Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 2009 - Chương 2009. Ngàn Năm Sau

Chương 2009. Ngàn Năm Sau
Ngàn năm sau.

Vạn Cổ Vực hoàn toàn thành hình.

Khu vực trung tâm do Vạn Cổ Giới tọa trấn, bốn phía là từng vòng do các vị diện lớn tạo thành.

Để phân chia ra, Quân Thường Tiếu chia làm từ một đến chín cấp, số càng nhỏ đẳng cấp càng nhỏ, số càng cao đẳng cấp càng cao.

Như phía ngoài cùng là vị diện cấp một.

Hết cách rồi.

Đều là đại lục từ hạ giới dời tới, bởi vì điểm xuất phát không giống nhau nên chỉ có thể xếp hạng thấp nhất.

Quân Thường Tiếu lợi dụng Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Thụ, xâu chuỗi tất cả vị diện trong Vạn Cổ Vực, mỗi bậc lại có một mức độ thuộc tính thiên địa riêng.

Nếu như sau này có vị diện cấp thấp có thể phát triển, thì có tư cách đi vào khu vực cao hơn, hưởng đãi ngộ cao hơn.

Đương nhiên.

Nếu như vị diện cấp cao không biết tiến thủ, thì sẽ dần dần thụt lùi ra ngoài.

Chính sách này thoạt nhìn có chút tàn khốc nhưng Quân Thường Tiếu phải thực hành, bởi vì vị diện và võ giả muốn mạnh mẽ thì nhất định phải có đủ động lực.

Thậm chí hắn còn lập ra quy định các vị diện có thể công kích lẫn nhau.

Bồi dưỡng bọn họ như trồng một đóa hoa trong nhà kính không bằng để bọn họ trải qua gió táp mưa sa.

"Sau đó thì sao?"

"Không có."

". . ."

Khóe miệng Viên công tử giật một cái, nói: "Tông chủ, để các vị diện lớn công kích lẫn nhau, tùy ý cướp giật, hệ thống Vạn Cổ Vực sớm muộn gì cũng sụp đổ."

"Đó là chuyện sau này, bổn tọa sẽ không xen vào." Quân Thường Tiếu nói.

". . ."

Tốt xấu gì cũng là người sáng tạo ra Vạn Cổ Vực, cũng quá không có trách nhiệm!

"Không được."

Viên công tử nói: "Nhất định phải sửa đổi."

"Sửa đổi như thế nào?"

"Ta hiểu ý của tông chủ, sợ bọn họ quá an nhàn cho nên mới cho phép chém giết lẫn nhau, nhưng dùng thuốc mạnh thì dễ phản tác dụng, không bằng quy định thời gian khai chiến cố định, ngoài khoảng thời gian đó thì ngưng chiến."

"Được."

Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Giao cho ngươi, bổn tọa đi ra ngoài một chuyến."

"Lại đi?"

Viên công tử muốn khóc.

Từ sau khi tông chủ thành hôn đến bây giờ cũng đã qua ngàn năm, nội vụ lớn nhỏ đều ném hết cho mình, vợ chồng hắn thì thường xuyên đi du sơn ngoạn thủy!

"Ai."

Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa cũng có nỗi khổ tâm."

"Không phải là muốn có con sao." Viên công tử nói: "Chuyện nhỏ!"

". . ."

Quân Thường Tiếu gầm lên: "Đã một ngàn năm mà còn không có động tĩnh! Bổn tọa có thể không nóng nảy được sao!"

Viên công tử vội vàng an ủi: "Cố tiền bối muốn có con còn tốn mấy vạn năm mới được, tông chủ và phu nhân còn trẻ, không cần cố sức, chỉ cần thuận theo tự nhiên là đủ."

"Đánh rắm!"

Quân Thường Tiếu nói: "Bị thiên đạo quy tắc đè ép, không thể thuận theo tự nhiên!"

"Cách điều chế sinh con của Cố tiền bối đâu? Tông chủ không dùng hả?" Viên công tử nói.

Nói đến cách điều chế này, còn nhớ năm đó Cẩu Thặng tiện tay ném vào nhẫn không gian, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.

"Ai."

Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng nói: "Dược tài mà cách điều chế đó cần quá hi hữu, mấy năm này bổn tọa lật úp sấp Vạn Cổ Vực nhưng vẫn có mấy loại chưa tìm được."

Viên công tử trầm mặc.

Quá thảm.

Sau này mình tuyệt đối sẽ không lấy vợ.

"Không nhắc tới nữa."

Quân Thường Tiếu khoát khoát tay, nói: "Tông môn giao cho ngươi quản lý, bổn tọa tiếp tục đi tìm dược tài."

Rời khỏi đại điện, trở lại đình viện của mình, Hoa Mân Côi đang cắt tỉa hoa hồng, bởi vì đã trở thành vợ nên khí chất càng ung dung hoa quý hơn trước kia.

"Đi thôi."

Quân Thường Tiếu hô.

"Đã tìm hết toàn bộ tinh vực rồi, còn có thể đi chỗ nào nữa?" Hoa Mân Côi nói.

