Chương 370. Xảy ra chuyện lớn rồi!
Nếu như không sợ chết thì có thể tới gây chuyện.
Đây là lời nói trước kia của Quân Thường Tiếu, rất khoa trương lẫn cứng rắn.
Hơn nữa, hắn còn cho rằng mình có thể diệt được cả bốn tà phái lục lưu, nhất định sẽ làm cả quận Hoa Dương khiếp sợ, trong cấp bậc “môn phái” nhất định sẽ không ai dám tới trêu chọc hắn.
Ngàn tính vạn tính vậy mà lại không tính đến rằng, một cái Thí Thần Điện xuất hiện, liên kết hai mươi thế lực tà phái với nhau, dẫn theo gần vạn tên đệ tử, hùng dũng đánh tới đây.
"Phiền phức thật."
Quân Thường Tiếu nhíu mày nói.
Nếu như chỉ là một đám tà phái liên thủ, ở trong mắt hắn cũng chỉ là binh hèn tướng nhát, nhưng lần này còn có tà tông tam lưu tham dự, như vậy thật sự hơi khó giải quyết.
Lê Lạc Thu nói:
"Sáng mai dưới chân núi nhất định sẽ chật kín người."
"Nên ứng phó như thế nào đây?"
Quân Thường Tiếu biểu lộ mặt mày ủ rũ.
Hắn từ bỏ ý định đi tìm sự giúp đỡ từ Thượng Quan Hoành, bởi bị hiện tại đã là hoàng hôn, cho dù có thể chạy qua chạy lại chắc chắn trong một thời gian ngắn, cũng không cách nào liên hệ được với người của Thiên Dụ học phủ.
Huống hồ.
Người ta vừa mới giúp đỡ, mình lại đi cầu cứu lần nữa, thực sự có chút ngại không dám nói.
Vì vậy, vẫn là nên dựa vào chính mình thôi.
Lê Lạc Thu nói:
"Dẫn các đệ tử trốn vào trong núi thì sao?"
"Không cần."
Quân Thường Tiếu tự tin nói:
"Có Đại Trận Hộ Phái, bọn chúng không vào được đâu."
Lê Lạc Thu cũng biết rằng trận pháp rất mạnh, nói:
"Bọn chúng thanh thế lớn đã có ý giết đến đây, nếu như bọn chúng nhất quyết chặn ở đỉnh núi, chúng ta cũng không thể ra ngoài."
"Cho nên."
Quân Thường Tiếu nói:
"Nhất định phải nghĩ cách xử lý chuyện này."
Đại Trận Hộ Phái tuy có thể bảo vệ Thiết Cốt Phái, cùng bọn chúng dây dưa chút cũng không sao, nhưng chung quy đây vẫn là một rắc rối khó giải quyết, nhất định phải giải quyết hoàn mỹ mới được.
"Giải quyết thế nào?"
Lê Lạc Thu nói.
Quân Thường Tiếu chống cằm nói:
"Để ta suy nghĩ một chút."
Một lúc sau, mắt hắn chợt sáng lên , hắn búng tay một cái , nói: "Cứ theo quy tắc giang hồ mà xử lý."
"Quy tắc giang hồ?"
Lê Lạc Thu nghe xong vẫn là có chút mơ hồ chưa hiểu gì.
Đúng vào lúc này, nàng nhận được truyền âm từ tòa thành, nội dung là hàng loạt võ gia của quận Hoa Dương đã tiến vào quận Thanh Dương, nhân số có tới năm sáu vạn.
"Năm sáu vạn?"
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Vì cái gì lại gia tăng rồi?"
Thời điểm hai mươi cao thủ của tà phái xuất phát, tin tức đã được truyền tới quận Hoa Dương, rất nhiều võ giả lần lượt tự mình đi theo xem náo nhiệt.
......
Thương Sơn Phái.
Mã Vân Đằng vừa trở về, Vương Đông Lâm vội vội vàng vàng đi vào phòng, ném ra một phong thư, nói:
"Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Sắp xảy ra chuyện lớn gì?"
