Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 363 - Chương 363. Đòi Công Đạo!

Chương 363. Đòi công đạo!
Tổng cộng hơn ba trăm đệ tử tà phái, toàn bộ đều chết ở vùng đất trống.

Mùi máu tanh nhức mũi nồng nặc, khiến cho sắc mặt võ giả liên minh Bách Tông đã biến rồi lại biến.

Thật đáng sợ!

Quá khủng bố!

Mọi người tinh thần bấn loạn, sống lưng lạnh toát.

Lúc vừa bắt đầu, bọn họ còn nghĩ hơn ba mươi đệ tử của Thiết Cốt Phái, đối mặt với nhiều võ tu tà phái như vậy, khẳng định sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Kết quả không chỉ chống đỡ được, lại còn giết ngược không ít.

Chuyện này vốn đã rất khó tin, sau đó viện binh của Thiết Cốt Phái chạy đến.

Đến thì cứ đến thôi, vì cái gì còn cưỡi Cụ Phong Lang, không nghi ngờ chấn động mang đến lại càng thêm mãnh liệt!

Tóm lại.

Kịch vui xem không được.

Không sao cả, cuộc vui vẫn còn chưa hết!

Giết như nhiều người như vậy, bốn tà phái khẳng định sẽ không để yên.

Đợi bọn họ nhận được tin tức, tuyệt đối sẽ ra quân ồ ạt dẫn người giết đến Thiết Cốt Phái, đến lúc đó lại có kịch hay để xem.

Quân Thường Tiếu nói:

“Tiểu Mạt, có đệ tử nào bị thương không?”

“Không có.”

Tô Tiểu Mạt đáp.

Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn võ giả liên minh Bách Tông, trầm giọng nói:

“Bọn họ cũng tham gia sao?”

“Không có.” Tô Tiểu Mạt nói:

“Toàn bộ quá trình chỉ đứng xem.”

Thành viên liên minh Bách Tông thật sự phải cẩn thận cảm tạ bạn học Tô Tiểu Mạt.

Bởi vì nếu như đáp án là “tham gia”, điều chờ đợi bọn chúng chính là kết cục bị giết toàn bộ giống như đệ tử tà phái.

“Vây lại.”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói.

“Dạ!”

“Soạt! Soạt!”

Năm trăm thành viên Lang Kỵ Đường vội vàng bao vây vài trăm người liên minh Bách Tông, Cụ Phong Lang bên dưới vẫn biểu lộ ánh mắt hung tàn.

“Quân… Quân chưởng môn.”

Một đại lão môn phái kinh hãi nói:

“Chúng ta chỉ là người qua đường.”

Thật sự là qua đường!

Nhưng cười trên nỗi đau của người khác, xem kịch vui cũng không giả.

Quân Thường Tiếu đương nhiên biết lý do bọn chúng đứng ở phía xa, nhàn nhạt đáp:

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường này, để lại phí mua đường.”

Hắn không tàn nhẫn giết hại người liên minh Bách Tông, dẫu sao bọn chúng cũng không có tham gia, chẳng qua chỉ muốn xem chuyện cười.

Nhưng.

Xem náo nhiệt, xem chuyện cười thì phải trả tiền.

“...”

Võ giả liên minh Bách Tông co giật khóe miệng kịch liệt.

Bọn họ vốn muốn biểu hiện khí phách một chút.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của từng con Cụ Phong Lang, lại nhớ tới cảnh tượng đệ tử tà phái bị giết, lần lượt thỏa hiệp giao nộp phí mua đường.

Khi thành viên liên minh Bách Tông lần lượt giao không gian giới chỉ, đám người Tiêu Tội Kỷ bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trên các thi thể.

Khoảng chừng một lúc.

Năm sáu trăm không gian giới chỉ toàn bộ ở trong túi Quân Thường Tiếu.

Hắn nhìn về phía một chưởng môn của môn phái thất lưu thuộc liên minh, lạnh lùng nói:

“Là môn phái nào ức hiếp Thiết Cốt Phái ta?”

“...”

Vị chưởng môn này hơi giật giật khóe miệng.

Đại ca, từ cục diện hiện giờ mà nói, là bọn chúng bị ức hiếp mới đúng nha.

“Trả lời bổn tọa.”

Quân Thường Tiếu trầm giọng hét.

Trong lúc nói, toàn thân xuất hiện sát ý mạnh mẽ.

Vị chưởng môn này lập tức run rẩy, vội vàng đáp:

“Phong Vũ Các, Huyết Diễm Môn, Tiểu Ma Tông, Lôi Đình Điện.”

Quân Thường Tiếu cưỡi Cụ Phong Lang Vương xoay người, ánh mặt lạnh lẽo nói:

“Các đệ tử nghe lệnh, theo bổn tọa đến quận Hoa Dương, tìm bốn môn phái này đòi công đạo.”

“Vâng!”

m thanh vang vọng trong núi hoang.

“Ẩu...!”

“Ẩu...!”

Từng con Cụ Phong Lang vác đệ tử Thiết Cốt Phái cấp tốc đi về phía quận Hoa Dương.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, vài đại lão và thành viên liên minh Bách Tông không thể không đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự khó tin.

Tên đó vậy mà lại dẫn người đến quận Hoa Dương, đi tìm bốn môn phái để đòi công đạo?

“Tống chưởng môn, ta… không có nghe nhầm chứ?”

“Ngươi không có nghe nhầm!”

“Đắc tội với tà phái, chạy trốn còn trốn không kịp, còn đến địa bàn của người ta đòi công đạo, không phải là đến tìm cái chết sao?”

