Chương 348. Tốt xấu cũng là minh hữu, đánh kiềm chế một chút!
Đệ tử Thương Sơn Phái mặc dù biết được thành tích của đệ tử Thiết Cốt Phái từ miệng trưởng lão, nhưng chung quy vẫn có chút lưỡng lự.
Bảy mươi tư trận toàn thắng thật quá mức khoa trương.
Đừng nói bọn hắn, cho dù bên ngoài lan truyền rộng rãi vẫn có không ít võ giả tồn tại nghi ngờ trong lòng.
Trừ phi tận mắt chứng kiến, mới có thể khiến mọi người tin phục.
Đương nhiên.
Bởi vì quan hệ kết minh, đệ tử Thương Sơn Phái dù có nghi ngờ cũng vẫn duy trì thái độ hữu nghị, càng không coi thường đệ tử Thiết Cốt Phái.
“Quân chưởng môn.”
Mã Vân Đằng nói:
“Người dẫn theo năm đệ tử, vậy thì chúng ta tỷ thí năm trận đi.”
“Được.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Lần này đến viếng thăm Thương Sơn Phái, vì thể hiện sự tôn trọng nên ngoại trừ Lý Thanh Dương và Lục Thiên Thiên, năm đệ tử nòng cốt nhất đều dẫn theo.
Bao gồm Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần, Tô Tiểu Mạt, Lý Phi và Điền Thất.
“Tôn Hạo.”
Mã Vân Đằng nói:
“Ngươi xuất chiến trận đầu tiên đi.”
Đệ tử Thương Sơn Phái đều ngạc nhiên.
Tôn sư huynh là đệ tử chân truyền, trận đầu tiên để hắn xuất trận thì còn có thể đến lượt đệ tử nội môn sao?
Mã Vân Đằng cũng muốn cho đệ tử nội môn xuất trận, nhưng thân là người tận mắt chứng kiến trận chiến Thánh Tuyền Tông, lão biết Quân Thường Tiếu mang đến mấy tên đệ tử đều vô cùng cường hãn!
Vì thế, nhất định phải nghiêm túc đối đãi!
Đệ tử hạch tâm của Thương Sơn Phái không nhiều như Thánh Tuyền Tông, nhưng luận về tu vi và tư chất cũng không yếu so với đối phương.
Tôn Hạo là một Võ Sư thất phẩm cao đẳng, lại còn sở hữu linh căn thượng phẩm.
Thế nhưng, hắn chỉ là đệ tử chân truyền xếp hạng chót.
“Điền Thất.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Xuất chiến.”
“Vâng!”
Điền Thất bước về phía sân luyện võ.
Vừa bước hai bước, liền nghe thấy chưởng môn dùng Truyền m Thuật nói:
“Tốt xấu gì cũng là liên minh, đánh kiềm chế một chút.”
“Đã hiểu.”
Trong lòng Điền Thất thầm nghĩ, bản thân phải làm thế nào để đánh kiềm chế một chút?
Khu vực trung tâm sân luyện võ.
Điền Thất và Tôn Hạo cách nhau vài mét, hai phương báo tên.
“Bắt đầu!”
Mã Vân Đằng hét lên nói.
“Mời.”
“Mời.”
Hai bên lại khách khí một hồi, sau đó mới bày ra thế trận.
“Soạt!”
Tôn Hạo đầu tiên thi triển thân pháp lao đến, trong chớp mắt khai triển ra quyền ấn dày đặc, cùng với linh lực lan rộng!
“Mê Tung Quyền.”
“Ít nhất có sáu bảy mươi quyền, đây là đã lĩnh ngộ đến cực hạn!”
“Tôn sư huynh vừa động thủ liền thi triển ra át chủ bài luôn!”
Mê Tung Quyền là một loại quyền pháp thượng đẳng của Thương Sơn Phái, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tu luyện.
Tôn Hạo vừa bắt đầu đã thi triển võ học này, khiến ánh mắt các đồng môn tràn đầy ngạc nhiên.
“Ta phải làm sao để đánh kiềm chế một chút đây trời!”
Đối mặt với quyền ấn dày đặc, Điền Thất từ đầu đến cuối vẫn đang nghĩ đến lời dặn dò lúc nãy của Quân chưởng môn.
Bỏ đi, bỏ đi.
Giả vừa bản thân không tránh được, dùng cơ thể trực tiếp tiếp chống đỡ.
