Chương 312. Hàng phục Giang Tà!
Giang Tà nhất quyết bảo vệ tôn nghiêm của một tên Võ Vương!
"Được thôi."
Quân Thường Tiếu hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn với đối phương, đưa tay phải ra, lấy ra Chiêu Hàng Lệnh vẫn còn nóng từ bên trong không gian giới chỉ.
"Khà khà."
Giang Tà nhìn thấy lệnh bài có khắc hai chữ “chiêu hàng”, bỗng hắn cười quái dị nói:
"Tiểu tử, ngươi đang diễn xiếc khỉ hả?"
"Chiêu hàng đi."
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Véo!
Hai chữ “chiêu hàng” trên lệnh bài lóe lên ánh sáng trắng, một đạo tia sáng bay ra trong nháy mắt, không một chút sai lệch bắn đến giữa mi tâm Giang Tà.
“...”.
Nụ cười trên miệng Giang Tà bỗng cứng ngắc.
Chiêu hàng đi.. hàng đi cho ta nhờ..
Giang Tà cảm thấy bên tai không ngừng có âm thanh vang vọng, sắc mặt hắn dần dần hung tợn.
Một cỗ lực lượng ngỗ nghịch điên cuồng lan tràn trong thể nội, dần dần ăn mòn vào tư duy, khiến cho hắn cúi thấp đầu xuống.
Sau cùng, Hắn không cam tâm lẫn không tình nguyện, nghiến răng nói:
"Người hầu Giang Tà, tham kiến chủ thượng!"
Hắn thề bản thân không hề muốn nói như thế, nhưng tư duy và mồm miệng hết lần này tới lần khác, không theo sự khống chế mà cứ mạnh mẽ thốt ra!
Liễu Uyển Thi cảm thấy không tin vào mắt mình.
Người này vừa rồi còn kiên định nói với mình, Thiết Cốt Phái chỉ là cặn bã, không chứa nổi tôn đại phật này, vì cái gì mới chớp mắt một cái đã xưng người hầu, lại còn bái kiến chủ thương nữa chứ!
Đúng vậy!
Hắn vừa rồi mới nói, nếu như bản thân khuất phục sẽ theo họ chưởng môn, về sau chẳng lẽ phải gọi hắn là Quân Tà?
Giang Tà không có suy nghĩ đến cái vấn đề, sau này mình họ Quân hay vẫn là họ Giang, thay vào đó trong lòng hắn gào thét nói:
"Có ai nói cho ta biết, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!"
"Két két!"
Xiềng xích bị tháo bỏ, hắn đã được thả tự do.
Giang Tà rất muốn giơ lên bàn tay mềm yếu bất lực đánh vào mặt mình, kết quả lại tạo thành tư thế chắp tay, khó khăn nói:
"Đa tạ chủ thượng!"
Đa tạ cái con khỉ ấy!
Đây không phải lời ta muốn nói!
Một giây này, Giang Tà rõ ràng tư duy vẫn bình thường, nhưng có một luồng lực lượng đặc thù khiến hắn phải nghe lệnh của Quân Thường Tiếu!
Đây chính là công dụng của Chiêu Hàng Lệnh.
Mặc kệ ngươi có là người kiên định bất khuất, mặc cho ngươi có là vương giả võ đạo.
Chỉ cần bị ảnh hưởng bởi Chiêu Hàng Lệnh, kết quả cũng chỉ mặc cho người ta sai khiến, một điểm phản đối cũng không có.
Đáng tiếc.
Không thể trực tiếp thôi miên tư duy, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế mà thôi.
Dù hiện tại Giang Tà phải bất đắc dĩ nghe lệnh của Quân Thường Tiếu, nhưng trong lòng hắn vẫn còn không phục.
Đây chính là —— ngươi chiếm được thân thể ta, không chiếm được linh hồn ta!
Quân Thường Tiếu chẳng bận tâm.
Hắn chỉ muốn đối phương nghe lệnh của mình, dù chỉ có thời gian là hai tháng ngắn ngủi, cũng nắm chắc có thể cảm hóa đối phương, cam tâm tình truyện trở thành người hầu của mình.
