Về sau bởi vì khai thác quá độ nên mấy vạn năm trước thì đã bị móc sạch, biến thành phế tích không người hỏi thăm."

"Đáng tiếc."

Quân Thường Tiếu nói: "Đến trễ một bước."

Vì cái gì không đoán ra được là có thể bảo tàng đã bị người đế trước một bước? Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như không có bảo tàng thì dẫn đệ tử đi vào sẽ không phát động nhiệm vụ truyền kỳ.

"Mẹ nó."

Hệ thống chửi bậy một câu, nói: "Như vậy có tính là spoil trước kịch bản không!"

Còn nói đến trễ một bước, ý rất đơn giản.

Nếu như đén sớm mấy vạn năm thì không chỉ có thể lấy được bảo tàng mà còn có thể lấy được một lượng lớn tu nguyên trong Tuyệt Vọng Thâm Uyên, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.

"Vù vù!"

Gió lạnh thổi, hoang vu không gì sánh được.

Tuyệt Vọng Thâm Uyên là một tinh vực tương đối độc lập.

Nơi này không chỉ có thiên thạch mà còn có tinh hà, có vị diện tản mát, đáng tiếc tất cả đều khô cạn, không có tư nguyên, cũng không có bản nguyên, cái này khiến đệ tử Vạn Cổ Tông không có chỗ xuống tay.

"Nhị sư huynh."

Trong một vị diện toàn là cát vàng, Tô Tiểu Mạt không hiểu hỏi nhỏ: "Cái chỗ chim không thèm ị này cũng có bảo tàng sao?"

"Đừng hỏi."

Lý Thanh Dương trả lời.

"A."

Tô Tiểu Mạt ngậm miệng lại.

Quân Thường Tiếu ngồi trên một chỗ đất trống, lấy địa đồ vẽ lại từ tàn quyển ra, cẩn thận nghiên cứu.

Đã tìm được khu vực đánh dấu, phải chăng nó còn có bí mật?

"Tông chủ."

Thượng Quan Hâm Dao chỉ một vị trí nào đó trong địa đồ, nói: "Vị trí sắp xếp của những vị diện này có giống một loại Yêu thú nào đó không?"

Ánh mắt Quân Thường Tiếu sáng lên, nói: "Đúng là rất giống!"

Kiếm Quy Khư nói: "Có lẽ trong tinh vực đồ có một loại thiên văn dị tượng nào đó, tốt nhất là Quân tông nên tìm một người hiểu phong thủy xem."

"Hiểu phong thủy?"

Quân Thường Tiếu lập tức nhớ tới phụ thân, sau đó mời hắn từ Vạn Cổ giới ra.

"Không sai."

Trương Tam tinh thông xem bói, sau khi cẩn thận thẩm tra tinh vực đồ thì hắn chỉ vào khu vực mà Thượng Quan Hâm Dao nhắc đến, nói: "Theo dáng vẻ của vị diện sắp xếp ra thì hẳn là Quy Tà."

"Quy Tà?"

"Một loại Yêu thú viễn cổ đầu rồng, mình ngựa, chân lân, hình dáng giống như sư tử."

Từ trong miêu tả của phụ thân, Quân Thường Tiếu nhớ tới Tỳ Hưu, sau đó tỉ mỉ quan sát vị diện sắp xếp, đúng là có chút tương tự như vậy.

"Quy Tà ngụ ý điềm lành."

Trương Tam nói: "Theo góc độ phong thủy học thì khu vực này có cơ duyên.”

"Đi."

Quân Thường Tiếu đứng dậy, nói: "Đi tìm!"

Trương Tam thì vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chỗ đó tuy là đất lành nhưng bốn phía lại là đất đại hung, chỉ sợ không dễ đi vào."

"Cầu phú quý trong nguy hiểm."

Nếu đã đến thì Quân Thường Tiếu cũng không có lý do gì mà lùi bước.

Huống chi, còn có nhiệm vụ truyền kỳ, vậy thì nhất định phải phải hoàn thành, nhất định phải lấy được bảo tàng.

Thậm chí, Cẩu Thặng bắt đầu chờ mong, loại nhiệm vụ có vẻ như là áp đảo nhiệm vụ cấp bậc sử thi và chủ tuyến, sau khi hoàn thành thì sẽ ban thưởng phong phú cỡ nào?

Có thể trực tiếp đột phá đến Thiên Cơ cảnh đỉnh phong hay không, có thể trực tiếp bóp chết Thiên Ma Hoàng hay không?

Quan trọng hơn là.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì không chỉ có mình được lợi!

To gan lớn mật mà nghĩ, có khi nào trên dưới toàn tông đột phá Thiên Cơ cảnh tại chỗ hay không, có thể toàn bộ đi vào vùng đất vĩnh sinh hay không!

Hệ thống nói: "Nếu giống như kí chủ suy nghĩ thì chẳng khác nào đại kết cục."

...

Mọi người căn cứ địa hình, cất bước đi về chỗ đất lành.

Trương Tam vẫn luôn nghiên cứu địa đồ, đi chừng nửa canh giờ, vội vàng dừng lại, nói: "Nếu như không có đoán sai thì tinh không phía trước chính là vùng đất đại hung thứ nhất."

"Ông!"

"Ông!"

Ngay lúc này, không gian tinh vực phía trước run run, một vết nứt không gian dần dần hiện ra.

"Ô ô ô!"

"Ngao ngao ngao!"

Tiếng gào khóc thảm thiết từ trong đó vang ra, sau đó thì thấy sinh vật giống như U Linh lao ra, tròng mắt bọn nó lấp lóe ánh sáng màu lam, hai tay hội tụ năng lượng màu xanh lam, nhìn có vẻ rất hung tàn.

"Muốn lấy được bảo tàng thì phải qua ải này trước." U Linh thể to lớn màu xanh lam chậm rãi xuất hiện, dường như thủ lĩnh của đám U Linh.

"A."

Quân Thường Tiếu cúi đầu xuống, hai tay chà xát ra đốm lửa, mồi điếu xì gà ngậm trong miệng, sau đó ngẩng đầu phun một vòng tròn khói ra, nói: "Như ngươi mong muốn."

"Hưu!"

"Hưu!"

Các cao tầng như Cố Triều Tịch và các đệ tử hạch tâm như Lý Thanh Dương từ phía sau hắn bay lên, các loại vũ kỹ và đặc hiệu bạo phát, đánh về đám U Linh đông như thủy triều đó.

Đến đây.

Trận chiến ở phó bản Thâm Uyên mở ra.

Muốn biết phần tiếp theo của câu chuyện như thế nào thì xin mời hạ hồi phân giải!


Bình Luận (0)
Comment