Hắn mở lá thư ra xem, sau khi đọc rõ nội dung bên trong, đứng phắt dậy, kinh sợ nói:
"Xong rồi, xong rồi, thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!"
Thư là do Thí Thần điện gửi tới.
Nội dung là: Thiết Cốt Phái của quận Thanh Dương tùy ý tiêu diệt 4 môn phái của quận Hoa Dương, ngày mai nhất định phải trả cái giá thích đáng, quý phái đây tốt nhất đừng tham dự vào để tránh bị liên lụy.
"Hầy.."
Vương Đông Lâm thở dài một hơi, nói:
"Thí Thần Điện đã cảnh cáo chúng ta không được giúp đỡ Quân chưởng môn."
Mã Vân Đằng ngưng trọng nói:
"Việc đáng lo nhất giờ đã xảy ra, kiếp nạn này e rằng còn khó hơn là Ma Sát tông."
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa, mau đi thông báo cho tông chủ."
Chuyện lớn này, hai người thực sự rất muốn giúp Quân Thường Tiếu, bất quá cũng phải do chưởng môn quyết định.
Cùng một thời gian.
Tần minh chủ đang ở Hạo Khí môn, cũng nhận được thư từ Thí Thần Điện.
Đại khái ý là thế lực tà phái của quận Hoa Dương ngày mai phải đi chỉnh đốn Thiết Cốt Phái, liên minh Bách Tông các ngươi tiếp tục mắt nhắm mắt mở đi.
"Há há há!"
"Á há há!"
Trong đại điện, vang lên những tiếng cười điên cuồng.
"Quân Thường Tiếu!"
Tần minh chủ mừng rỡ ra mặt nói:
"Phiền phức lớn của ngươi đến rồi đấy!"
Ban ngày còn đang đợi, buổi tối liền tới.
Vào lúc này, đừng nói mở một mắt nhắm một mắt, hắn hận không thế lấy tay chọc mù hai mắt để cho không thể nhìn được thật nữa!
Một tin vui như thế, không thể chỉ độc hưởng.
Tần Hạo Nhiên vội vàng dùng bồ câu đưa tin cho các đại lão của liên minh, để ngày mai bọn hắn nhất định phải lết xác đi đến Thiết Cốt Phái.
Làm gì?
Không có gì, chỉ là đến xem náo nhiệt!
.......
Quận Hoa Dương kéo đại quân đến, không chỉ thanh thế to lớn, thậm chí còn thông báo trước cho quận Thanh Dương, có rất nhiều võ giả đều nhận được tin tức.
"Quả nhiên!"
"Ta nói rồi, Thiết Cốt Phái tiêu diệt bốn tà phái, phía bên quận Hoa Dương chắc chắn không chịu ngồi yên!"
"Hai mươi tà phái, lại còn được huy động từ Thí Thần Điện, Quân chưởng môn lần này đúng là xui xẻo rồi!"
"Hy vọng hắn có thể bình an qua ải này!"
Tuy là nói như vậy, nhưng võ giả của quận Thanh Dương không cho rằng, Thiết Cốt Phái có thể bình yên qua được kiếp nạn này. Dù sao, có nhiều người, nhiều cao thủ đến như thế, chỉ sợ đến tông môn ngũ lưu cũng khó mà gánh được!
"Đi."
"Chúng ta đi đến thành Thanh Dương."
Rất nhiều thế lực, gia tộc thậm chí là tán tu đều sôi nổi cả lên.
Hai mươi thế lực tà phái quận Hoa Dương đều quyết đáng ngã Thiết Cốt Phái, sao có thể thờ ơ một chuyện lớn như thế này được!
.........
Thành Thanh Dương.
Sau khi Tạ Quảng Côn nhận được tin tức, sốt ruột lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh, cũng phát điên nói:
"Quân chưởng môn của ta ơi, vì cái gì ngươi lại chọc phải tà phái tam lưu này chứ!"
