Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 355 - Chương 355. Không Phân Địa Vị Cao Thấp!

Chương 355. Không phân địa vị cao thấp!
Thượng Quan Hoành chủ động nói chuyện với Quân Thường Tiếu, còn muốn bản thân giới thiệu giúp, chuyện này khiến Mã Vân Đằng có chút ngơ ngác.

Võ giả các phương cũng để lộ sắc mặt đờ đẫn, không hiểu cái quái gì đang xảy ra.

Ngày mừng thọ, Thượng Quan lão gia tử vì cái gì lại vô duyên vô cớ nhắc đến vị chưởng môn bán thức ăn gia súc này?

Không cảm thấy rất mất hứng sao?

Quân Thường Tiếu lại đứng lên trước một bước, chắp tay nói:

“Vãn bối Quân Thường Tiếu, tham kiến Thượng Quan tiền bối.”

Tuổi lớn hơn bản thân, xứng với hai chữ “tiền bối”.

Thượng Quan Hoành nhìn từ trên xuống dưới một lần, khen ngợi nói:

“Quân chưởng môn quả nhiên là anh tuấn phong độ.”

“Cũng thường, cũng thường thôi.”

Quân Thường Tiếu khiêm tốn nói.

Thượng Quan Hoành cười nói:

“Dẫn dắt đệ tử đánh thắng Thánh Tuyền Tông, Quân chưởng môn thật sự mang lại vinh quang cho quận Thanh Dương ta.”

“May mắn, may mắn thôi.” Quân Thường Tiếu đáp.

Thượng Quan Hoành lại nói:

“Quận Thanh Dương ta trong mắt người đời chẳng qua là một quận hạ đẳng, giờ này ngày này, có thể xuất hiện nhân tài mới như Thiết Cốt Phái đây, lão phu cũng vô cùng vui mừng khôn xiết.”

Võ giả thế lực các phương nhìn lão gia nâng Quân Thường Tiếu như vậy, càng thêm ngu ngơ.

Thực ra rất đơn giản.

Thượng Quan Hoành dạy học ở Thiên Dụ học phủ, nhưng vĩnh viễn không cách nào thay đổi sự thực là một người quận Thanh Dương.

Quê hương có một môn phái mới nổi đầy tiềm lực, thất lưu đánh bại ngũ lưu Thánh Tuyền Tông, đây không tán thưởng chính là không có đạo lý.

Trên thế giới này, không phải toàn là người tiếp tay cho người ngoài như Tần Hạo Nhiên.

“Quân chưởng môn.”

Thượng Quan Hoành nói:

“Sau khi cháu gái bảo bối của ta nghe chiến tích của Thiết Cốt Phái ngươi, trong lòng nó vạn phần sùng bái, hôm nay ngươi đã đến, sợ rằng nó đang trốn ở chỗ tối lén nhìn.”

“Chuyện này...”

Quân Thường Tiếu vội vàng thẳng lưng, bày ra tư thế tự nhận là có phong thái, thầm nói:

“Không cần tiền, nhìn miễn phí.”

Cháu gái bảo bối?

Mọi người thầm kinh ngạc trong lòng.

Thượng Quan Hoành có bốn đứa con đều không thua kém, thê thiếp lấy về sinh không ít con trai cho Thượng Quan gia, nhưng con gái chỉ có một người.

Không có nam tử, khổ não.

Không có nữ tử, cũng khổ não.

Vì thế Thượng Quan Hoành đối với cháu gái duy nhất này vô cùng thương yêu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Từ miệng của lão gia, mọi người không khó nghe ra đại tiểu thư của Thượng Quan gia, người được coi là viên minh châu ngàn vàng, thế mà lại sùng bái Quân Thường Tiếu?

Những thiếu niên tuấn kiệt đi theo thế lực các phương đến, sắc mặt trở lên khó coi.

Cháu gái Thượng Quan lão gia tử là một đại mỹ nhân nổi tiếng.

Những công tử khoe khoang có tư chất, có tướng mạo như bọn hắn, đương nhiên hy vọng có thể ôm mỹ nhân trở về.

Rất nhiều đại lão môn phái cũng hy vọng con trai mình có thể lấy được đại tiểu thư Thượng Quan gia, bởi vì như vậy chính là đã giao kết tốt với Thượng Quan lão gia tử.”

