Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1985 - Chương 1985. Kinh Nghiệm Bảo Bảo

Chương 1985. Kinh Nghiệm Bảo Bảo
Đám U Linh có số lượng không ít, cần trên dưới Vạn Cổ Tông tề tâm hiệp lực xử lý.

Quân Thường Tiếu không có động thủ.

Hắn thấy, nhiệm vụ đã yêu cầu toàn tông tham dự, vậy thì để mỗi người đều cống hiến ra một phần lực lượng.

Không phải hắn sợ không thể đạt được yêu cầu của nhiệm vụ mà hắn sợ khi nhiệm vụ hoàn thành thì những đệ tử không có tham dự vào sẽ không nhận được khen thưởng.

Đã đi vào Tuyệt Vọng Thâm Uyên, đã có nhiệm vụ truyền kỳ, vậy thì nhất định phải để cho tất cả mọi người được lợi!

"Giết!"

Chung Nghĩa thúc ngựa giương đao, dẫn đội tiến lên.

Làm đoàn trưởng đoàn tiên phong, gặp được chiến trận như thế nào thì tuyệt đối sẽ xung phong dẫn đầu!

"Hưu!"

Trường đao đánh vỡ hư không hoang vu, đao khí giống như cầu vồng nối tới mặt trời, trực tiếp mạt sát mười mấy tên U Linh trước mặt.

"Ô ô ô!"

Tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, U Linh dữ tợn hai bên đánh tới.

Chung Nghĩa không có tránh, cầm đao xông về phía trước, bởi vì hắn biết chắc chắn ở sau mình có đồng môn trợ giúp.

Quả nhiên, khi bị tả hữu giáp công thì Lý Thượng Thiên thả người bay tới, tay phải giơ súng bắn tỉa lên, gác lên trên cánh tay trái, ngắm cũng không ngắm mà liên tục bóp cò.

"Bành! Bành! Bành!"

Viên đạn phun ra, bay xẹt qua hai bên bả vai Chung Nghĩa, đánh trúng trán U Linh, khiến cho nó nổ tan thành bụi phấn.

"Chuẩn không!"

Lý Thượng Thiên có chút dương dương đắc ý.

Trước đó, khi ở Tinh Vẫn đại lục thì con hàng này thường xuyên nổ súng bắn người mình, bây giờ tâm tính càng vững vàng hơn, trình độ ngắm bắn cũng mạnh hơn, đồng môn giao sau lưng cho hắn thì tuyệt đối an toàn không lo.

"Vù vù!"

Ngay lúc này, hơn mười con U Linh như thật như ảo xuất hiện gần đó, trong tay bọn nó ngưng tụ năng lượng quỷ dị, không nói một lời, đánh thẳng qua.

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Nhưng còn chưa chạm đến Lý Thượng Thiên thì vỡ nát thành hư vô ngay tại chỗ.

Độc Xà rút Bá Vương Thương lại, nghiêm mặt nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi hành động thì không được phân tâm!"

Năm đó Tế Vũ Đường vừa mới thành lập, hắn được ủy nhiệm làm huấn luyện viên, trong số đám thành viên đầu tiên mà hắn huấn luyện thì có Lý Thượng Thiên, có thể nói là nhìn đối phương từng bước trưởng thành, quan hệ có thể nói là vừa là thầy vừa là bạn.

Còn nhớ.

Năm đó khi đi diệt trừ Hắc Ưng Đường, Lý Thượng Thiên theo đồng môn xuất chiến, không chỉ có biểu hiện vô cùng kém cỏi mà còn suýt chút nữa khiến cho Độc Xà đi bán muối.

Trải qua sự kiện lần đó, tâm thái hắn thay đổi, cũng bắt đầu cố gắng vượt qua khuyết điểm, vượt qua nội tâm hoảng sợ, cuối cùng trở thành một thành viên ưu tú của Tế Vũ Đường kiêm. . . người yêu thích chụp ảnh.

