Chương 374. Giữ lại nửa cái mạng!
Rất nhiều võ giả không nhìn nhầm, Khai Sơn Chưởng mà tay phải của Tiêu Tội Kỷ thi triển đã đạt đến 20 vạn cân!
Một tên Võ Sư lục phẩm, thế mà có thể so với sức lực của một Võ Tông trung đẳng tam phẩm, điều này thật sự rất đáng kinh ngạc!
Nhưng mà.
Vẻ mặt Quân Thường Tiếu vẫn bình tĩnh.
Tiêu Tội Kỷ bộc phát mạnh như vậy là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý, bởi vì hắn biết tên đệ tử này đã bóp nát Lực Lượng Phù mà mình cung cấp.
Tuy nhiên luyện chế phù chú không so được với phù chú có thể tăng lực gấp 5 lần của khu mua sắm, nhưng tốt xấu gì vẫn có thế tăng lên gấp 2 lần rồi.
Từ ngày Thánh Tuyền Tông trở về đến nay, tu vi của Tiêu Tội Kỷ đã đột phá ngũ phẩm bước lên lục phẩm, sức mạnh cũng đã ở trên dưới 9 vạn cân, cho nên dưới sự tăng phúc của Lực Lượng Phù, phối hợp với Khai Sơn Chưởng, phá được hai mươi vạn cân là điều rất dễ dàng.
Một quyền đánh ra, cảm giác siêu thoải mái!
Vạn Tu Hiền thì không kịp né tránh nên bị ép lui ra sau chừng sáu bảy bước, trợn tròn mắt chật vật ổn định cơ thể.
Võ Sư lục phẩm có sức mạnh không kém gì mình, chuyện này thật quá dọa người!
Các võ giả ai ai cũng trợn tròn con mắt.
Mà ngay cả hai vị Võ Vương, trong ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc như nhìn thấy chuyện gì đó phi lý.
Có những võ giả thiên tư trác tuyệt (tài năng hơn người), sở hữu sức mạnh siêu việt những người cùng cảnh giới khác, điều này còn có thể lý giải được!
Nhưng Võ Sư lục phẩm, dù là cấp độ siêu đẳng đi nữa, cùng lắm chỉ đạt tới mười vạn cân mà thôi!
"Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi mà!"
"Tên kia rốt cuộc đã tu luyện như thế nào!"
"Bảo sao Quân chưởng môn dám để cho hắn xuất chiến, hóa ra thực lực của hắn có thể so với Võ Tông tam phẩm!"
Mọi người kinh ngạc thảo luận.
Tiêu Tội Kỷ đứng trên Sinh Tử Đài, sau khi cảm nhận được sức mạnh cường đại, ánh mắt chợt nóng rực lên, máu trong cơ thể cũng sôi trào kịch liệt!
Chiến!
Đó là ý nghĩ của hắn, sau đó biến thành hành động, hai chân thi triển Túng Vân Bộ, một lần nữa tiến lên, giơ tay chém xuống hét lên:
Ta trảm! (Ngã trảm)
Giống như vầng trăng khuyết sáng lấp lánh, mang theo sức mạnh bạo tạc nổ tung, cắt vào hư không rồi nổ bùng lên, sức mạnh có thể đạt tới 25 vạn cân!
Loại võ học linh lực hóa hình này là do đại năng thần bí tạo ra, sẽ tùy theo sức mạnh của người thi triển mà càng trở nên mạnh hơn.
Vạn Tu Hiền thấy thế, mặt biến sắc.
"Xoạt!"
Hắn dậm chân dùng thân pháp cố gắng né tránh.
Nhưng vẫn không thể ổn định thân thể, chợt nghe thấy Tiêu Tội Kỷ hét lên:
"Ta trảm, ta trảm, ta trảm trảm trảm!"
Vụt!
Ba vệt sáng hình trăng lưỡi liềm lấy góc độ từ trên không, giữa không trung, và sát mặt đất đồng loạt đánh tới, mang theo lực đến 25 vạn cân!
Mọi người ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
Loại võ học linh lực hóa hình này cực kỳ tiêu hao linh lực, hắn có thể phóng thích như thế, không sợ chưa giải quyết hết đối thủ thì bản thân đã bị kiệt sức trước rồi hay sao?
"Ầm!"
Vào lúc đang suy nghĩ, tiếng nổ vang lại truyền đến!
Vạn Tu Hiền tuy đã tránh né trảm thứ nhất, nhưng vẫn bị hai trảm khác đánh trúng.
"Bịch bịch bịch!"
Hắn cứ lùi dần, chật vật mãi mới có thể ổn định bên sát bờ lôi đài, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc thừa nhận hai trảm vừa rồi có sức mạnh vượt bậc, khiến hắn không tránh được bị thương.
"Một tên Võ Sư có thể đánh Võ Tông phun máu, thật không thể tin được!"
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin được!"
"Bảo sao Thánh Tuyền Tông lại liên tiếp bại bảy mươi bốn trận, đệ tử Thiết Cốt Phái quá trâu!"
Trong lúc mọi người đang nghị luận, Tiêu Tội Kỷ lần nữa triển khai thế công.
Hắn không sử dụng chiêu vừa rồi nữa, mà là dùng Khai Sơn Chưởng kết hợp với Bạo Liệt Quyền tiến hành đánh giáp lá cà.
Điều này khiến Vạn Tu Hiền thoải mái hơn không ít.
Nhưng chỉ chốc lát liền ý thức được, tên đệ tử Thiết Cốt Phái này càng chiến lại càng hăng, càng đánh lại càng mạnh!
Càng suy sụp hơn nữa là Vạn Tu Hiền vừa định phản kịch, nhưng bất luận đánh thế nào, đối phương cũng đều có thể dễ dàng hóa giải, cuối cùng chính mình lại bị nện một chùy.
