Chương 350. Bắt đầu kinh doanh!
“Đúng là rắc rối.”
Quân Thường cau mày.
Lúc này hắn xem như nhận thức rõ, đồ của hệ thống đều là thứ trâu bò, cầm đi bán căn bản là chuyện không tưởng!
Hệ thống nói:
“Chủ nhân có thể suy xét đến việc buôn bán sơ cấp thú đan.”
Quân Thường Tiếu mém rơi từ trên ghế xuống.
Không thể phủ nhận, sơ cấp thú đan có tác dụng của Tích Cốc đan, nhưng chung quy là cho hung thú ăn!
Xuyên không giả trong những quyển sách khác, hoặc là dựa vào đan dược, trang bị vũ khí để phát tài làm giàu, còn mình khốn khổ đến mức phải đi bán thức ăn gia súc, thật sự là…… Mất hết mặt mũi!
“Tiền quan trọng, hay là mặt quan trọng?”
“Mặt……”
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: “Tiền quan trọng.”
“Cũng không phải không được.”
Nguyên liệu cần thiết cho sơ cấp thú đan rất dễ tìm, hệ thống gợi ý Quân Thường Tiếu kinh doanh thứ này, là đang hy vọng có thể đạt được lợi nhuận lớn hơn nữa.
Mấu chốt của vấn đề là, thứ này có dễ bán không?
Nếu là Tích Cốc đan, võ giả ăn một viên có thể không đói bụng mấy ngày liền, chắc chắn sẽ làm cho mọi người điên cuồng tranh đoạt.
Thế nhưng đối tượng sử dụng của sơ cấp thú đan là hung thú, ở Đại lục Tinh Vẫn này, võ tu có khế ước thú không nhiều lắm.
Hệ thống nói: “Chủ nhân coi như đó là thức ăn cho gia súc, có thể bán cho các gia tộc hoặc thế lực có trại nuôi ngựa.”
((Tuy thế giới này không trang bị hóa thành thú ngựa, cũng không Võ Đế cưỡi ngựa đuổi giết một tên Võ Đồ, bởi vì ngựa quá chậm không kịp truy đuổi.))
Nhưng ngựa tuyệt đối là phương tiện di chuyển thay cho đi bộ thường thấy nhất trong cuộc sống.
Cường giả không cưỡi ngựa.
Theo lượng dân cư ở Đại lục Tinh Vẫn, kiểu người này cực ít, vì thế vẫn có rất nhiều võ giả cưỡi ngựa.
Huống hồ.
Một bộ trường sam thanh bào, cưỡi một con tuấn mã, rong ruổi giữa đất trời, chính là mộng tưởng của biết bao trai gái chốn giang hồ!
Rất nhiều đại gia tộc đều có trại ngựa riêng, không chỉ để nhà mình sử dụng, mà còn dùng để buôn bán.
Thậm chí, có giống ngựa tốt, ngàn vàng khó mua nổi!
Hệ thống nói:
“Người đời có câu, tuấn mã tặng anh hùng, phấn hồng đưa giai nhân, chủ nhân có thể suy xét thử xem.”
“Không đúng thì phải.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Hình như là bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng đưa giai nhân chứ?”
“Đạo lý như nhau thôi.”
Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:
“Cứ đi khảo sát thị trường xem thế nào đã.”
Ngày hôm sau, Quân Thường Tiếu tiếp tục giao sự vụ trong môn phái cho Lý Thanh Dương, sau đó tự mình đi một chuyến đến thành Thanh Dương.
Quả nhiên.
Trong thành có chợ ngựa.
Nhiều võ giả đang cò kè mặc cả với nhà buôn, hy vọng có thể sắm một con ngựa.
Quân Thường Tiếu dạo một vòng, phát hiện những thớt ngựa buôn bán ở đây dù là loài bình thường nhất, nhưng ở Địa Cầu chính là hãn huyết bảo mã (ngựa tốt có máu chó)!
