Chương 356. Có thể xứng danh đại sư!
Quân Thường Tiếu tạm ở lại Thượng Quan gia, được an bài một tiểu viện độc lập, phong cảnh mỹ lệ, thanh tịnh.
Hắn không ngừng bổ não nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ lão gia tử thực sự tính toán gả cháu gái cho mình sao?
Phải rồi, phải rồi.
Mình vừa còn trẻ, vừa tuấn tú bất phàm.
Lại còn là chủ môn phái tiềm lực vô hạn, con rể vàng ưu tú như vậy, đi đâu tìm đây?
Hơi tiếc bây giờ đang là lúc sự nghiệp đang đi lên, hoàn toàn không phải lúc suy xét chuyện nhi nữ tình trường.
Àii..
Như vậy mà nói.
Nam nhân ưu tú quá, cũng là một chuyện khiến người phiền não.
“……”
Nghe thấy tiếng lòng của hắn, hệ thống suy sụp nói:
“Ta trước giờ chưa từng gặp người nào mặt dày, không biết xấu hổ như vậy!”
“Quân chưởng môn.”
Ngày hôm sau, Thượng Quan Hoành tiến vào đình viện, cười nói:
“Đã ở quen như tại nhà chưa?”
“Đã quen.”
Quân Thường Tiếu dù có chút ảo tưởng, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
“Tiền bối, lưu ta lại phủ, đến cùng là có điều gì chỉ giáo?”
Thượng Quan Hoành cười đáp: “Còn phải xem lễ vật Quân chưởng môn mang đến chúc thọ lão phu là ý tứ gì?”
“Chuyện này…”
Quân Thường Tiếu lập tức cười gượng gạo.
Xem ra, vị tiền bối này đã biết việc mình đến chúc thọ là có dự tính khác rồi.
Nếu đã vậy, thì thẳng thắn nói ra vậy.
Quân Thường Tiếu không phải người dễ bị ảnh hưởng, hắn nói:
“Không dám giấu tiền bối, ta gần đây có gặp chút phiền phức.”
Thượng Quan Hoành nói:
“Nếu như lão phu không đoán sai, phiền phức của Quân chưởng môn hẳn là có liên quan với thanh đao đã đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông.”
Quân Thường Tiếu hơi giật mình đáp:
“Không sai.”
Thượng Quan Hoành cười nói:
“Thanh đao đó của Quân chưởng môn, từ tin tức mà lão phu biết được, hẳn là có khí linh, không nghi ngờ là một thanh thần binh lợi khí.”
“Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.”
Hắn gật gật đầu, đáp:
“Thanh đao này sẽ mang lại không ít phiền phức.”
Không hổ danh là đạo sư của Thiên Dụ học phủ!
Vừa nói liền ngay chốc vấn đề!
“Hầy!”
Quân Thường Tiếu thở dài nói:
“Tiền bối nói quả thật rất đúng.”
“Nói đi.”
Thượng Quan Hoành nói:
“Phiền phức của ngươi là gì?”
“Ma Sát Tông.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Thượng Quan Hoành nhíu mày nói:
“Một tà tông tam lưu, nếu đã bị nhắm đến thì xác thực đúng là khó khăn.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Bởi vậy vãn bối lần này tới, trước là đến chúc thọ, cũng là hy vọng dựa nhờ uy danh của tiền bối, khiến Ma Sát tông an phận một chút.”
Thượng Quan Hoành cười đáp:
“Ma Sát tông tuy ngông cuồng, nhưng vẫn còn biết e sợ Thiên Dụ học phủ.”
“Quân chưởng môn.”
Lão cân nhắc một hồi mới nói:
“Lão phu nghe nói, ngươi đối với võ đạo rất có thành tựu?”
“Ách.”
Quân Thường Tiếu khiêm tốn đáp:
“Chỉ là biết chút râu ria bề ngoài thôi.”
