Chương 302. Loại người giá áo túi cơm, để lại cái mạng đi!
Sau một ngày rời đi Ma Sát Tông, một tên đà chủ Ma Sát tông vừa nhận được tin tức liên quan đến Thanh Long Yển Nguyệt Đao, lập tức cho người ngày đêm đuổi theo.
Tốc độ này, rất nhanh!
Tông môn tam lưu tà phái,
phân đà trải rộng khắp các Châu, trên phương diện tình báo có thể nói làm vô cùng xuất sắc.
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm cau mày lại.
Từ hơi thở tên đà chủ này toát ra, có thể thấy tu vi hẳn là Võ Tông đỉnh phong, mặc dù hai người họ không sợ, nhưng một khi xảy ra tranh chấp, chẳng khác nào đắc tội Ma Sát Tông!
Nếu như là chính phái mà nói, đắc tội thì cứ đắc tội thôi.
Nhưng đây là một tà phái, chỉ cần kết thù oán, khẳng định bọn chúng sẽ trả thù trực tiếp.
"Ngươi muốn mượn đao sao?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Không phải là không được."
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm khẽ giật mình, chẳng lẽ Quân chưởng môn chấp nhận giao đao cho Ma Sát Tông?
Cũng đúng thôi.
Lại binh khí chứa khí linh này tuy là cường hãn.
Nhưng vì nó mà dẫn đến mối họa chết người, chi bằng giao cho Ma Sát Tông cũng xem như là lựa chọn sáng suốt.
"Bất quá."
Quân Thường Tiếu đưa tay ra, Thanh Long Yển Nguyệt Đao bỗng xuất hiện, ánh mắt sắc bén nói:
"Còn phải xem ngươi có năng lực này không nha."
"Roẹt roẹt roẹt!"
Bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nèm xiên thịt trên tay đi, lần lượt rút ra Hàn Phong Kiếm, từng người biểu lộ ánh mắt tràn đầy chiến ý.
Hai tên trưởng lão Thương Sơn Phái ngạc nhiên không thôi, trong lòng thầm bội phục nói:
"Không hổ danh là Thiết Cốt Phái, quả nhiên xương cốt cứng rắn có khác!"
Vương Đông Lâm đứng dậy, bạo phát tu vi Võ Tông đỉnh phong, trầm giọng nói:
"Ngươi muốn mượn đao của Quân chưởng môn, vậy cũng cần phải hỏi Vương mỗ có đồng ý hay không!"
"Vương trưởng lão."
Quân Thường Tiếu nói:
"Chuyện này là người Ma Sát tông tìm đến mượn đao của Quân mỗ, không quan hệ gì với Thương Sơn Phái cả, mời quý tông đừng nhúng tay vào."
Không chút do dự đứng về phía mình khi đối mặt một cái tà phái, điều này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng không thể vì thế mà liên lụy đến Thương Sơn Phái.
Nếu như muốn đắc tội, vậy để Thiết Cốt Phái ta nhận tội này đi!
Huống hồ, bọn người này vốn chính là đến tìm mình.
Vương Đông Lâm sao có thể quay mặt làm ngơ, nghiêm túc đều:
"Quân chưởng môn..."
Quân Thường Tiếu ngắt lời nói:
"Cái bọn cặn bã này mà cũng dám đến mượn đao, bổn tọa và các đệ tử có thể giải quyết dư sức, Vương trưởng lão đứng bên cạnh xem chiến là được rồi."
"Khà khà."
Tên đà chủ kia cười quái dị nói:
"Khó trách Quân chưởng môn dám khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, ngươi rất ngông cuồng nha."
"Tuy là vậy..."
Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Quân chưởng môn nhất định muốn bổn tọa chủ động lấy đao hay sao?"
"Ngươi có thể mượn được, đó là bản lĩnh của ngươi."
Quân Thường Tiếu nói.
Đà chủ cười nói:
"Một khi bổn tọa động thủ, cũng không hẳn chỉ là mượn đao, rất có thể còn mượn luôn cả tính mạng của Quân chưởng môn và đệ tử, chính vì thế, Quân Thường Tiếu nhà ngươi cần phải suy nghĩ cho thấu đáo nha."
"Phụt!"
Vừa dứt lời, ngay lập tức một tên đệ tử bị chém gục ngã.