"Tới đây."
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân nói:
"Khai ra toàn bộ một năm một mười sự việc Ma Sát tông nhằm vào Thiết Cốt Phái ta."
Đối lại là trước đó, Giang Tà khẳng định chết cũng không nói!
Bất quá cỗ năng lượng đặc thù khống chế thân thể và ý thức, ngay lập tức mạnh dạn nói không sót một chỗ.
Nói rất rõ, rất kỹ càng.
Càng để hắn kinh ngạc hơn chính là, từ lúc nào lời mình nói ra có thứ tự, có tổ chức như vậy rồi?
Quân Thường Tiếu nắm được tin tức từ miệng của Giang Tà, đầy là đại đà chủ phân đà Tây Nam Dương Châu ban bố nhiệm vụ, tiêu diệt Thiết Cốt Phái, lấy về vũ khí chứa khí linh.
Nhưng mà..
Hắn cau mày nói:
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Ta vẫn luôn ẩn cư ở Giang Gia Trấn, cho nên không hiểu rõ sự việc ở phân đà cho lắm."
Giang Tà trong lòng sắp rơi lệ đầy mặt.
Hắn thật sự không muốn nói ra những lời này, nhưng là lực bất tòng tâm không quản được cái miệng của mình!
"Hửm?"
Quân Thường Tiếu ngoài ý muốn nói:
"Ngươi vì cái gì muốn ẩn cư ở Giang Gia Trấn?"
Một tên Võ Vương trâu bò oai phong, vì cái gì không hưởng thụ đãi ngộ thật tốt, nhất quyết ẩn cư ở lại thôn trấn, đây tuyệt đối là một người có chuyện xưa.
"Bời vì đó là nhà của ta."
Giang Tà khó nhọc nói.
"Nhà?"
Quân Thường Tiếu hai tay đan xen vào nhau, nói:
"Mời ngươi kể lại chuyện xưa."
Giang Tà có chuyện xưa rất phức tạp, mãi đến ngày hôm nay vẫn chưa kể ai nghe, thậm chí đại đà chủ cũng không biết quá khứ của hắn.
Bây giờ, dưới sự khống chế của Chiêu Hàng Lệnh, hắn nói từ nhỏ đến lớn, nói lên tình cảnh biệt ly tỷ tỷ, đồng thời nói ra luôn lý do vì sao ẩn cư ở Giang Gia Trấn.
Liễu Uyển Thi nghe hết câu chuyện, lau hai hàng nước mắt nói:
"Đại ca ca, ngươi thật quá đáng thương mà!"
Giang Tà im lặng.
Hắn đã nói hết chuyện xưa của mình, mặc dù cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng áp lực tâm cảnh cũng phóng thích được một tia.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ nói:
"Ta còn tưởng đâu hắn là đệ tử Ma Sát Tông, hóa ra chỉ là tên tạm thời phụ thuộc tông môn, mượn nhờ cơ cấu tình báo tìm người thân."
"Người này có thực lực không tầm thường, lại không phải tà phái chân chính, chủ nhân có thể chiêu mộ hắn vào vị trí trưởng lão!"
Hệ thống đề cử nói.
Quân Thường Tiếu nói:
"Để sau hẵng tính đi."
Sau khi hắn biết chuyện xưa của Giang Tà, thật sự có ý định chiêu mộ rồi bổ nhiệm chức trưởng lão, dù sao một tên Võ Vương có đủ tư cách để ngồi vào vị trí này.
"Sự thật chứng minh."
Quân Thường Tiếu nói:
"Dù có nương nhờ Ma Sát Tông, ngươi trước sau vẫn không tìm được tung tích tỷ tỷ mình, kết quả lại trở thành một công cụ giết người thay bọn chúng."
Giang Tà đắng chát cười nói:
"Cũng coi như là có qua có lại mà thôi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi có từng suy nghĩ đổi một cái phương pháp khác, để tìm tỷ tỷ mình không?"
"Phương pháp gì?"
Giang Tà nói.
Quân Thường Tiếu chỉ là thuận miệng nói, bất quá nhìn thấy ánh mắt đối phương lóe lên hy vọng, hắn liền xác định vị tỷ tỷ vô cùng quan trọng với đối phương!
