Chương 362. Giết sạch đi!
“Cẩn thận!”
Tiêu Tội Kỷ vội lao đến, Kiên Thiết Thuẫn vung lên chắn trước người Tô Tiểu Mạt, đỡ lấy một đao sức nặng lực trầm kia.
“Choang!”
Lực phản chấn rất mạnh, nhưng dù vậy vẫn không thể lay chuyển được gì!
Trưởng lão Huyết Diễm Môn trừng lớn hai mắt.
Khiên của gia hỏa này nhìn qua rất bình thường, thế mà có thể cản được vũ khí cao giai trung phẩm của hắn!
“Thiết Cốt Vô Ảnh Cước!”
Lý Phi lướt đến phía sau trưởng lão Huyết Diễm Môn, cước bộ chặt chẽ biến ảo, khí thế hung hãn đánh vào lưng đối phương.
“Vút!”
Vừa lúc ấy, trưởng lão Phong Vũ Các đứng ở phía xa ngưng tụ một cỗ lực u ám trên tay, trong chớp mắt liền bắn ra như đạn súng.
Đùng!
Lý Phi trúng chiêu, bị hất văng ra xa, khi tiếp đất còn lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt hắn biểu lộ vẻ khó coi.
Thật may có mặc Nhuyễn Ti Giáp trên người, một phần sức mạnh đã bị hoá giải, nếu không hiện tại hắn sợ là bị thương không nhẹ!
“Hai vây một!”
Tô Tiểu Mạt hét lớn.
“Được!”
Tiêu Tội Kỷ và hắn khóa chặt trưởng lão Huyết Diễm Môn.
Lý Phi và Điền Thất vây lấy một trưởng lão tà phái khác.
Có sức uy hiếp nhất là hai Võ Tông, chỉ cần giữ chân hai người đó, đồng môn liền có thể chuyên tâm giải quyết mấy tên đệ tử rác rưởi kia một cách an toàn!
Không sai.
Chính là mấy tên đệ tử rác rưởi.
Bởi vì bọn chúng phần đông là Võ Đồ tam ngũ phẩm, đệ tử Thiết Cốt Phái tuy có đẳng cấp cũng không cao, nhưng phương diện khác thì thừa sức nghiền ép!
Trước mắt có thể thấy, đừng nói một đánh hai, một đánh ba, đánh năm cũng chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa là, mỗi người còn mặc Nhuyễn Ti giáp.
Có một vị đệ tử Thiết Cốt phái bị tấn công liên tiếp, công kích như khảm vào người, vẫn có thể cường thế phản sát, an nhiên vô dạng lùi xuống phòng thủ!
Đừng coi mọi người đều là rank đồng, nhưng vừa khởi đầu thì ta đã có đủ sáu món trang bị tối cao, ngươi muốn đánh kiểu gì đây?
(rank đồng, cấp (gần) thấp nhất trong Liên minh huyền thoại, 6 món trang bị nâng tối cao, mạnh nhất, phù hợp nhất cho mỗi tướng (ai chơi LOL chắc sẽ rõ hơn…) )
Đánh cũng đánh không được, cả đời này cũng đánh không xong, đệ tử bốn tà phái chỉ có thể ỷ mình người đông thế lớn để chiếm một chút lợi thế.
Bởi vậy, tình hình trước mắt là.
Đệ tử Thiết Cốt Phái dựa vào một thân trang bị tận răng, tuy bị vây chặt đến ruồi bay không lọt, nhưng đối phương từ đầu đến nay vẫn không thể phá vỡ phòng ngự, vừa sơ suất liền bị giết chết.
Hai vị trưởng lão Võ Tông có chút bi kịch!
Dựa vào thực lực của mình ứng phó một tên đệ tử nội môn của Thiết Cốt Phái, hắn còn có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại.
Đối phó một lúc hai người, khẳng định quá là khổ cực!
Đặc biệt gã chiến đấu dưới sự liên thủ của Tiêu Tội Kỷ và Tô Tiểu Mạt, một người phòng ngự trâu, một người tốc độ cao, nhất thời đánh cho trưởng lão Huyết Diễm Môn kia phải khốn đốn chống trả.
Trưởng lão Phong Vũ Các đối mặt với Lý Phi và Điền Thất giao thủ, cũng khốn đốn ra mặt, hơn nữa càng đánh càng khiếp sợ.