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nói:
"Muốn mượn thì nhào vô, vì cái gì nói nhãm nhiều quá vậy."
Dạ ca của chúng ta, người hung ác không thích nói nhiều!
Tên đà chủ kia chuyển ánh mắt lạnh lẽo sang âm độc, nói:
"Tiểu tử, ngươi dám giết người Ma Sát tông ta, bổn tọa phải khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ya!"
Trong nháy mắt quanh người hắn tràn ngập ra khí đen âm u, sau đó hóa thành một cái bàn tay âm u, đập thẳng về hướng Dạ Tinh Thần.
Vèo~~
Đột nhiên, một đao ảnh xanh trực tiếp bay đến, trực tiếp chém nát bàn tay ngưng tụ từ tà khí.
Quân Thường Tiếu giơ đao lên, nói:
"Lão già chết tiệt, đối thủ của ngươi là bổn tọa."
Tên đà chủ khẽ giật mình, hai mắt nóng rực nhìn thẳng về phía Thanh Long Yển Nguyệt Đao, nói:
"Quả nhiên là đao tốt, thật không uổng công bổn tọa ngày đêm đuổi theo."
"Soát!"
Trong lúc nói chuyện, khí đen quanh người hắn điên cuồng khuếch trương, sau đó ngưng tụ thành một cái bàn tay cực lớn, cùng với đó là mấy chục vạn cân đập tới.
Trong khi đó.
Đệ tử Ma Sát Tông rải rác xung quanh, cùng một lượt phòng thích khí đen, sát khí hùng hồn đánh thẳng về phía bọn người Lý Thanh Dương.
Riêng phần Dạ Tinh Thần.
Số người công kích hắn lên đến hai ba tên, thực lực rơi vào khoảng Võ Sư ngũ lục phẩm.
"Các bảo bối."
Quân Thường Tiếu giơ đao chém về phía bàn tay cực lớn kia, đồng thời hô to:
"Giết sạch bọn hắn cho bổn tọa!"
"Soát!"
Dạ Tinh Thần thi triển Túng Vân Bộ xông lên trước một bước, linh lực rót vào trong Hàn Phong Kiếm, thanh kiếm bộc phát sự sắc bén trong nháy mắt.
Vèo!!!
Nhất Tự Kiếm Quyết được thi triển, trong nháy mắt hình thành mấy chục đạo kiếm ảnh, dùng một loại bá khí, chia năm xẻ bảy một tên đệ tử Ma Sát tông đang xông tới!
Dựa vào thực lực hiện tại của Dạ Tinh Thần, kết hợp với Hàn Phong Kiếm và kiếm kỹ, đừng nói Võ Sư ngũ lục phẩm, dù trước mặt hắn là Võ Sư đỉnh phong thì kết quả cũng không đổi.
Một bên khác.
Quân Thường Tiếu lần nữa chém nát bàn tay cực lớn bằng Thanh Long Yển Nguyệt Đao, khí đen âm u cũng bị tan vào hư vô.
Đà chủ thầm giật mình.
Thanh đao này bộc phát ra đao khí, thế mà có thể khắc chế ma khí của mình!
Nói nhảm gì chứ.
Quan Nhị Gia dùng chính là chí dương chí cương đao!
Đừng nói là ma khí, dù có là yêu ma quỷ quái, tới một người giết một người, hoàn toàn không nói đạo lý!
Quân Thường Tiếu cũng nhận ra được điều này, chiến ý trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt, ngay sau đó giơ đao xông lên.
"Phụt!"
"Phụt!"
Bọn người Lý Thanh Dương cũng đã va chạm với mấy chục tên đệ tử Ma Sát Tông, sau đó thành công chém giết mấy tên, tất cả là nhờ có ưu thế về thân pháp, vũ khí.
Hai người Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.
Từ lúc đệ tử Thiết Cốt Phái biểu hiện ra tinh thần sát phạt và hung hãn có thể thấy, rõ ràng đã trải qua chiến trận!
Bọn người Lý Thanh Dương không chỉ biểu hiện ra thủ đoạn giết người lạnh lùng, mà còn biết phối hợp với đồng môn, chuyện này khiến hai tên trưởng lão Thương Sơn Phái phải liên tục tán thưởng.