Đây chính là khiêu khích.
Nếu như mình đã nắm thóp, thế mà vẫn không thể nào thuyết phục, vậy thì làm cái gì chưởng môn, còn làm cái gì xuyên không giả?
Quân Thường Tiếu hướng thân thể về phía trước, một bộ dáng của cao thủ nhìn thấu thế sự, nói:
"Gia nhập Thiết Cốt Phái, trở thành một thành viên môn phái, bổn tọa sẽ giúp ngươi tìm kiếm thân nhân thất lạc nhiều năm qua."
Nếu dựa theo lẽ thường, Giang Tà khẳng định khinh thường nói:
"Tông môn tam lưu còn không làm được, một cái môn phái cặn bã có thể làm được sao?"
Thế nhưng bị lực lượng đặc thù ảnh hưởng, hắn khó khăn nói:
"Chủ thượng có thể tìm tỷ tỷ giúp ta sao?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi rất có thể nghĩ rằng bổn tọa đang nói láo, thực tế trên Tinh Vẫn đại lục, chuyện người khác làm không được, nhưng Quân Thường Tiếu ta có thể làm được."
"Ví dụ như.."
Hắn ngừng một chút, nói:
"Ngươi là một tên Võ Vương có ý chí ương ngạnh, vì cái gì lại cúi đầu xưng thần với bổn tọa."
Lời này khiến Giang Tà phải im lặng.
Hắn vẫn giữ được tư duy độc lập, thế nên luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì bản thân không phục nhưng lại chủ động thuần phục đối phương!
Chẳng lẽ đây là một loại tà thuật nào đó?
Không thể nào, không thể nào.
Mặc dù mình không phải võ giả tà tu chính thống, nhưng tiếp xúc với loại người này không phải ít, thế nhưng chưa từng nghe có loại tà thuật cưỡng ép khống chế người khác!
"Đương nhiên."
Quân Thường Tiếu đứng lên, nói:
"Nếu như chỉ bằng một điểm này, ngươi chắc chắn sẽ không tin tưởng, ngươi ăn vào viên đan dược kia, tức khắc sẽ hiểu thông suốt, bổn tọa bất phàm như thế nào."
Nói xong, hắn ném cho đối phương một viên Trung phẩm Liệu Thương Đan.
Lời nói mang tính chất mệnh lệnh, Giang Tà dù có không muốn thì vẫn trực tiếp nhận đan dược, rồi nuốt vào.
"Vù vù!"
Dược hiệu phát huy trong nháy mắt, toàn bộ kinh mạch bị tổn thương cấp tốc hồi phục.
Ngay cả da thịt bị oanh tạc hay bị thiêu đốt đều nhanh chóng khôi phục!
"Chuyện này..."
Ánh mắt Giang Tà hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đan dược khôi phục thương thế, bên trong giới chỉ của hắn cũng có không ít, nhưng loại đan dược vừa nuốt vào liền khôi phục như này, từ trước tới nay là chưa từng thấy qua!
Bất quá đã nghe nói qua!
Giang Tà khó có thể tin nói:
"Chủ thượng cho đan dược, chẳng lẽ là Liệu Thương Đan từ Ngải gia?"
Không đúng!
Với những thông tin mà hắn biết, loại đan dược kia chỉ có tác dụng với võ giả cấp thấp, không cách nào trị thương cho cấp bậc Võ Vương!
Quân Thường Tiếu nói:
"Loại đan dược này của bổn tọa, cao hơn hẳn một cấp bậc so với Liệu Thương Đan của Ngải gia!"
"..."
Giang Tà co giật khóe miệng.
Từ lúc nào, đan dược cấp tốc khôi phục thương thế, đã dễ tìm như vậy rồi?
Hay vẫn là nói, bản thân mình cập nhật quá chậm, cho nên trở thành người tối cổ luôn rồi?
(P/s: Chỗ này dịch vui ^^)
Hay vẫn là nói, bản thân mình ẩn cứ quá lâu, cho nên kiến thức đã trở nên nông cạn như vậy rồi?
---