Nếu không xét cảnh giới tu vi, hắn có cảm giác mình đang đánh với Võ Tông!
Uỳnh!
Uỳnh!
Nơi giao chiến, sáu người vẫn đang chiến đấu mãnh liệt.
Võ giả của liên minh Bách tông đứng một bên bốc dưa xem kịch vui, lúc này xem đến ngẩn hết cả người.
Trong nhận thức của bọn hắn, đệ tử Thiết Cốt Phái đúng là khá mạnh, nhưng có thể giao chiến với Võ Tông, thế thì quá sức tưởng tượng rồi!
“Ẩu...!”
Giữa lúc chiến trận sôi trào, có tiếng sói tru từ phía xa truyền đến.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, có thứ gì đó như gió lốc cuồn cuộn lao đến!
“Đó là chưởng môn!”
Đệ tử Thiết Cốt Phái đang phòng thủ, từng người cảm thấy vui sướng không thôi!
Tô Tiểu Mạt đánh lui trưởng lão kia, nhàn nhạt nói:
“Lão già chết tiệt, giờ chết của ngươi đến rồi!”
“Ngông cuồng!”
Trưởng lão Huyết Diễm Môn cười lạnh một tiếng.
Vù————
Vừa nói, hai tay hắn nắm lấy chuôi đao, một làn khói đỏ máu tràn ra, trông như một ngọn lửa hừng hực, bao lấy toàn bộ thân đao.
Tình thế hiện tại quá bị động!
Không thể không lật bài tẩy, giết cả hai—!
Vút————————
Sau đó, ngay trong lúc gã đang tụ lực, luồng gió cuồn cuộn kia lao tới, dùng tốc độ cực nhanh dừng ngay trước mặt hắn!
Soạt!
Đao quang thanh sắc bùng nổ lao qua!
Bởi vì khí thế cường hãn, còn cuốn theo cuồng phong!
“Không xong!”
Trưởng lão Huyết Diễm Môn hoảng sợ thốt ra.
Khoảnh khắc đó, trong tim hắn xuất hiện điềm báo tử vong mãnh liệt.
Hắn muốn tránh thoát, muốn bỏ chạy, nhưng tất cả đã muộn rồi, ánh sáng thanh sắc kia không nói đạo lý, không xem nhân nghĩa, hung bạo xé không khí lao đến.
“Phụt————“
Đao quang vừa lóe lên liền tan vào hư không, toàn bộ quá trình như điện quang hỏa thạch (một tia sáng) chợt lóe rồi rất nhanh liền tắt, các võ giả đang xem kịch căn bản không kịp thấy chuyện gì xảy ra.
Đến khi tất cả âm thanh lặng xuống, họ mới thấy đầu trưởng lão Huyết Diễm Môn văng khỏi thân, rơi ‘bịch’ xuống đất, trong đôi mắt trợn trừng kia là sự kinh khủng và hãi hùng.
“Hít!”
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Rốt rốt cuộc là chuyện quái gì vậy!
Đầu trưởng lão tà phái, vì cái gì lại đột nhiên đầu lìa khỏi cổ!
Ngay lúc đó, làn gió dần dần yếu đi, hiện ra trước thi thể không đầu của trưởng lão Huyết Diễm Môn, là một con sói hình thể cao lớn.
Trên lưng sói chở một người!
Người đó mày kiếm mắt sao, anh tuấn bất phàm, tròng mắt lộ vẻ lạnh lẽo sắc bén, trong tay cầm một thanh đại đao thanh sắc, nhìn qua vô cùng nặng.
Đó là…
Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái - Quân Thường Tiếu.
Trưởng lão Phong Vũ Các đang quần đấu với Lý Phi và Điền Thất, nhìn thấy trưởng lão Huyết Diễm Môn bị miểu sát, sợ đến mức lưng đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê dại.
Một Võ Tông có thực lực tương đương mình bị một đao giết chết, người vừa xuất hiện này thực lực tuyệt đối vô cùng khủng bố.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu giương lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao, âm trầm nói:
“Bản tọa cho các ngươi năm giây, chạy được bao xa thì chạy đi, có thể sống sót trở về hay không, phải dựa vào mạng của các ngươi có bao lớn.”
Lời này, vô cùng phách lối, bất quá lại tràn đầy uy hiếp.