“Đây là một tên lỗ mãng!”

Võ giả liên minh Bách Tông nhỏ giọng bàn tán, trên mặt niềm nở nụ cười nhẹ, hoàn toàn đã quên bản thân vừa bị trấn lột.

Quân Thường Tiếu vì sao lại dẫn đệ tử đến quận Hoa Dương, tìm bốn tà phái kia đòi công đạo?

Chính xác giống như suy nghĩ của liên minh Bách Tông, những môn phái này biết tin đệ tử của chúng bị giết bởi hắn, khẳng định sẽ không bỏ qua.

Dựa vào thực lực của Thiết Cốt Phái hiện giờ, không sợ bất kỳ môn phái lục lưu nào.

Nhưng.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Nếu như những thế lực tà phái này trốn trong bóng tối chơi trò thâm độc, nhất định là một chuyện vô cùng khó giải quyết.

Đã đắc tội rồi, hà tất không lỗ mãng hơn chút nữa?

“Chưởng môn.”

Tiêu Tội Kỷ cưỡi Cụ Phong Lang từ phía sau đuổi đến, nói:

“Chúng ta lần này đi e rằng không chỉ phải đối mặt với bốn tà phái kia, mà còn đối mặt với càng nhiều thế lực trong quận Hoa Dương.”

Tiêu diệt Hắc Ưng Đường, là âm thầm tiến hành.

Lần này dẫn theo hơn năm trăm đệ tử cưỡi Cụ Phong Lang, có thể gọi là thanh thế to lớn, một khi đi vào quận Hoa Dương, nhất định thế lực khắp nơi sẽ bị kinh động.

“Người đối địch với Thiết Cốt phái ta...”

Quân Thường Tiếu âm điệu u ám nói:

“Giết không chừa...”

Bá khí đến đỉnh điểm!

Đệ tử đi theo phía sau, nhiệt huyết liền sôi sục.

Thật ra lần này đi quận Hoa Dương, Quân Thường Tiếu nói là đi đòi công đạo, quan trọng nhất là nói cho người đời, đắc tội ai cũng được, chỉ là không thể đắc tội với Thiết Cốt Phái.

Sau khi môn phái có đủ thực lực, cần gây dựng uy danh, bốn môn phái kia không nghi ngờ gì chính là gà để giết nhằm dọa khỉ!

Quận Hoa Dương, trong một mảnh núi rừng quanh năm u tối, mặc dù không phải là đất tốt phong thủy gì, nhưng sừng sững một kiến trúc to lớn dùng đá xây đắp.

Thoạt nhìn, giống như một thành trì cổ lão nằm trong núi già rừng sâu, tách biệt với thế giới.

Đây là tổng bộ của Lôi Đình Điện.

Phía sau kiến trúc như thành trì này, có một sân luyện võ to lớn, mấy nghìn võ giả đang tu luyện.

“Phó điện chủ.”

Trong đại điện, điện chủ Lôi Đình Điện ngồi ở vị trí đầu tiên, bóp bóp lông mày, nói:

“Mấy ngày nay, mí mắt trái của ta cứ nháy liên tục.”

Phó điện chủ cười nói:

“Người ta hay nói, mí mắt trái nháy là tiền tài, mí mắt phải nháy là tai họa, điện chủ nhất định có tài vận.”

“Hy vọng là như vậy.”

Điện chủ Lôi Đình Điện cười đáp.

“Đúng rồi!”

Hắn nói:

“Đệ tử đi rèn luyện ở Tử Vong Cốc cũng sắp trở lại sao?”

Phó điện chủ đáp:

“Sắp rồi.”

“Điện chủ.”

Đúng lúc này, một đệ tử hoang mang rối loạn chạy vào, chỉ ra bên ngoài nói:

“Có… có người đến Lôi Đình Điện ta đòi công đạo.”

“Đòi công đạo?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên.

Điện chủ Lôi Đình Điện lại bóp bóp lông mày, nói:

“Mí mắt trái lại nháy càng mạnh hơn.”

Phó điện chủ cười nói:

“Điện chủ, đây có lẽ chính là tài vận.”

“Thế sao?”

Điện chủ Lôi Đình Điện đứng dậy, cười nói:

“Vậy bổn tọa phải đi xem thử, rốt cuộc là tài vận gì?”

“Điện… điện chủ…”

Tên thuộc hạ âm thanh run rẩy nói:

“Người… người đến không ít...”

“Không ít?”

Điện chủ Lôi Đình Điện cười nhạt, sau đó cả người bước ra khỏi đại điện, đứng ở đài cao lồi ra phía ngoài, biểu cảm trên mặt ngay lập tức đông cứng khi nhìn về phía cửa lớn.

Trong tầm mắt hắn ta, có khoảng hơn năm trăm võ tu.

Nói thật.

Số người không tính là nhiều.

Dẫu sao chỉ tính tổng bộ Lôi Đình Điện đã bốn năm nghìn đệ tử.

Nhưng cái khiến điện chủ Lôi Đình Điện chấn kinh là, những võ tu này toàn bộ đều cưỡi lang thú uy mãnh.

Phó điện chủ cũng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trong tầm mắt liền trợn tròn mắt.

“Điện chủ...”

Hắn khó tin nói:

“Đây là… Cụ Phong Lang!”

Trong lúc nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào lang thú cao to uy mãnh hơn ở phía trước nhất trong đám lang thú, bỗng khiếp sợ nói:

“Cụ Phong Lang Vương.”


Bình Luận (0)
Comment