Chương 1991. Chúc Quân Hảo Vận
Công bố tin tức Thiên Ma Hoàng nuốt vị diện ra, không cần biết có ai tin tưởng hay không, Quân Thường Tiếu đều phải đi ngăn cản đối phương, tranh thủ nhiều thời gian cho các sinh linh hơn.
Đây là hiệp chi đại giả, vì nước vì dân.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu dám đi tìm Thiên Ma Hoàng cũng vì hắn đã đạt tới Thiên Cơ cảnh đỉnh phong, nếu là trước đây thì hắn phải suy tính kĩ hơn.
"Với thực lực của ta bây giờ, đánh không lại thì hẳn cũng có thể chạy trốn."
Trên đường, Cẩu Thặng bắt đầu tự hỏi.
Hắn chỉ đi ngăn cản Thiên Ma Hoàng nuốt vị diện, không phải đi quyết chiến sinh tử, thấy thời cơ bất ổn thì chắc chắn phải chạy.
"Hi vọng đừng bị đánh như chó." Hệ thống nói.
"Nãi."
Quân Thường Tiếu nói: "Cố hết sức nãi."
". . ."
Hệ thống im lặng nói: "Kí chủ phải hiểu, lần này đối mặt địch nhân không giống như trước đây, khi không có thực lực tuyệt đối thì tốt nhất là đừng chạm mặt, lỡ như . . . về không được thì sao."
"Ý ta đã quyết."
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: "Nhất định phải chiếu cố hắn."
"Được thôi."
Hệ thống nói: "Xem như ta chưa nói gì cả."
"Huống chi." Quân Thường Tiếu nói: "Không phải có ngươi sao? Nếu không được thì ngươi phụ thể đánh thay ta."
"Nếu như kí chủ có ý nghĩ như thế thì ta khuyên ngươi mau đi về đi." Hệ thống nói.
"Có ý gì?"
"Ta không phải vạn năng."
Hệ thống nói: "Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, ta không làm được nghịch thiên cải mệnh."
". . ."
"Hơn nữa."
Hệ thống lại nói: "Có một số chuyện kí chủ phải tự mình đối mặt với nó mà không phải mượn lực lượng bên ngoài, bởi vì làm như vậy không chút ý nghĩa gì cả."
Nó không chửi bậy, cũng không trêu chọc, khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm túc, có chút không quen.
"Cho nên."
Quân Thường Tiếu cũng nghiêm túc, nói: "Ta muốn đi tìm Thiên Ma Hoàng."
"Những năm này, ta làm bạn bên cạnh kí chủ, chứng kiến kí chủ từ không có danh tiếng gì cho tới thanh danh hiển hách, từng có vui vẻ cũng có buồn rầu, từng có gian khổ cũng có thu hoạch." Hệ thống nói: "Sau này nếu còn cơ hội thì hi vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
"Móa!"
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi đang để lại di ngôn đó hả?"
"Không phải muốn đi tìm Thiên Ma Hoàng sao, chủ động đi chịu chết, ta cũng phải để lại di ngôn!" Hệ thống gầm lên.
Quân Thường Tiếu sững sờ một chút, mỉm cười.
Hắn biết, cái tên này đang lo lắng cho mình, chỉ là biểu hiện tương đối kiêu ngạo thôi.
Mỗi lần Tiểu Sỉ đều ác mồm ác miệng, thậm chí hiểu qua rõ, đến ngày gặp lại thì trong lòng sẽ ngũ vị tạp trần, người ai mà không có tình cảm, không khó coi.
"Đừng đi."
Hệ thống nói: "Cẩu thả sống không tốt sao?"
"Nếu bây giờ mà ta còn cẩu thả thì vũ trụ sẽ bị hủy diệt."
Quân Thường Tiếu cũng muốn tiếp tục cẩu thả, cẩu thả ra một cái thông thiên đại đạo, nhưng, nếu để cho Thiên Ma Hoàng không ngừng nuốt vị diện thì kết quả sau cùng sẽ tạo thành tai nạn khủng bố.