Thượng Quan Hoành rút ra một quyển bí tịch còn khá mới, đặt trên bàn đá, nói:
“Đây là bộ công pháp do lão phu sáng tạo, bên trong còn một vài vấn đề nhỏ, liệu chưởng môn có thể chỉ điểm đôi chút không?”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Tiền bối đã có thể tự mình sáng tạo công pháp, vãn bối sợ là không có năng lực này.”
Tự sáng tạo võ học, tuyệt đối là võ học đại sư.
Các loại gian lận bằng Động Sát phù như hắn không thể bằng được.
Thượng Quan Hoành nói:
“Năng lực của lão phu cũng không cao, chỉ là nhân lúc rảnh rỗi tuỳ tiện nghiên cứu đôi chút, nếu không cũng sẽ không gặp phải vấn đề.”
“Quân chưởng môn đã có thể chỉ điểm võ học cho Mã trưởng lão, vậy giúp lão phu chỉ điểm một chút, không có vấn đề gì chứ?”
Quân Thường Tiếu hiểu rồi.
Giữ mình lại ở lại trong phủ, nhất định không phải vì muốn gả cháu gái cho mình, mà là muốn đàm đạo võ học.
“Lời thừa.”
Hệ thống nói:
“Người ta là con cháu thế gia, thiếu cái khác chứ tuyệt không thiếu người muốn cầu hôn, ngươi tính là gì mà đòi người ta gả cho?
Quân Thường Tiếu không đi nói lý với hệ thống, nói:
“Nếu là như vậy, vãn bối liền xem thử một chút.”
Vừa nói, vừa bóp vỡ một là Động Sát Phù, chăm chăm chú chú lật sách.
Từ kinh mạch vận chuyển và khẩu quyết, có thể thấy đây là một loại chưởng pháp chú trọng nhẹ nhàng, uyển chuyển, phẩm chất không quá cao, đại khái dùng cho cấp bậc cao giai đê phẩm.
Dù là như vậy, Quân Thường Tiếu vẫn không khỏi ngưỡng mộ.
Dẫu có là võ học đẳng cấp thấp, cũng không phải thứ một người bình thường có thể sáng tạo ra.
“Tiền bối.”
Quân Thường Tiếu chỉ vào trang thứ ba, nói:
“Đoạn khẩu quyết này, trên kinh mạch vận chuyển có tì vết, nếu có thể thay đổi, nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn.”
Thượng Quan Hoành biểu lộ sự kinh ngạc.
Chỉ mới xem lướt thôi, đã rất nhanh có thể chỉ ra chỗ thiếu sót.
Quả nhiên như đồn đãi, người này có khả năng lý giải rất cao với võ học.
“Sẵn lòng nghe tinh tường.”
Lão chân thành nói.
Quân Thường Tiếu dựa vào công hiệu của Động Sát Phù, tỉ mỉ lý giải và phân tích chưởng pháp, chỉ ra những vấn đề ẩn bên trong.
Thượng Quan Hoành càng nghe càng thấy tinh thần chấn động, khẽ nói:
“Không thể tin được!”
Mười phút sau, Quân Thường Tiếu giảng giải xong, khiêm tốn nói:
“Đây bất quá là những ý kiến vụng về của vãn bối, tiền bối nếu như cảm thấy còn điểm chưa thỏa đáng, xin đừng chê trách.”
Lời nói như vậy, nhưng trong lòng lại mười phần tự tin.
Trải qua sự cải tiến của mình, chưởng pháp tuy vẫn là cao giai đê phẩm, nhưng khi lĩnh ngộ đến tột đỉnh, tuyệt đối có thể đạt đến cấp bậc phàm phẩm.
Thượng Quan Hoành vẫn còn đang suy tư, nhưng rất nhanh thần sắc không khỏi ngưng trọng lại, nói:
“Khả năng lý giải của Quân chưởng môn đối với võ học, quả có thể xưng đại sư!”
