Chương 357. Con gái lớn không dùng được!
Quân Thường Tiếu mới vào ở lại Thương Quan phủ, liền nghĩ:
"Nếu lão gia thật sự muốn gả cháu gái cho mình, ắt phải cự tuyệt cho thỏa đáng, dù sao trước mắt vẫn phải lấy sự nghiệp làm trọng."
Tạm thời không nên nghĩ đến nhi nữ tư tình.
Thương Quan Hoành hơi ngẩn người, chợt cười nói:
"Quân chưởng môn hiểu nhầm rồi, ý của lão phu là nếu người không ghét bỏ thì hãy cho cháu gái ta đến quý phái tu luyện võ đạo."
Hơ.
Quân Thường Tiếu sửng sốt.
Tình cảm, mình đúng là suy nghĩ nhiều rồi!
Hệ thống nói:
"Bây giờ ngươi mới ý thức được điều đó sao?"
"Chuyện này...."
Quân Thường Tiếu nói: "Sự hiểu biết về võ đạo của tiền bối không hề thấp, cũng không cần thiết phải để cháu gái đến môn phái của ta tu luyện võ đạo đâu nhỉ?"
Thương Quan Hoành thở dài một hơi rồi nói:
"Tiểu nha đầu đó, không vừa ý với cách dạy võ của lão phu, nên mới phải ra ngoài tìm một vị danh sư chỉ dạy."
"À.."
Quân Thường Tiếu không biết nói gì hơn.
Một đạo sư có kiến thức võ đạo phong phú như vậy, thế mà cháu gái này cũng không vừa ý, xem ra có vẻ kén chọn.
Thương Quan Hoành nói:
"Một khi cháu gái ta trở thành đệ tử Thiết Cốt Phái, quan hệ giữa chúng ta ắt sẽ thân thiết hơn đôi chút."
Quân chưởng môn vốn đang định từ chối, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, vội vàng nghiêm mặt nói:
"Nếu tiền bối không chê Thiết Cốt Phái ta có đẳng cấp thấp, vãn bối nguyện ý thay người dạy võ."
Môn phái vốn là dương thịnh âm suy, thu nhận nữ đệ tử hoàn toàn không thành vấn đề.
"Hâm Dao."
Thương Quan Hoành cười nói:
"Còn không nhanh đến bái kiến chưởng môn."
Quân Thường Tiếu theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy lụa màu xanh, đang từng bước đi tới.
Nàng chừng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen như thác nước, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Nàng không phải là người có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng qua từng cử chỉ, ắt là một tiểu thư khuê các có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
"Thượng Quan Hâm Dao"
Cô gái hơi ngừng một chút, hạ thấp người nói:
"Ra mắt Quân chưởng môn."
Thanh âm nhẹ nhàng, thật khiến người ta lòng sinh thương tiếc.
Không tệ.
Nàng chính là cháu gái bảo bối của Thương Quan Hoành.
"Quân chưởng môn."
Thương Quan Hoành nói:
"Thủ tục nhập môn khi nào có thể tiến hành?"
"Ngay bây giờ."
Quân Thường Tiếu lấy ra giấy nhập môn, điền danh tính, ngay cả tư chất hay tu vi cũng không cần hỏi, liền trực tiếp đã đóng đại ấn chưởng môn lên.
"Đinh! Thành viên môn phái: 2015/5000."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 2301/5000."
Sau khi thu nhận Thượng Quan Hâm Dao, hắn cười nói:
"Tiền bối, nếu vãn bối đoán không đoán sai thì bộ chưởng pháp trước đây chỉ điểm, hẳn là do cháu gái ngài nghĩ ra."
Khuôn mặt già nua của Thương Quan Hoành bỗng đỏ lên.
"Không sai."
Thượng Quan Hâm Dao cười nói:
"Là đệ tử nghĩ ra."
Quả nhiên!
Lúc chỉ điểm chưởng pháp, Quân Thường Tiếu đã phát hiện ra rõ ràng là thích hợp cho nữ nhân tu luyện.
Thương Quan Hoành tuy đã cao tuổi, nhưng dương khí vẫn còn rất hưng thịnh, há có thể nghĩ ra được bộ chưởng pháp dành cho nữ giới.
“Chậc chậc!”
Quân Thường Tiếu tán thưởng nói:
"Tuổi còn nhỏ đã có thế tự nghĩ ra chưởng pháp, ngươi thật đúng là có thiên phú về võ học."
Thượng Quan Hâm Dao khiên tốn nói:
"Vẫn không thể sánh với chưởng môn."
Nàng có thể tạo ra bộ chưởng pháp nhưng còn có nhiều chỗ thiếu sót, cho nên mới để gia gia (ông nội) đưa cho Quân Thường Tiếu, hy vọng có thể mở mang tầm mắt.
Kết quả không để cho nàng thất vọng.
Chưởng môn có độ tuổi không chênh lệch với nàng, thế mà trên phương diện trình độ võ học lại cực kỳ cao thâm, trong một thời gian ngắn đã có thể cải tiến thiếu sót bên trong chưởng pháp.
Nói thẳng ra.
Thương Quan Hoành mời Quân Thường Tiếu ở lại trong phủ, tất cả là vì Thượng Quan Hâm Dao.
Chuyện liên quan đến Thiết Cốt Phái, nàng đã rõ như lòng bàn tay, hơn nữa nghe nói vào lúc Bách Tông chiêu mộ diễn ra, Quân Thường Tiếu đã chỉ điểm cho trưởng lão Thương Sơn Phái.
Một người đứng đầu môn phái bất nhập lưu, có trình độ võ đạo rất cao?