Nghĩ đến đây, Điền Thất giả vở thi triển thân pháp, nhưng vẫn chưa kịp, quyền ảnh đã trực tiếp ập tới.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Một trận cuồng oanh loạn tạc, linh khí bùng nổ lan khắp sân luyện võ.
Mã Vân Đằng xuất hiện ý cười trên mặt.
Trước khi tỷ thí, hắn nhắc nhở Tôn Hạo đừng xem thường đệ tử Thiết Cốt Phái, lúc chiến đấu phải dùng quân bài mạnh nhất.
Quả nhiên vẫn là đánh rất có tâm, ra tay liền dùng chiêu mạnh nhất, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói ra đệ tử chân truyền Thương Sơn Phái rất mạnh sao?
Sai.
Nói ra Điền Thất diễn xuất không tệ, ngay cả Mã trưởng lão cũng nhìn không ra, đúng là rất có tâm mà.
Sau một lúc, linh lực tan biến.
Điền Thất vẫn đứng ở vị trí cũ, trên mặt hắn có hơi khó coi.
Rất đau sao?
Một chút cũng không đau!
Nhưng chưởng môn đã muốn bản thân diễn xuất, nhất định phải phối hợp một chút.
Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.
Tên này diễn xuất biểu cảm khuôn mặt rất tốt, nhưng bị đấm như vậy tốt xấu cũng phải lùi hai bước đi chứ!
Điền Thất cũng đã ý thức được, lập tức vội vàng loạng choạng lùi về sau mấy bước
“A!”
Hắn ôm ngực nói:
“Đau… đau quá!”
“...”
Tất cả mọi người trên đầu xuất hiện gân xanh.
Đại ca, ngươi bị đánh một lúc mới lùi lại, mới kêu đau, cái phản xạ này cũng quá con meo nó lâu rồi!
Quân Thường Tiếu suy sụp nói:
“Kỹ thuật diễn quá yếu.”
Đành chịu thôi.
Thân là đệ tử Thiết Cốt Phái, phần lớn thời gian đều tu luyện võ đạo, căn bản chưa từng học qua diễn xuất.
“Quân chưởng môn.”
Mã Vân Đằng nghiêm túc nói:
“Mặc dù chỉ là giao lưu luận võ, nhưng vẫn mong đệ tử ngươi cần phải nghiêm túc đối đãi.”
Hắn không ngốc, đương nhiên nhìn thấu được kỹ thuật diễn xuất rách nát của Điền Thất.
Đã muốn đấu, phải đấu nghiêm túc.
Cố ý nhường nhịn như vậy, càng giống như một kiểu nhục nhã.
“Chuyện này...”
Quân Thường Tiếu đành phải truyền âm nói:
“Đừng kiềm chế nữa, đánh nghiêm túc đi.”
“Vâng!”
Điền Thất nhận lệnh, ánh mặt lập tức trở lên nghiêm túc.
“Soạt!”
Lần này đổi thành hắn ra tay trước, dùng Túng Vân Bộ đến gần Tôn Hạo, trong chớp mắt thi triển ra Bạo Liệt Quyền.
Chưởng môn đã nói, đánh nghiêm túc!
Vì thế một quyền này sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
“Không xong!”
Tôn Hạo kinh hãi, chỉ có thể cùng hai canh tay cứng rắn chống đỡ.
Đùng!!!!
Sức lực mạnh mẽ giống như cuồng phong bão táp ập tới.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tôn Hạo cứng rắn chống đỡ, sắc mặt lập tức nhăn nhó, thân thể không nhận khống chế điên cuồng lùi về phía sau, cuối cùng lùi ra ngoài sân luyện võ.
“...!”
Toàn sân im lặng.
Biểu cảm trên mặt đệ tử Thương Sơn Phái ai ai cũng đặc sắc.
Sức mạnh bùng phát này phải mạnh đến bao nhiêu, mới có thể một quyền đánh Tôn sư huynh văng ra ngoài!
Mã Vân Đằng cũng ngẩn hết cả người.
Thực lực của Tôn Hạo không phân cao thấp với Nhiễm Huy của Thánh Tuyền Tông.
Thế mà tên đệ tử Điền Thất này, lúc trước tỷ thí với Nhiễm Huy mặc dù cuối cùng thắng nhưng vừa xuống đài liền hôn mê.