Quân Thường Tiếu hơi suy tính một chút, nói: "Đi một cái vũ trụ khác."

"Không nguy hiểm chứ?"

Hoa Mân Côi có chút lo lắng.

Tuy nàng cũng rất muốn có con, nhưng chuyện này là do trời định, cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

"Phu quân ngươi là Vực chủ Vạn Cổ Vực, đi vũ trụ khác thì có nguy hiểm gì." Quân Thường Tiếu có chút kiêu ngạo nói.

"Nghe phụ thân đại nhân nói." Hoa Mân Côi nói: "Vũ trụ khác cường giả cao thủ như mây, với tính tình của ngươi, đi tới đó chắc chắn sẽ gây phiền phức."

"Không thể nào."

Quân Thường Tiếu nói: "Lần này ta đi chỉ vì muốn tìm dược tài."

"Ha ha."

Hệ thống cười nhạo, nói: "Ai mà tin."

"Được rồi."

Hoa Mân Côi để cây kéo xuống, nói: "Vậy thì đi xem một chút."

"Đi!"

Quân Thường Tiếu ôm nàng, hóa thành lưu quang biến mất tại chỗ.

"Đi ngay bây giờ?"

"Đương nhiên!"

. ..

"Ai."

Tô Tiểu Mạt ngước cằm lên, nói: "Mỗi lần tông chủ đi đều tràn đầy hi vọng, mỗi lần trở về đều tràn đầy thất vọng."

"Đúng vậy."

Lý Thanh Dương đồng ý.

Hai anh em này tỏ vẻ phiền muộn, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau.

Quân Thường Tiếu và Hoa Mân Côi thành hôn không bao lâu thì Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt cũng lần lượt cử hành hôn lễ, tuy quy mô kém tông chủ nhưng cũng rung động Vạn Cổ Vực, các thế lực lớn đồng loạt cầm theo tiền cưới đến chúc mừng.

Trọng điểm là lần lượt.

Không phải hai đôi đồng thời thành hôn!

Đồng thời kết hôn thì tiền cưới chỉ có một phần, đương nhiên phải tách ra.

Chuyện này khiến cho các vị diện khổ cực, trong thời gian ngàn năm, chỉ tiền cưới thôi thì phải chi ra vô số lần, hôm nay không phải đệ tử này kết hôn thì ngày mai sẽ là đệ tử kia kết hôn.

Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt đã thành hôn, vấn đề quấy nhiễu bọn họ cũng giống như Quân Thường Tiếu, bị thiên đạo hạn chế áp chế, rất khó có con.

Cẩu Thặng không có con là vì thọ nguyên của Hoa Mân Côi cao.

Xảo Nhi tỷ và Hạ Thủy Vân đều là tuổi tác bình thường, sao cũng khó như vậy?

Bởi vì Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt đều đạt tới Thiên Cơ cảnh, dù tuổi tác phù hợp thì cũng không thoát được áp chế.

Nói trắng ra.

Cảnh giới càng cao thì càng khó có con.

Vợ mình vẫn luôn không có động tĩnh gì, chắc chắn Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt cũng gấp gáp, cho nên chỉ có thể chờ đợi tông chủ có thể tìm được dược tài trong cách điều chế, sau đó luyện thêm mấy tấm.

.

Vạn Cổ Tông có không ít đệ tử không có con, lần này Quân Thường Tiếu dẫn Hoa Mân Côi rời đi, xem như gánh vác trách nhiệm hưng suy của toàn bộ tông môn!

Nói đến con cái.

Thì không thể không nhắc tới Dạ Tinh Thần.

Tông chủ và đồng môn còn đang buồn rầu vì chuyện này thì hắn đã có từ lâu rồi, không thể không nói là may mắn.

Thế mà.

Ngàn năm qua, Dạ Đế sống cũng không vui.

Có con không giả, nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn ở trong bụng mẹ không chịu ra!

Muốn sinh nhưng không có.

Có thì sinh không ra.

Vạn Cổ Tông cũng là chỗ tập hợp kỳ hoa.

"A a!"

Vào lúc này, một tiếng gào từ phía sau núi vọng ra, các đệ tử nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hà Vô Địch ôm đầu, đi tới đi lui quanh Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Thụ.

"Lại nữa."

"Có phải ngày nào không hô lên thì ngày đó hắn không thoải mái hay không?"

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi ngồi xổm ở phía xa, thầm nói.

"Những năm này Hà sư đệ vẫn luôn nghiên cứu xem phải làm như thế nào mới mở ra Vĩnh Sinh Chi Môn, nhìn tình huống trước mắt thì sợ là sẽ biến thành Series Hữu Sinh."

Mọi người lắc đầu, tự làm chuyện của mình.

Bởi vì đã nhìn riết cũng quen rồi.

"Không đúng!"

Hà Vô Địch đi vài vòng quanh Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Thụ, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, lấy một bản tàn quyển ra, tỉ mỉ nghiên cứu, nói: "Chắc chắn không đúng!"

"A!"

Ngửa đầu hét lớn: "Quá khó!"


Bình Luận (0)
Comment