Thượng Quan Hâm Dao nổi lên lòng hiếu kỳ này, sau đó ngày càng chú ý đến Thiết Cốt Phái.
Một loạt sự kiện tiếp nối, khiêu chiến Hạo Khí Môn, khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, khiến cho nàng khẳng định rằng Quân Thường Tiếu không phải dạng người đơn giản.
Người như vậy, chắc chắn mạnh hơn gia gia nhiều.
Cho nên dù có thế nào đi nữa, cũng phải gia nhập Thiếu Cốt Phái, học tập võ đạo cao thâm.
"Tiền bối."
Quân Thường Tiếu nói:
"Tiểu thư đây, tuổi còn nhỏ mà đã có thể tự nghĩ ra võ học, gia nhập Thiết Cốt Phái ta, chỉ sợ khuất tài rồi! (Có tài mà không phát huy được)
"Không! Không!"
Thương Quan Hoành nói:
"Chỉ có sự chỉ dạy của Quân chưởng môn, mới có thể phát huy thiên phú võ học của Hâm Dao."
Hắn chú ý tới Quân Thường Tiếu chỉ vì cháu gái bảo bối.
Mấy ngày giao lưu này, đặc biệt là trong lúc cải tiến võ học, hoàn toàn bị thuyết phục bởi "cái kho võ học rộng lớn" này.
"Chưởng môn."
Thượng Quan Hâm Dao nói:
"Khi nào chúng ra trở về môn phái?"
"Nhanh thì cũng dăm ba tháng. Ngươi cứ nói chuyện với người nhà đi, đợi hai ngày nữa rồi đi."
Quân Thường Tiếu nói.
"Không cần."
Thượng Quan Hâm Dao cười nói:
"Hiện tại chúng ta có thể khởi hành rồi."
"...."
Khóe miệng Thương Quan Hoành chợt hơi co giật.
Mới vừa gia nhập Thiết Cốt phái liền quên luôn nhà rồi sao?
Quả nhiên.
Con gái lớn không dùng được mà.
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Thu dọn chút hành lý đi, bây giờ xuất phát."
...
Ở ngoài Thượng Quan phủ.
Thương Quan Hoành và mọi người từ cao tầng xuống tới gia nhân đều ra đưa tiễn tiểu thư.
"Cha."
Cha của Thượng Quan Hâm Dao vẻ mặt buồn bã nói:
"Để Hâm Dao gia nhập môn phái thất lưu này, liệu có ổn không?"
Nhị đệ nói:
"Lấy uy danh của phụ thân, đại môn phái chắc chắn sẽ không từ chối Hâm Dao, vì cái gì nhất định phải lựa chọn Thiết Cốt Phái đâu chứ."
Tam đệ nói:
"Hâm Dao sinh ra đã có thiên phú về võ học, Quân Thường Tiếu cùng lắm cũng chỉ hơn được mấy tuổi, sợ là không có tư cách để chỉ dạy."
Tam huynh đệ đều phản đối ý định để Thượng Quan Hâm Dao gia nhập Thiết Cốt Phái.
"Các ngươi thì biết cái gì."
Thương Quan Hoành trừng mắt liếc nhìn mấy tên nhi tử, nói:
"Sự hiểu biết về võ học của chưởng môn Thiết Cốt Phái, đến ta đây còn chưa so sánh được, Hâm Dao có thể tu luyện ở môn phái của hắn, tương lai tuyệt đối sáng lạn!"
Lão gia tử đối với người ngoài luôn là hòa ái dễ gần, duy chỉ có với mấy người con trai thì luôn là bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mấy tên nhi tử bị phụ thân nói cho một trận, liền không dám hó hé gì nữa.
Bỏ đi, bỏ đi.
Chính mình không có quyền lên tiếng trong nhà, phụ thân muốn như thế nào, mình cứ như thế đấy là được.
...................
"Mau nhìn xem, kia không phải là cháu gái của Thượng Quan lão gia tử sao?"
"Sao lại đi theo Quân chưởng môn rồi?"
"Ta nghe nói, Thượng Quan lão gia tử đặc biệt cố ý giữ người này ở lại phủ, không lẽ là nhìn trúng nên muốn tác hợp cho đứa cháu gái?"
"Trời ạ, đây đúng là một tin chấn động nha!"
Trên đường đi, nhiều võ giả nhìn thấy Quân Thường Tiếu và Thượng Quan Hâm Dao, đều đứng bên bàn tán.
"Chưởng môn."
Thượng Quan Hâm Dao đỏ mặt nói:
"Hình như bọn họ hiểu lầm rồi."
"Miệng ở trên người bọn hắn, thích nói thế nào thì nói, không cần phải để ý."
Quân Thường Tiếu bình tĩnh nói.
Thượng Quan Hâm Dao nói:
"Chi bằng chúng ta thuê xe ngựa đi tới thành Thanh Dương đi."
"Không cần."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta có thú cưỡi rồi."
"Thú cưỡi?"
Thượng Quan Hâm Dao đi vào trong dã ngoại, nhìn thấy trước mặt nàng là một con sói oai phong lẫm liệt, kinh ngạc nói:
"Đây là..... Cụ Phong Lang Vương."
Nàng tuy rất ít ra ngoài, nhưng thuở nhỏ có đọc nhiều sách vở nên vẫn là có chút hiểu biết về các hung thú.
"Ngồi lên đi."
Quân Thường Tiếu nói.
Thượng Quan Hâm Dao ngay lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói:
"Đệ tử ngồi lên rồi, vậy chưởng môn ngồi đâu?"