"Hưu." Đột nhiên, Lý Thượng Thiên xoay người nâng súng lên bắn thủng hai con U Linh đang vọt tới, nhếch miệng cười nói: "Xà ca, ngươi cũng phân tâm."

". . ."

Độc Xà lườm hắn một cái, cầm Bá Vương Thương giết qua.

Lý Thượng Thiên nhanh chóng thay đạn, theo sát phía sau, trong quá trình di động, hắn liên tục bắn, giết từng con U Linh ở xa xa.

Hình ảnh dùng vũ khí nóng đánh giết từ xa này thực sự không có mỹ cảm gì, cho nên chuyển ống kính, khóa chặt nữ đệ tử Lăng Uyên Tuyết.

Gia nhập vào Vạn Cổ Tông mấy chục năm, dung mạo vẫn như thiếu nữ, không có thay đổi quá nhiều, thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy nàng là người yếu, rất dễ đánh bại.

"Vù vù!"

Lăng Uyên Tuyết đi theo đồng môn nhanh chóng xông vào, nhất thời bị mấy chục con U Linh vây quanh.

Nữ tử yếu đuối như thế nào, khi bị địch quân vây quanh thì chắc chắn sẽ khiến cho đồng môn lo lắng, nhưng thực tế thì mọi người bận bịu làm chuyện của mình, ai giết của người đó, dù nhìn thấy cũng không có để ở trong lòng.

"Ô ô ô!"

Mấy chục con U Linh phát ra tiếng kêu quái dị, cùng nhau đánh đến.

Lăng Uyên Tuyết thấy thế thì nhắm mắt lại, sức mạnh Chân Linh hội tụ ở hai tay và hai chân, dùng tốc độ như thiểm điện, oanh kích bốn phía trong nháy mắt, đến khi nàng mở to mắt ra thì tất cả yêu vật đột kích đều vỡ nát thành hư vô.

Nhanh, hung ác, chuẩn.

Hành động rất hoàn mỹ!

"Lợi hại, sư muội!"

Lý Thượng Thiên đi ngang qua bên cạnh, thuận tiện giơ ngón cái lên.

Lăng Uyên Tuyết mới vừa rồi còn sát phạt quả quyết giờ lại đỏ mặt, thậm chí còn bụm mặt lại.

Đó là một nữ tử rất dễ thẹn thùng ngại ngùng, trong lúc lịch luyện ở Tử Vong Cốc, bởi vì hoảng sợ nên loạn quyền đánh chết Lang Thú, tâm tính thay đổi.

Nói ngắn gọn.

Đừng nhìn bình thường văn văn nhược nhược rất đáng yêu, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu thì sẽ cực kỳ tàn nhẫn.

Lý Thượng Thiên và Lăng Uyên Tuyết đều là đại biểu cho chuẩn đệ tử hạch tâm, miêu tả hai người bọn họ tương đương với miêu tả tất cả, sau đó, hắn chuyển ống kính qua đệ tử hạch tâm, làm trụ cột vững vàng của tông môn, bọn họ chiến đầu càng cường thế hơn!

Lục Thiên Thiên khống chế hệ băng thì không cần phải nói, một chiêu độ không tuyệt đối thì đóng băng một lượng lớn U Linh, biến bọn nó thành một đống tượng băng sinh động như thật.

"Keng!"

Rút kiếm!

"Keng!"

Thu kiếm!

"Keng!"

Rút kiếm thu kiếm, rút kiếm thu kiếm!

Dưới vô số lần thao tác cực hạn của Chu Hồng, mấy ngàn U Linh bị đóng băng đều bị tháo thành tám khối!

"Vù vù!"

Nhưng mà làm như vậy lại khiến cho nhiều U Linh nhắm vào hơn, bọn nó giương nanh múa vuốt kèm theo năng lượng quỷ dị bay tới.

"Ầm ầm ầm ầm!"

Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, Chu Hồng không chút thương tổn vì trước người đã có một cái lưu quang thuẫn, ngăn chặn toàn bộ lực lượng quỷ dị.

"Hưu."

Cùng lúc đó, Dạ Tinh Thần hóa thành lưu quang vọt tới, những U Linh đang vây quanh thuẫn bài oanh kích vỡ nát thành hư vô trong nháy mắt.

"Kèn kẹt!"

Tiêu Tội Kỷ từ trong tinh không cuồn cuộn tới, cất lưu quang thuẫn, tay trái tay phải dần dần hội tụ ra song đao, sau đó vọt vào chỗ U Linh dày đặc nhất.

Công phía trước, thủ ở sau.

Một trước một sau, trong nháy mắt xông vào trong quân địch!

"Rầm rầm rầm!"

"Rầm rầm rầm!"

Hai người một công một thủ, tựa như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm xuyên qua phòng tuyến của địch quân, trong lúc phối hợp lẫn nhau thì cũng trình diễn cho mọi người biết cái gì mới là hợp tác tác chiến.

Quân Thường Tiếu vui mừng.

Tuy đệ tử hạch tâm đều có thực lực rất mạnh mẽ nhưng hắn xem trọng tổ hợp Dạ Tiêu hơn, bởi vì quan hệ của hai người đã vượt xa tình đồng môn, đã tăng lên đến cấp cao hơn.

Bây giờ cho dù có mười Thiên Cơ cảnh đến thì cũng không đủ cho hai người này giết.

"Vù vù!"

"Vù vù!"

Ngay lúc này, không gian nơi xa đột nhiên run run, mười con U Linh hình thể càng to lớn hơn xuất hiện, theo khí tức bạo phát ra thì bọn nó đều đạt tới Thiên Cơ cảnh!

"Ha ha ha!"

Hệ thống nhịn không được cười to, nói: "Muốn cái gì thì tới cái đó!"

". . ." Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không lâu sau thì lại cười lên, nói: "Cũng là kinh nghiệm bảo bảo."

Quả nhiên.

Tổ hợp Dạ Tiêu nhìn thấy U Linh mạnh hơn xuất hiện thì từ trong quân địch giết ra, chia ra làm hai hướng trái phải, sức mạnh Chân Linh toàn diện bạo phát, chém giết tới.

"Rầm rầm rầm!"

Kề vai sát cánh, toàn diện nở hoa!

Trong khoảng thời gian ngắn, mười con U Linh cấp Thiên Cơ cảnh vừa xuất hiện đã chết hết trong tay Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ, hai người liếc nhau một cái, mỉm cười.

Tình cảnh này bị Lý Thượng Thiên phát hiện, quả quyết cầm máy chụp hình chụp hình.

...

Vạn Cổ Tông quá mạnh.

Dù cho U Linh từ trong hư không cuồn cuộn không dứt thì cũng không thể chống lại.

Sau mười phút, các vị cao tầng và các đệ tử, một người cản trước một cái vết nứt, ra một con giết một con, chính là ôm cây đợi thỏ.

Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh lắc đầu.

Anh em bọn họ biết khá rõ thực lực của Vạn Cổ Tông, có thể bình tĩnh đối mặt.

"Ai."

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Nếu như chỉ có trình độ như thế nào thì bảo tàng chính là vật trong bàn tay của Vạn Cổ Tông ta."

". . ."

Hệ thống im lặng nói: "Hắn thật là tiện!"

"Ong ong!"

Đúng vào lúc này, đột nhiên toàn bộ khu vực tinh không run rẩy trên diện rộng, Quân Thường Tiếu đang đắc ý thì bị truyền tống đến một cái không gian nhỏ trong nháy mắt.

Cao tầng và đệ tử của Vạn Cổ Tông, hoặc là đơn độc, hoặc là hai người, bị truyền tống đến từng khu vực khác nhau, chỉ có Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh lại giống như bị vứt bỏ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

"Người đâu?"

"Tình huống như thế nào!"


Bình Luận (0)
Comment