Đáng tiếc.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Rất nhiều thế lực nhiều lần thăm dò nhưng đều không có hồi đáp.

Thậm chí có tin đồn đại tiểu thư Thượng Quan gia ánh mắt rất cao, đối với hôn nhân của bản thân có quyền quyết định, vì thế vẫn luôn chưa có dự định kết đôi.

Quân Thường Tiếu không hề biết một câu này của Thượng Quan Hoành, khiến rất nhiều công tử mơ tưởng nhiều năm cả lòng ghen ghét nhìn chằm chằm hắn, hận không thể lập tức đấu đá tranh giành tình nhân.

“Thượng Quan gia chủ.”

Một đại lão thế lực giễu cợt nói:

“Vị Quân chưởng môn này, không chỉ trẻ tuổi đầy triển vọng, còn buôn bán không ít sản nghiệp.”

“Hửm?”

Thượng Quan Hoành hiếu kỳ nói:

“Quân chưởng môn có sản nghiệp gì?”

Mọi người cười trên nỗi đau của người khác nhìn qua.

Quân Thường Tiếu đáp:

“Vạn bối gần đây ở tám thành trì của quận Thanh Dương mở vài cửa hàng, tên là cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt.”

Mọi người càng đậm ý cười trên mặt.

Tiểu tử, ngươi thật sự xem nghề bán thức ăn gia súc của mình thành chuyện làm ăn thượng đẳng sao, còn dám nói ra trước mặt Thượng Quan gia chủ, chẳng lẽ không thấy rất mất mặt à?

Rất mất mặt?

Quân Thường Tiếu không cảm thấy như thế.

Bản thân một là không đi cướp, hai không ăn trộm, thành thật an phận làm ăn, vì cái gì phải thấy mất mặt?

Sắc mặt Thượng Quan Hoành lập tức thay đổi.

Mọi người thấy vậy, không thể không thầm nói:

“Thượng Quan gia chủ là đạo sư đức cao vọng trọng, khẳng định nhịn không được một tên bán thức ăn thú đến chúc thọ bản thân.”

“Há há há!”

Đột nhiên, Thượng Quan Hoành cười lớn một tiếng nói:

“Cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt trong thành mới khai trương không lâu, hóa ra là sản nghiệp của Quân chưởng môn.”

Quân Thường Tiếu ngượng ngùng nói:

“Để Thượng Quan tiền bối chê cười rồi.”

“Chê cười?”

Thượng Quan Hoành nói:

“Quân chưởng môn lẽ nào cho rằng mở tiệm thức ăn gia súc, lão phu sẽ coi thường ngươi sao?”

“Hả?”

Quân Thường Tiếu không biết đáp lại thế nào.

Thượng Quan Hoành thần sắc nghiêm túc nói:

“Người không phân địa vị cao thấp, ngành nghề cũng không phân cao thấp, cho dù tiểu thương bán rau bên ngoài, lão phu cũng không coi là thấp một bậc.”

Giọng nói vang lên gọi như một đạo sự trên bục giảng, răn dạy học sinh của mình.

Quân Thường Tiếu lập tức cảm thấy kính nể.

Mặc dù, hắn chưa nhìn thấy vì tiền bối này dạy bảo học sinh như thế nào, nhưng từ trong lời nói không khó nhìn ra, đây tuyệt đối là một đạo sư cả người chính khí.

“Lại nói...”

Thượng Quan Hoành nói:

“Sau khi lão phu từ chức ở Thiên Phủ học phụ về ở ẩn, thú vui lớn nhất chính là nuôi vài con sủng vật.”

“...”

Mọi người giật giật khóe miệng.

Bọn hắn vốn còn nghĩ có thể thấy Quân Thường Tiếu mất mặt, không ngờ tới Thượng Quan lão gia lại là khách hàng của cửa hàng này.

Quân Thường Tiếu cười cười nói:

“Thượng Quan tiền bối có hài lòng với thức ăn dạng đan của cửa hàng ta bán không?”

“Hài lòng.”

Thượng Quan Hoành đáp:

“Vô cùng hài lòng.”

Cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt vừa khai trương, hắn nghe nói đến liền phái người mua vài viên đan thức ăn.