Tiêu Tội Kỷ mượn công hiệu của Lực Lượng Phù, có thể chống lại Võ Tông tam phẩm nhưng thân thể của hắn thì thực sự là thành quả của việc tôi luyện.
Ngươi đánh ta một quyền?
Được!
Vậy sau đó, ta sẽ đánh lại ngươi một quyền!
Dựa vào thân thể cường hãn, trên người lại mặc Nhuyễn Ti Giáp, Tiêu Tội Kỷ điên cuồng công kích!
"....."
Các võ giả co giật khóe miệng.
Đánh nhau là một môn đòi hỏi kỹ thuật, chú ý du tẩu, tránh né, phòng ngự cùng phản kích.
Nhưng đệ tử Thiệt Cốt Phái này hoàn toàn không phòng ngự, mở rộng thân thể chơi với ngươi, hoàn toàn là.... mãng phu!
Chưởng môn thô bạo, đệ tử cũng thô bạo!
Đây đúng là - thiên bất sinh tha Thiết Cốt Phái, mãng đạo vạn cổ như trường dạ!
(Trời không diệt được Thiết Cốt Phái, tinh thần hung bạo trường tồn như đêm dài)
....
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Trên Sinh Tử Đài, hai người đã đấu mấy chục chiêu.
Quá trình không phức tạp, cũng không hoa lệ, đều là ngươi đánh ta một quyền, ta trả người một quyền, không ai thiếu nợ ai.
Tiêu Tội Kỷ phòng cự mạnh mẽ vẫn có thể tiếp tục chống đỡ nhưng Vạn Tu Hiền thì không xong rồi, vì đánh liên tiếp hai mươi lần, bản thân cũng bị đánh hai mươi lần, thương thế ngày càng nghiêm trọng.
Theo cục diện trước mắt thì hắn đã rơi vào thế hạ phong!
Không được, không được!
Phải đổi sách lược, nếu không chắc chắn mình sẽ bại trận!
"A!"
Vạn Tu Hiền phẫn nộ hét lên một tiếng, quanh người xuất hiện một màn khói u ám bao vây quanh.
"Tà Ma Biến!"
Có người hoảng sợ nói:
"Tâm pháp tà phái thượng phẩm!"
Tâm pháp tà phái thượng phẩm?
Mọi người nghe vậy, mặt ai nấy cũng biến sắc.
Tâm pháp thượng phẩm vốn rất trân quý, mà còn là tà phái thì đã hiếm lại càng thêm hiếm.
Tâm pháp này do Cốc trưởng lão thi triển ra, thực lực đương nhiên sẽ mạnh hơn!
"Bành...."
Vào lúc này, trên sinh tử đài bỗng phát ra một tiếng nổ.
Vạn Tu Hiên từ màn khói u ám đó lảo đảo ra ngoài, trên má phải hiện ra dấu quyền đỏ chót.
Đây là.... bị đánh vào mặt.
"Đáng chết!"
Vạn Tu Hiền không ngừng tức giận, lúc chuẩn bị hét to để bộc phát ra át chủ bài thì Tiêu Tội Kỷ từ trong sương mù đi ra, vung nắm đấm tới.
Lần này, hoàn toàn không để hắn có cơ hội thở!
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Nắm đấm của Tiêu Tội Kỷ mang theo lực táo bạo, từng cái từng cái đánh vào hai tay của Vạn Tu Hiền, rồi đánh hắn lảo đảo trở ra.
Thực ra các võ giả đã nhìn ra, trưởng lão Điểm Tinh Cốc đã lâm vào thế hạ phong, giờ phút này cho dù có thi triển được át chủ bài, cũng khó có thể xoay chuyển tình thế.
"Chưởng môn."
Tiêu Tội Kỷ truyền âm nói:
"Đánh hắn chết, hay là giữ lại cái mạng?"
Đánh nhau khí thế trên Sinh Tử Đài, vậy mà còn có thể truyền âm, hành động này quá khiếm nhã.
"Giữ lại nửa cái mạng."
Quân Thường Tiếu truyền âm nói.
Tuy nói là trận chiến sinh tử, nhưng nếu như đánh chết Vạn Tu Hiền sẽ khơi dậy lửa giận của cả tà phái quận Hoa Dương, như thế chỉ càng đưa bản thân vào thế bị động, cho nên vẫn nên chọn con đường ôn hòa một chút.
"Hiểu rồi."
Tiêu Tội Kỷ tiếp tục điên cuồng oanh tạc, Vạn Tu Hiền không ngừng né tránh rút lui, sắc mặt cũng hết sức tái nhợt.
Cứ đánh như vậy, kinh mạch của hắn và lục phủ ngũ tạng liệu có thể chịu đựng được không?
Đây là thời điểm chấm dứt trận đấu.
Tiêu Tội Kỷ một bước phóng ra, tay phải trực tiếp vung qua, đánh tới Vạn Tu Hiền đang rút lui, khiến hắn ngã về phía sau, máu tưới cứ thế chảy ra không thôi.
Tiêu Tội Kỷ ngạo nghễ, chắp tay nói:
"Đa tạ."
Mọi người ai cũng đều khiếp sợ.
Một tên Võ Tông tam phẩm bị đánh bại nhanh như vậy, bị đánh đến mức thân mang trọng thương, đây là điều không ai ngờ tới được.
"Thật ngại quá."
Quân Thường Tiếu nhảy lên sinh tử đài, chắp tay nói:
"Trận đấu đầu tiên này, bản phái may mắn thắng rồi."
"...."
Đây cũng tính là may mắn, vậy trên đời này không còn may mắn nữa rồi!"