Đến nay mới có hơn một tháng, vì cái gì có thể trực tiếp đánh bại đệ tử của bản phái?
Mã chưởng môn không hề biết, sau khi trở về môn phái, Điền Thất không chỉ đạt đến linh căn cực phẩm, tu vi cũng đã đột phá lên Võ Sư lục phẩm.
Dùng tư chất không đồng cấp bậc, lại tu vi thua kém hơn Nhiễm Huy, vì thế vật vã lắm mới chiến thắng.
Hiện tại thì sao?
Tư chất linh căn tăng lên, cảnh giới cũng kéo gần lại hơn, miểu sát cũng là chuyện rất bình thường!
“Mã trưởng lão.”
Quân Thường Tiếu hơi ngại ngùng nói:
“Đã nhường rồi.”
Trong lòng hắn lại suy sụp nghĩ: “Con meo nó ta bảo ngươi đánh nghiêm túc, không phải nói một quyền đánh văng người ta ra ngoài!
Trận luận bàn đầu tiên, Tôn Hạo hoàn toàn thua.
Sau khi quan sát tỷ thí, đệ tử Thương Sơn Phái rốt cuộc đã hiểu vì cái gì trưởng lão muốn đệ tử chân truyền xuất chiến.
Một quyền đánh bại Tôn sư huynh, chuyện này thực sự quá khủng bố!
“Bành Tuấn.”
Mã trưởng lão nói:
“Ngươi xuất chiến đi.”
Hắn cho đệ tử chân truyền thứ hai ra sân, tu vi cao hơn một phẩm so với Tôn Hạo.
“Tiểu Phi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Lý Phi nhún nhún chân, sau đó đi về phía sân luyện võ.
Sau khi hai bên báo danh tính, trận đấu dưới sự tuyên bố của Mã trưởng lão bắt đầu.
Bành Tuấn cũng nhớ kỹ lời của trưởng lão, bắt đầu động thủ, trực tiếp ra chiêu thức mạnh nhất.
Đáng tiếc.
Đối với Lý Phi lấy tốc độ làm sở trường, cho dù để đối phương chưởng pháp hay quyền pháp thay đổi qua lại, đánh đến cực kỳ thanh thế to lớn, nhưng vẫn không chạm đến một góc áo của hắn.
“Thiết Cốt Vô Ảnh Cước!”
Đùng! Đùng! Đùng!
Lý Phi thi triển ra cước pháp độc môn của bản thân, sau khi liên tiếp đá điên cuồng, kết quả Bành Tuấn có tu vi đạt tới bát phẩm bị đá bay ra khỏi sân luyện võ.
“...”
Mã Vân Đằng co giật khóe miệng kịch liệt.
Biểu cảm này, còn giữ nguyên khi Tô Tiểu Mạt, Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ xuất chiến, giữ đến mức sắp đông cứng luôn rồi.
“Đùng!”
Tô Tiểu Mạt tung ra một cước, đệ tử chân truyền thứ ba của Thương Sơn Phái bay ra khỏi sân luyện võ.
“Đã nhường rồi.”
Quân Thường Tiếu chắp tay nói.
“...”
“Rầm.”
Sau khi Dạ Tinh Thần xuất trận, còn hàng này lại càng thêm quá đáng, sau khi hai bên vừa báo danh tính xong, đối phương còn chưa kịp báo danh tính, liền trực tiếp một quyền đánh bay ra khỏi sân.
Thời gian sử dụng là... 5 giây!
“...”
Quân Thường Tiếu suy sụp toàn tập.
Đây là đồng minh của chúng ta, ngươi có thể cho người ta chút mặt mũi được không!
Tiêu Tội Kỷ lại biểu hiện khá ôn hòa.
Sau khi xuất trận, cùng đệ tử chân truyền tên Bố Giáng giao đấu mấy chục chiêu, cuối cùng dựa vào bắp thịt thô bạo, cứng rắn là chấn đối phương ra ngoài sân.
Năm trận tỷ thí cứ như vậy kết thúc.
Nói thật.
Hoàn toàn là đơn phương nghiền ép!
Biểu cảm trên mặt Mã Vân Đằng từ đầu đến cuối là một trạng thái đông cứng.
Trong lòng lão lại bi thương gào thét nói:
“Sớm biết thua thảm như vậy, không dại dột chủ động so tài với Thiết Cốt Phái rồi!”