Lão cũng đã nhận ra chưởng pháp trải qua cải tiến xong, toàn bộ vấn đề và tì vết đã được khắc phục, trở thành một bộ võ học chân chính để tu luyện!
Một vị có tư cách xưng đạo sư của Thiên Dụ học phủ, có thể đánh giá một người khác là “đại sư”, quả thực vô cùng có giá trị.
“Một chút đạo hạnh này của vãn bối, thực khó có tư cách tiến đến con đường khai sáng.”
Quân Thường Tiếu có Động Sát Phù, mặc dù nó giúp nhanh chóng nhận ra thiếu sót của võ học, nhưng tự sáng tạo võ kỹ, lại là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Thượng Quan Hoành cười nói:
“Dựa vào đạo hạnh của Quân chưởng môn, có thể đến Thiên Dụ học phủ giảng dạy, đó sẽ là phúc phận của vô số học sinh.”
“Lão phu cuối cùng cũng đã hiểu.”
“Đệ tử Thiết Cốt Phái vì cái gì có thể chiến thắng đệ tử Thánh Tuyền Tông.”
Vì cái gì?
Có một đại sư võ học như vậy chỉ dạy, dù là phế vật cũng có thể đội trời đạp đất!
Thượng Quan Hoành đã làm đạo sư nửa đời, đến nay có thể gặp gỡ một vị đại sư võ học, chỉ hận gặp nhau quá muộn nên phải gấp rút trao đổi trò chuyện với Quân Thường Tiếu.
Lời qua tiếng lại không tách khỏi võ đạo và võ kỹ.
Quân chưởng môn chỉ là dựa vào Động Sát Phù, không có cái gì gọi là chân tài thực học, vậy nên chỉ có thể mơ màng ậm ừ ứng đối.
Thậm chí đến bữa cơm, hai người từ đình viện đàm đạo đến tận bàn ăn, khiến hắn gượng gạo đến quái dị.
Nói liên tiếp hai ngày.
Thượng Quan Hoành chỉ cần có thời gian rảnh, liền đến đàm luận võ học.
Có lúc cũng nói đến thức ăn dạng viên và chuyện nuôi ngựa, cũng khá là nhiệt tình.
Quân Thường Tiếu gấp lắm rồi.
Đến chúc thọ là hy vọng có thể mượn sức của lão uy hiếp Ma Sát tông, tỏ chút thái độ với chuyện này đi chứ!
Ngày thứ tư.
Thượng Quan Hoành cuối cùng cũng ngừng bàn về võ học, nói:
“Quân chưởng môn, dựa vào sức của lão phu, tuy có thể uy hiếp Ma Sát tông nhưng giữa chúng ta không có quan hệ, chúng sẽ không dễ dàng thu tay.“
“Chuyện này…”
Quân Thường Tiếu im lặng.
Phải rồi.
Mình và Thượng Quan Hoành không quen không thân, Ma Sát tông Thẳng định sẽ không ngần ngại, muốn động thủ sẽ động thủ.
“Đương nhiên.”
Thượng Quan Hoành nói:
“Không sao, có thể kiến lập quan hệ.”
“Xin tiền bối nói rõ.”
Quân Thường Tiếu nói.
Thượng Quan Hoành ngừng một chút rồi nói:
“Lão phu đông con nhiều cháu, duy chỉ có một đứa cháu gái, ta thương như ngọc quý trong tay.”
Nghe đến câu này, Quân Thường Tiếu kinh ngạc, nói thầm:
“Quả nhiên, rõ là muốn gả cháu gái cho ta mà!”
“……”
Hệ thống cạn lời.
Chẳng lẽ, đây là cơ duyên do vầng sáng nhân vật chính chói đến?
“Quân chưởng môn.”
Thượng Quan Hoành nói:
“Nếu không ngại……”
“Tiền bối!”
Quân Thường Tiếu vội vã ngắt lời:
“Vãn bối một lòng muốn phát triển môn phái, tạm thời chưa xem xét đến chuyện nhi nữ tư tình.”