Bọn đệ tử Thiết Cốt Phái này, thật quá đáng sợ!
Chỉ một hồi giao tranh ngắn ngủi, hơn hai mươi đệ tử và Lý Thanh Dương, dựa vào bản thân tu vi cường hãn, vẫn luôn chiếm thế chủ động tuyệt đối.
"Bành!"
Lý Ngọc Hoa không dùng vũ khí, thay vào đó sử dụng Kiên Thiết Thuẫn, trực tiếp đụng một tên đệ tử Ma Sát Tông bay ra ngoài, giữa đường phun máu như tiên nữ tán hoa.
Long Tử Dương dùng Bá Vương Thương xông pha chiến trận như một vị chiến tướng, đâm thẳng vào trong quân địch rồi điên cuồng chém giết.
Tầm khoảng mười phút đồng hồ sau.
Hơn ba mươi tên đệ tử Ma Sát Tông đi theo đà chủ, toàn bộ gục ngã trước mặt đệ tử Thiết Cốt Phái, sự uy hiếp của bọn hắn, còn không bằng quần thể Địa Viêm Lang trong Tử Vong Cốc.
"Cặn bã."
Dạ Tinh Thần giẫm trên một cái thi thể, dùng trang phục của đối phương lau sạch vết máu dính trên thân kiếm.
"Uỳnh!"
Nơi xa vang lên âm thanh, Quân Thường Tiếu chém xuống một đao, tạo thành đạo ảnh trực tiếp chặt đứt mấy cây đại thụ chắn ngang phía trước.
Tên đà chủ Ma Sát Tông chật vật né tránh rút lui, sau lưng hắn nhất thời lạnh toát mồ hôi.
Tên này có thực lực không thua gì tông chủ Thánh Tuyền Tông, thậm chí rất có thể còn mạnh hơn, nguyên nhân là hắn tu luyện chính là bàng môn tà đạo.
Nhưng đao khí của Quan Nhị Gia có tính khắc chế ma khí, cho nên tên này rất khó chịu.
Ví dự như vừa rồi.
Hắn lấy ma khí hình thành kết giới phòng ngự, nếu đổi lại là Vương Đông Lâm khẳng định không thể công phá, kết quả bị một đao chém rách!
Thực lực hắn rõ ràng mạnh hơn nhiều so với Quân chưởng môn, hết lần này tới lần khác bời bị đao khí bá đạo ảnh hưởng, cho nên có một sự khó chịu không hề nhẹ.
"Đáng chết!"
Thuộc hạ đã chết hết, bản thân tu luyện ra ma khí bị khắc chế, tên đà chủ đã dâng lên ý định rút lui, đồng thời không quên để lại một câu ngoan thoại:
"Quân Thường Tiếu, thù này bổn tọa nhớ kỹ!"
"Soát!"
Nói xong, hắn thi triển bộ pháp quỷ dị thoát đi.
Vừa mới nhấc chân, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một hơi thở nặng nề, hắn bỗng rùng mình một cái rồi quay đầu lại nhìn.
"Đạp."
Quân Thường Tiếu nhanh chóng đuổi theo, phía trên áo bào có linh hồn Quan Nhị Gia theo sát.
"Soát!"
Hắn giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên, đột nhiên chém ra một đao, âm thanh phát ra như chuông lớn vang vọng khắp núi rừng:
"loại người giá áo túi cơm như ngươi, để lại cái mạng đi!"
Vèo!
Đao ảnh xanh cuốn tới, cùng với đó là hơi thở chí cương chí dương, khí đen âm u vốn tràn ngập khắp nơi, nhất thời bị chém không còn một tia.
"Không xong!"
Tên đà chủ biểu lộ ánh mắt sợ hãi, năng lượng bên trong Linh Hạch điên cuồng tràn ra, muốn né tránh trước khi đao kia bổ trúng.
Làm chuyện vô ích, bởi vì lúc hắn vừa muốn né tránh, đao ảnh xanh nhất thời lướt ngang qua người, đồng thời để lại một dấu đao ở giữa không trung.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Khu vực mấy chục mét hiện lên hình quạt, từng cây từng cây đại thụ đứt gãy ngã xuống, đồng loạt cắm thẳng xuống mặt đất.