Trưởng lão Phong Vũ Các nuốt lại lời chửi mắng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn biết thanh niên này tuyệt đối không có nói đùa, cũng không phải đang giả bộ khoa trương cái gì.
“Một.”
Quân Thường Tiếu lớn tiếng đếm.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, ánh mắt toát lên sự vô tình hờ hững.
“Soạt!”
Trưởng lão Phong Vũ Các dùng hết tốc lực từ lúc sinh ra đến nay, nháy mắt lủi vào rừng núi, ngay cả đệ tử nhà mình cũng không để ý.
Hắn không những e sợ vị chưởng môn Thiết Cốt Phái này, mà còn kinh hãi con sói thú do hắn cưỡi, đó tuyệt đối là Cụ Phong Lang Vương, thực lực đơn chiến thấp nhất cũng ngang hàng Võ Tông cửu phẩm!
“Hai.”
“Ba.”
“Bốn.”
“Năm.”
“Grào!”
Cụ Phong Lang Vương ngẩng đầu gầm lớn, tứ chi nhấc lên, nháy mắt hoá thành một luồng gió, truy đuổi về hướng tên trưởng lão chạy trốn.
Hai Võ Tông một chết, một chạy.
Đệ tử tứ đại tà phái chiến ý mất sạch, tới tấp muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, còn chưa kịp nhấc chân, đã thấy từ trong rừng núi, Quân Thường Tiếu vừa rồi khỏi không lâu đã cưỡi Cụ Phong Lang Vương quay lại.
Hắn huơ ngang Thanh Long Yển Nguyệt Đao, bản đao nâng một cái đầu vẻ mặt đầy hãi hùng.
“Trưởng lão!”
Đệ tử Phong Vũ Các đau thương gào thét.
Võ giả của liên minh Bách tông đang hóng chuyện, người người mặt mày khiếp sợ đến tái mét.
Chém đầu Võ Tông như cắt cỏ, chưởng môn Thiết Cốt Phái này quá đáng sợ!
“Ẩu...!”
“Ẩu...!”
Ngay lúc này, phía sau truyền tới từng đợt sói tru.
“Soạt!”
“Soạt!”
Năm trăm thành viên Lang Kỵ Đường, toàn bộ cưỡi Cụ Phong Lang như sóng triều từ sâu trong núi rừng lao ra.
Trong nháy mắt, hơn ba trăm đệ tử tà phái muốn tháo chạy bị vây lại, Cụ Phong Lang khụy chân cúi thấp đầu, đôi mắt đầy hung quang (địch ý)!
Võ giả của liên minh Bách Tông không những trợn tròn mắt nhìn, trong mắt cũng chừa đầy kinh hồn khiếp vía.
Họ từ trang phục đặc thù có thể đoán ra, đây hẳn là đệ tử Thiết Cốt Phái, nhưng vì cái gì người nào người nấy cũng cưỡi một con Cụ Phong Lang?
Không đúng!
Còn hơn cả Cụ Phong Lang!
“Keng!”
Quân Thường Tiếu cắm Thanh Long Yển Nguyệt Đao xuống đất, đầu lâu trưởng lão thuận thế lăn xuống đất, giọng nói âm trầm vang lên:
“Giết sạch đi.”
“Rõ!”
Thành viên Kỵ Lang Đường thúc giục Cụ Phong Lang xông đến, cùng lúc vung ra Bá Vương Thương!
Ba trăm đệ tử tà phái bị vây lại, trên mặt bọn chúng toàn là kinh hoàng và tuyệt vọng.
Họ không còn chút hy vọng nào với khả năng sống sót, bởi đệ tử Thiết Cốt phái đang cưỡi những con sói thú này, từ khí thế toát ra so bản thân còn mạnh hơn rất nhiều!
Đúng thế.
Mạnh đến mức bản thân so với chúng nó chẳng đáng là bao!
Vậy nên đợi chờ bọn hắn là một thảm cảnh bị vô tình giết sạch!
“Phụt!”
“Phập!”
m thanh thương nhọn đâm xuyên thân thể liên tiếp vang lên, mùi máu tanh gắt mũi tràn ngập xung quanh.
Trong thời gian ngắn, đệ tử bốn tà phái toàn bộ phơi thây trên đất, máu tươi chảy thành sông, khung cảnh như lò mổ khiến người người ám ảnh!