Bây giờ.
Cho dù thành công hay không thì hắn cũng phải cản.
Ít nhất sẽ không thẹn với lương tâm, ít nhất hắn từng cố gắng.
"Nếu như chết thì sao?"
"Không quan trọng."
Quân Thường Tiếu giống như đã coi nhẹ sinh tử.
". . ."
Hệ thống nói: "Chúc quân hảo vận."
"Hưu!"
Quân Thường Tiếu gia tốc bay về Vong Linh Giới, mặc dù phía trước là bóng đêm vô tận nhưng hắn vẫn không chút e ngại bay tới.
. ..
"Cái thằng đó đang nói chuyện giật gân!"
"Sao chúng ta phải vứt bỏ gia viên của mình chứ!"
Trong một vị diện nào đó, rất nhiều võ giả nhớ lại những gì Quân Thường Tiếu nói trong màn sáng, đồng loạt khịt mũi coi thường.
Không trách bọn họ vô tri, bởi vì không ai chỉ nghe mấy câu mà vứt bỏ gia viên của mình, trừ phi tai nạn đến thật mới bừng tỉnh đại ngộ, mới hối hận.
Rất khéo.
Tai nạn đến thật!
"Vù vù!"
Đột nhiên, một luồng khí tức âm trầm từ bầu trời áp xuống.
Sau khi những sinh linh ở đây cảm nhận được thì đều dựng cả tóc gáy, tay chân lạnh lẽo, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ.
"Hưu."
Lưu quang màu đen xuyên qua hàng rào không gian, đáp xuống một ngọn núi cao, đợi lưu quang tiêu tán thì Thiên Ma Hoàng đứng ngạo nghễ, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Trong mắt hắn.
Toàn bộ vị diện này sẽ thành đồ ăn của mình.
"Xoát!"
Thiên Ma Hoàng ngồi xổm xuống, hai tay cắm vào trong đất bùn, vận chuyển Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp, lực lượng tà ác từ mười ngón thẩm thấu ra, nhanh chóng tràn ngập trong thế giới này.
Sức sống, năng lượng.
Đều bị chậm rãi khống chế trong thời khắc ấy.
Trên mặt Thiên Ma Hoàng dần hiện ra biểu cảm ngất ngây.
Rất mỹ diệu, rất là hưởng thụ.
"Ai!"
Ngay lúc này, cường giả trong vị diện phát hiện ra hắn, đồng loạt từ bốn phương tám hướng bay tới.
"Ngươi đang làm cái gì!"
Bọn họ không hiểu tại sao vị khách không mời mà đến này phải cắm hai tay vào bùn đất, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, chắc chắn có chuyện không ổn, cho nên bọn họ lập tức ngưng tụ lực lượng đập tới.
"Lăn!"
Thiên Ma Hoàng đang khuếch đại phạm vi bao phủ của thôn phệ chi lực, cho nên không có thời gian để ý tới một bầy kiến hôi, chỉ quay đầu lại, mặt mũi dữ tợn, nói: "Lăn."
"Bành bành bành!"
Mười mấy tên võ giả Tầm Chân cảnh đỉnh phong từ bốn phương tám hướng đánh tới hoàn toàn không kịp hoảng sợ thì đã vỡ nát thành mưa máu tại chỗ.
Một chữ.
Ẩn chứa uy áp cực mạnh, trực tiếp miểu sát bọn họ!
Khủng bố, đáng sợ!
"Vù vù!"
Sâu trong lòng đất, thôn phệ chi lực vẫn đang tràn ngập, cuối cùng hóa thành hình dạng dây thừng, trói chặt vị diện bản nguyên.
"Xoát!"
Thiên Ma Hoàng thuần thục co mười ngón lại, sức sống và nguồn năng lượng cuồn cuộn không dứt nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể.