Đại lục Tinh Vẫn dồi dào linh khí, lại được chăn nuôi một cách chuyên nghiệp, con nào con nấy đều khỏe mạnh là điều chắc chắn.
Quân Thường Tiếu quan sát hồi lâu, phát hiện thấy rất nhiều võ giả mua một con ngựa ưng ý, tiêu phí năm ngàn lượng bạc đã là giá thấp nhất, vì thế thầm nghĩ:
“Giá cả đắt như vậy, chi phí chăn nuôi nhất định phải cao lắm.”
“Lão thiết.” (Hoặc “Ông bạn à”)
Hắn đi đến cạnh một gã buôn ngựa đang đếm tiền, hai tay duỗi ở cổ tay áo, cười nói: “Làm ăn không tệ nhỉ.”
“Ta họ Kim, không phải họ Thiết.”
Tiểu thương đó nói.
“……”
Quân Thường Tiếu dựa vào cọc buộc ngựa, cười nói: “Một con ngựa thế này, từ lúc còn non đến khi trưởng thành thì cần bao lâu?”
Tiểu thương nói:
“Nửa năm.”
“Nhanh vậy sao?”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.
Tuy lúc còn ở Địa Cầu sống ngu ngơ gần nửa đời, nhưng cũng biết một con ngựa con cần khoảng ba bốn năm mới đến tuổi trưởng thành.
Dị giới chỉ cần nửa năm, quả nhiên đất nơi nào ra ngựa nơi đó.
“Lão…… Lão Kim.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Để nuôi một con ngựa thì tốn không ít nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Tiểu thương nói: “Con ngựa Thanh Phong vừa bán kia kìa, chưa nói việc lai giống, chỉ mới mua dược thảo cho ăn thôi, đã tiêu tốn gần năm nghìn lượng, hoàn toàn không có lãi.”
Quân Thường Tiếu biết, người này chắc chắn đang nói điêu, chung quy là người làm ăn, làm gì có chuyện buôn bán lỗ vốn.
“Nếu chỉ tính một nửa lãi, cũng được khoảng hai ba nghìn.”
“Nửa năm là một trăm tám mươi ngày, tức là mười tám viên sơ cấp thú đan.”
“Một viên bán ra được một trăm lượng, cũng có thể tiết kiệm mấy trăm lượng, đây mới có một con, nếu nuôi càng nhiều, thì tiết kiệm càng nhiều.”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
“Mà khoan.”
Hắn chợt nảy ra một ý, nói:
“Nếu bán ngựa lợi nhuận cao như vậy, thế thì sao ta không nghĩ đến việc nuôi ngựa, bán thức ăn gia súc làm gì nữa!”
Thiết lập một trại ngựa trên núi Thiết Cốt Sơn, tuyệt đối không thành vấn đề!
Hệ thống nghẹn họng nói:
“Cho nên, chủ nhân định từ bỏ việc bán thức ăn cho gia súc, đổi nghề làm tên buôn ngựa sao?”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy.
Người buôn ngựa còn không dễ nghe bằng bán thức ăn gia súc.
Hệ thống nói:
“Việc buôn bán ngựa này lợi nhuận của nó tuy là lời to, nhưng chu kỳ trưởng thành cũng dài, còn không bằng bán thức ăn gia súc, chỉ cần mở thị trường, ít lãi mà lại tiêu thụ mạnh mang đến tiền lời, chắc chắn kiếm lời hơn hẳn nuôi ngựa.”
“Với cả.”
Nó bổ sung:
“Nuôi ngựa chẳng bằng nuôi dúi.”
Quân Thường Tiếu trừng nó, nói:
“Lần trước có người bẫy ta đến Dubai ăn xin, rồi gạt ta đi Ukraine lấy vợ, bây giờ ngươi lại lừa ta đi bán dúi đấy à?”
……
Sau khi khảo sát quá thị trường.