Không được, không được.
Phải nhanh chóng đi thông báo cho hắn.
Tạ Quảng Côn bình tĩnh lại, trời cũng đã khuya rồi, phải tự mình khởi hành đến Thiết Cốt Phái.
Nhưng mà.
Hắn đi đến chân núi thì phải càng mở to hai mắt để nhìn.
Giờ này phút này, có rất nhiều đốm sáng treo trên cành cây, chiếu rọi ánh sáng ra xung quanh.
"Đây là....."
Tạ Quảng Côn kinh ngạc:
"Dạ Minh Châu?"
Không phải.
Thứ mà hắn nhìn thấy, ở địa cầu gọi là bóng đèn.
Đây là trong lúc Quân Thường Tiếu đối mới xuất hiện một trong các vật dụng thường ngày, tên là “đèn tiết kiệm năng lượng”, không cần kết nối dây điện cũng có thể tự phát sáng.
Lại nói.
Hắn treo thứ đồ chơi này dưới chân núi để làm gì?
Bởi vì ở nơi đèn chiếu sáng đó, đệ tử Thiết Cốt Phái vẫn đang cực lực làm việc, có người đang chặt cây đốn củi, có người đang vác đá.
Tạ Quảng Côn nhìn lướt qua liền biết được bọn họ đang muốn lập một cái đài!
"Hửm?"
Quân Thường Tiếu đang phụ trách giám sát công trình, vô cùng ngạc nhiên nói:
"Tạ thành chủ, đêm hôm khuya khoắt tới đây là có chuyện gì không?"
Tạ Quảng Côn thấy nét mặt đối phương bình tĩnh như vậy, co giật khóe miệng nói:
"Quân chưởng môn, thế lực tà phái quận Hoa Dương đang liên hợp đằng đằng sát khí giết tới đây."
"Ta đã biết."
Quân Thường Tiếu nói.
Tạ Quảng Côn ngẩn ra, nói:
"Quân chưởng môn đã biết rõ, vì cái gì vẫn còn thời gian dẫn đệ tử tới đây đựng đài, lẽ nào muốn xem kịch?"
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Bọn họ đường xa tới đây, bổn tọa muốn tiếp đón cẩn thận, chiêu đãi thật tốt."
Tạ Quảng Côn thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.
Thế lực tà phái quận Hoa Dương lần này đến đây, rõ ràng là muốn diệt Thiết Cốt Phái, thế mà đối phương lại còn muốn tiếp đãi bọn chúng, có phải đầu bị úng nước rồi không?
Một lúc lâu sau.
Một đài quyền anh do đệ tử Thiết Cốt Phái đồng tâm hiệp lực dựng lên, phía trên còn dựng lên một ván gỗ lớn làm bối cảnh.
Tạ Quảng Côn giờ mới nhận ra bọn họ không phải đang dựng sân khấu kịch, thay vào đó là đang dựng lôi đài!
"Đưa bút tới."
Quân Thường Tiếu hô.
Lý Thanh Dương vội vàng mang bút mực tới, mà bút lông lại còn là loại đặc biệt to!
"Soạt!"
Quân Thường Tiếu cầm bút, chấm mực, bắt đầu rồng bay phượng múa trên ván gỗ!
Một lúc sau.
Thu bút lại, tư thế oai hùng cùng với tinh thần phấn chấn.
Trên ván gỗ hiện ra ba chữ cứng cáp rõ nét: Sinh Tử Đài!
"Soạt! Soạt!"
Quân chưởng môn một lần nữa chấm mực viết tiếp.
Bên trái viết: Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu.
Bên phải ghi: Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn.
(Trích từ bài thơ “Ngục Trung Đề Bích” của nhà thơ Đàm Tự Đồng. Ý nghĩa là “Nhìn trời cười lớn ta vung kiếm, người đi kẻ ở thảy anh hùng”)
Cờ hiệu, xương cốt cứng rắn!