Thực lực từng bước tăng lên, vị diện này thì từ phồn vinh mạnh mẽ tràn đầy sức sống dần dần chuyển hóa thành khô héo điêu linh, cho đến khi triệt để tiêu vong, bao gồm cả vị diện, sinh linh, và tất cả các loại tư nguyên!
"Khặc khặc khặc!"
Thiên Ma Hoàng đứng trong vũ trụ, cảm nhận lực lượng lại mạnh lên không ít, đắc ý cười lên, tiếng cười quái dị.
Trong khoảng thời gian này, hắn nuốt rất nhiều vị diện, đại trung tiểu đều có, thực lực cũng tăng lên vô cùng rõ ràng.
"Nếu như ăn hết toàn bộ thượng tầng vũ trụ thì chắc chắn bản Hoàng sẽ vô địch trên đời này, đến lúc đó muốn nhìn trộm vĩnh sinh chi mê cũng dễ như trở bàn tay!"
"Khặc khặc khặc!"
. ..
Càn Linh Giới bị ăn.
Sợ là ngàn vạn sinh linh đã biến thành thực vật cũng không hối hận, bởi vì cho dù bọn họ tin lời của Quân Thường Tiếu nói thì cũng không kịp chạy trốn.
Có thể nói.
Đây là một loại tai nạn mà sức người không thể chống lại.
Tử vong, là tất nhiên.
"Giới chủ!"
Trong một đại điện to lớn, một tên cao tầng khủng hoảng chạy tới: "Càn Linh Giới. . . Không còn!"
Vị diện này cách Càn Linh Giới rất gần, cũng thiết lập quan hệ đồng minh, cho nên khi bên kia đột ngột biến mất thì bọn họ cũng phát hiện được.
"Chẳng lẽ. . ."
Giới chủ tướng mạo uy nghiêm đó đứng dậy, nhớ lại lời cảnh cáo của Quân Thường Tiếu trong màn sáng lúc đó, cau mày nói: "Thiên Ma Hoàng đang nuốt vị diện thật?"
"Rút lui!"
"Nhanh chóng rút lui!"
Vị Giới chủ này cũng có chút đầu óc, nhận ra không ổn thì lập tức chuẩn bị chạy trốn.
Chỉ tiếc là toàn bộ thế giới rút lui cần có thời gian, Thiên Ma Hoàng thì không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, chỉ sau một ngày, hắn mang theo Ma khí đầy trời bay vào.
"Ừm?"
"Muốn chạy trốn?"
Phát hiện sinh linh trong vị diện này đang chuẩn bị chạy nạn, Thiên Ma Hoàng nhếch miệng khinh thường, nói: "Mục tiêu bị bản Hoàng nhắm trúng thì chắc chắn sẽ biến thành đồ ăn."
"Xoát!"
Quy củ cũ, hai tay cắm đất.
Thế mà, ngay khi hắn chuẩn bị phóng ra thôn phệ chi lực thì ánh mắt đột nhiên lãnh lệ, cũng nhanh chóng giơ tay chắn trước mặt.
"Ầm ầm."
Mặt đất nổ tung, bụi đất tung bay!
"Hưu!"
Thiên Ma Hoàng từ trong bụi đất che khuất bầu trời bay ra ngoài, đáp xuồng một ngọn núi khác, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trong tầm mắt, trong vùng núi đã vỡ nát đó, bóng người mơ hồ dần dần hiện ra, cuối cùng hoàn toàn hiện ra hình ảnh Quân Thường Tiếu cầm Hiên Viên Thần Kiếm trong tay.
Không sai.
Nơi này là Vong Linh Giới!
Thượng Quan Hâm Dao suy đoán đúng nhưng cũng không có đoán ra được hắn sẽ ăn Càn Linh Giới kế bên trước.
Thấy rõ dung mạo của người đột nhiên đánh tới, Thiên Ma Hoàng nắm chặt hai tay, trán nổi gân xanh, nói: "Quân Thường Tiếu!"
Ba chữ.
Hô muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi, tê tâm liệt phế! !