Quân Thường Tiếu đi đến phủ thành chủ, hỏi thăm vài việc liên quan đến ngựa.
Tạ thành chủ chống cằm, nói:
“Ngựa là công cụ thay việc đi bộ, ở bất cứ nơi đâu cũng hết sức quan trọng, nhu cầu thị trường cũng rất lớn.”
“Vì thế.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta chuẩn bị bán thức ăn gia súc.”
Hở.
Tạ thành chủ trợn mắt há hốc mồm.
Khoan bàn đến chuyện đây là người đứng đầu một môn phái, chỉ cần luyện chế Liệu Thương Đan, Tố Thể Đan, như thế đã đủ chứng minh là một luyện đan sư trâu bò.
Kết quả đi bán thức ăn gia súc, tình tiết éo le nào đây!
“Tạ thành chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Quân mỗ muốn tìm một con đường tốt tốt chút để mở cửa hàng, không biết có thể được dàn xếp một chút không?”
Tạ thành chủ khóe miệng run rẩy nói:
“Quân chưởng môn thật sự muốn mở cửa hàng…… Bán thức ăn gia súc?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu chính nghĩa ngôn từ nói.
Kinh doanh kiểu này, bản thân không cần đầu tư tài chính gì nhiều, chỉ cần mở ra thị trường, tuyệt đối là một vốn bốn lời.
“Thôi được.”
Tạ thành chủ thoáng ra vẻ trầm ngâm, nói:
“Trên mảnh đất phồn hoa ở con phố chính có một mặt tiền, nếu Quân chưởng môn quả thực muốn mở cửa hàng, thế thì cứ lấy mà dùng.”
“Tiền thuê thì sao?”
“Không cần tiền thuê.”
“Vậy cũng tốt.”
Quân Thường Tiếu lấy ra một viên Tố Thể Đan, nói:
“Thế thì dùng Tố Thể đan làm tiền thuê đi, Tạ thành chủ đừng từ chối.”
Khóe miệng Tạ thành chủ run rẩy.
Mặt tiền mình đưa tuy là thuộc đoạn đường hoàng kim, nhưng tiền thuê một năm mới có năm vạn lượng, mà Tố Thể Đan của Quân chưởng môn, có giá trị trăm vạn lận!
“Quân chưởng môn.”
Hắn nhận đan dược rồi nói:
“Công tác trang trí cửa hàng, cứ giao cho Tạ mỗ là được.”
“Được.”
Quân Thường Tiếu nói.
Tạ thành chủ nói:
“Quân chưởng môn định đặt tên cửa hàng là gì?”
“Việc này……”
Quân Thường Tiếu tự hỏi lên.
Hệ thống cho kiến nghị nói:
“Có thể đặt là cửa hàng thức ăn gia súc Quân gia.”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy.
Cái tên này, thật sự coi mình thành người bán thức ăn gia súc đấy à?
“Tạ thành chủ.”
Quân Thường Tiếu nghĩ một lúc, nói:
“Dùng hai chữ Thiết Cốt đứng trước trong tên phái ta, gọi là Cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt.”
“Có thể.”
Tạ thành chủ vội vàng phân phó thuộc hạ, mau chóng đi chế tạo bảng hiệu.
“Cáo từ!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy trở về môn phái.
Có đường phát tài, lại có cửa hàng, việc trang trí cũng giao cho Tạ Quảng Côn.
Trên đường, Quân Thường Tiếu bắt đầu suy xét nói:
“Sau khi cửa hàng khai trương, cần kha khá nhân thủ, trước tiên để tai mắt trong thành của Tế Vũ Đường đến giúp một tay đi.”
Nếu Lê Lạc Thu biết chuyện này, nhất định sẽ nghẹn lời.
Chưởng môn, sao việc gì cũng đến tay Tế Vũ Đường của ta thế!
Lý Thanh Dương bên kìa sao không kêu.