Lúc đó chỉ có thái độ thử một chút, không ngờ mấy con ngựa nuôi ăn xong không chỉ tâm trạng phấn khởi, thậm chí tốc độ và thể lực cũng tăng cao rất nhiều.

Hắn còn định lễ mừng thọ qua đi, chuẩn bị đến cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt mua thêm vài viên.

Quân Thường Tiếu nói:

“Tiệm nhỏ mới khai trương, không có mấy người tin tưởng, Thượng Quan tiền bối có thể chiếu cố, đó là vô cùng vinh hạnh.”

Thượng Quan Hoành cười nói:

“Quân chưởng môn bán bán thức ăn dạng đan này, thực sự quá thần kỳ, lão phủ dám khẳng định một khi mở rộng thị trường, chuyện làm ăn nhất định lên như diều gặp gió.”

Nghe hắn nói như vậy, rất nhiều người bản địa quận Thanh Dương không nhịn được thầm nghĩ, có lời khen ngợi như vậy của lão gia, thức ăn dạng đan này khẳng định không tầm thường.

Có thời gian đi mua vài viên thử xem.

Võ giả ngoại quận không suy nghĩ đến vấn đề này.

Bọn họ đang suy nghĩ, Thượng Quan Hoành và Quân Thường Tiếu nói chuyện rất vui vẻ, rõ ràng là tỏ lòng yêu thích.

“Khà khà.”

Thượng Quan Hoành nói:

“Chư vị từ xa tới, lão phu cảm kích khôn xiết.”

Nói xong, nhìn một cái về phía quản gia ở phía xa.

Không lâu sau.

Rất nhiều tỳ nữ và hạ nhân bưng đồ ăn lên, rõ ràng yến tiệc mừng thọ đã bắt đầu.

Rượu đồ ăn trên bàn, đại lão gia tộc các nơi ào ào nâng cốc kính rượu Thượng Quan Hoành, đồng thời biểu hiện niềm nở nói lời chúc.

“Quân chưởng môn.”

Đúng lúc này, Thượng Quan Hoành nâng ly rượu, cười nói:

“Hai người chúng ta gặp mặt rất muộn, không biết có thể lưu lại ở phủ vài ngày không?”

Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Bọn hắn đến chúc thọ cũng không đến lần một lần hai, không thể không ăn xong tiệc mừng thọ rồi đi, chưa từng được lão gia khéo léo giữ lại!

Tần Hạo Nhiên ngồi ở phía xa, trong lòng vô cùng tức giận.

Tên này rốt cuộc có gặp được vận khí rắm chó gì mà được Ngải gia ủng hộ, còn có Thương Sơn Phái ủng hộ, hiện nay lại có Thượng Quan lão gia tử đức cao vọng trọng coi trọng!

Nếu như nhất định cho một giải thích.

Đó chính là quá đẹp trai! (vầng sáng của nhân vật chính)

Quân Thường Tiếu hơi suy nghĩ một chút, đáp:

“Cung kính không bằng tuân lệnh.”

“Nào.”

Hai người một hơi uống hết rượu trong ly.

Tiệc mừng thọ kéo dài hơn nửa tiếng, rất nhiều đại lão thế lực rào rào dẫn thủ hạ cáo từ rời đi.

Mã Vân Đằng cũng đã rời đi.

Chỉ là trước khi đi, thấp giọng nói:

“Quân chưởng môn, Thượng Quan lão gia rất yêu thích ngươi, đây là một cơ hội, nhất định phải cẩn thận nắm bắt.”

Quân Thường Tiếu cũng thầm nghĩ.

Nếu như Thượng Quan tiền bối nói mình có hôn ước chưa? Hoặc là đã thành gia lập thất chưa? Có cam tâm tình nguyện lấy cháu gái dung mạo như tiên, quốc sắc thiên hương của hắn không?

Bản thân nên cự tuyệt hay đồng ý đây?

Không được.

Ta còn phải phát triển môn phái, há có thể nói chuyện yêu đương.

Hệ thống cạn lời.

Con hàng này rõ ràng là đang tự mình tưởng tượng, cưỡng ép nghĩ cháu gái người ta là dung mạo như tiên, quốc sắc thiên hương.

Ta con meo nó chưa nhìn thấy người không biết xấu hổ như ngươi!


Bình Luận (0)
Comment