Chương 375. Trưởng lão Thiết Cốt Phái!
Trận đầu tiên, Tiêu Tội Kỷ xuất trận.
Hắn cũng cẩn thận nghe theo lệnh của chưởng môn, đánh cho Vạn Tu Hiền chỉ còn lại nửa cái mạng.
Từ mức độ thân thể đổ máu có thể thấy, không dưỡng thương ba năm tháng, sợ rằng rất khó có thể bước xuống giường.
Chiêm trưởng lão chau mày nói:
“Thật đúng là phế vật.”
“Phụt.”
Vạn Tu Hiền lại phun ra một ngụm máu.
Vốn nghĩ biểu hiện một chút trước mặt hai vị trưởng lão Thí Thần Điện, kết quả bị đánh thành hình dạng này, chuyện này quá sai lệch với kịch bản!
Chiêm trưởng lão rất kinh ngạc khi Tiêu Tội Kỷ có thể đánh thắng trưởng lão Điểm Tinh Cốc, nhưng chỉ vẻn vẹn dưng lạ ở kinh ngạc, bởi vì chính hắn có thể tùy tiện chà đạp võ tu cấp bậc này.
Võ giả các nơi không kinh ngạc, thay vào đó là cực kỳ khiếp sợ.
Đặc biệt là Tần minh chủ và đại lão liên minh, sắc mặt từng người vô cùng khó coi.
Tiêu Tội Kỷ chiến thắng trưởng lão Điện Tinh Cốc, khiến bọn hắn có một cảm giác thân thuộc như đã từng biết.
Sau đó cẩn thận ngẫm lại, còn không phải là thời điểm Thiết Cốt Phái thách đấu Thánh Tuyền Tông sao!
Lúc đó, người của liên minh Bách Tông nhận định đệ tử Thiết Cốt Phái giao đấu với đệ tử Thánh Tuyền Tông tuyệt đối chỉ có bại trận, kết quả lại thắng hết trận này đến trận khác, hung ác đánh vào mặt vào bọn hắn.
Hiện giờ chiến thắng trưởng lão Điểm Tinh Cốc, cũng như vậy cái tát hung hãn đánh vào mặt, trong tim cảm thấy nhói nhói.
Võ giả khắp nơi đến chi viện không chỉ chấn kinh, mà còn vô cùng vui vẻ trong lòng.
Mặc dù còn chín trận chưa đánh nhưng ít nhất thắng được trận đầu tiên, Thiết Cốt Phái cũng coi như giành được một khởi đầu tốt đẹp.
Quân Thường Tiếu nói:
“Cho người xuất trận thứ hai đi.”
“Chiêm lão đệ.”
Một tên võ vương khác lên tiếng nói:
“Không bằng ngươi lên đài giao lưu vài chiêu với đệ tử Thiết Cốt Phái đi.”
“Vừa hay ta cũng có ý này.”
Chiêm trưởng lão cười âm u một cái.
Hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian ở quận Thanh Dương, chỉ cần giành một trận chiến thắng, tận mắt chứng kiến toàn bộ đệ tử Thiết Cốt Phái tự vẫn, vậy là có thể an tâm trở về tông môn tu luyện.
“Soạt!”
Chiêm trưởng lão nhảy lên lôi đài, hạ xuống trên Sinh Tử Đài, kiêu ngạo chắp tay sau lưng nói:
“Quân chưởng môn, ngươi tự mình xuất hiện hay là cho đệ tử xuất trận.”
“Thôi xong cmn rồi.”
Sắc mặt võ giả quận Thanh Dương khó coi cực điểm.
Đây là Võ Vương của Thí Thần Điện, chỉ cần hắn bước lên Sinh Tử Đài thì người nào của Thiết Cốt Phái đủ tư cách đánh một trận!
Thua một trận, điều chờ đợi Quân chưởng môn và đệ tử của hắn là tử vẫn tập thể.
Hệ thống nói: “Võ Vương nhất phẩm, bậc cấp cao đẳng.”
Mới chỉ là Võ Vương nhất phẩm thôi á?
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa không xuất trận, đệ tử cũng không xuất trận.”
“Ai xuất trận?”
“Ta”
Dưới đài, truyền ra một âm thanh lười biếng.
Chiêm trưởng lão và mọi người vội vàng di chuyển ánh mắt nhìn sang.
Một người trung niên ngáp dài đi lên lôi đài, từ đồng phục người này mặc có vài phần tương đồng với đệ tử Thiết Cốt Phái, ví dụ như màu sắc rất đều rất tươi sáng, đều rất chói mắt.
Chỉ là tên này từ đầu đến cuối híp híp mắt, giống như bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Chiêm trưởng lão chau mày lại.
Hắn nhanh chóng phán đoán ra, người này cũng là một Võ Vương!
“Đây là...”
Chiêm trưởng lão dò hỏi.
Người trung niên dừng ở trước mắt Quân Thường Tiếu, ngáp một cái, tự giới thiệu bản thân, nói:
“Trưởng lão Thiết Cốt Phái, Giang Bất Kiến.”
...
Ta có thể khẳng định mọi người chỉ biết Giang Hồ Tái Kiến (tên tác giả), chưa từng nghe qua Giang Bất Kiến.
...
“Họ cũng không đổi sao?”
Quân Thường Tiếu truyền âm nói.
“Võ giả họ Giang nhiều như cát sông Hằng, Ma Sát Tông khẳng định không nghĩ đến ta chính là Giang Tà.”
Người trung niên truyền âm nói.
Hóa ra Giang Bất Kiến chính là Giang Tà.
Bộ dạng người trung niên đương nhiên cũng được dịch dung.
Hắn tuy là trưởng lão Thiết Cốt Phái nhưng dẫu sao vẫn còn kiêm chức làm thêm ở phân đà Ma Sát Tông, không thể dùng tên họ và dung mạo thật để xuất hiện trước mắt người đời.
“Giang Bất Kiến?”
Chiêm trưởng lão suy nghĩ một lúc, nói:
“Quách huynh, ngươi đã nghe qua hoặc từng gặp vị Võ Vương này chưa?”
Võ… Võ Vương?
Võ giả tà phái quận Hoa Dương và quận Thanh Dương nghe thấy, không thể không trợn mắt há hốc mồm.
Thiết Cốt Phái có trưởng lão đã mang đến không ít bất ngờ, tuyệt đối không nghĩ vị trưởng lão này còn là một Võ Vương.
Tần minh chủ và thành viên liên minh ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không cho rằng trưởng lão Thí Thần Điền đang nói đùa, vậy người trung niên chán nản lờ đờ này tuyệt đối là Võ Vương hàng thật giá thật.
“Một môn phái thất lưu lại có trưởng lão tu vi Võ Vương, chuyện này nói ra có ai dám tin?”
Các võ tu tà phái cũng có chút không tiếp nhận được.
Nếu là môn phái lục lưu, hoặc ngũ lưu, có trưởng lão bậc cấp Võ Vương còn có thể hiểu được, thế nhưng môn phái thất lưu có loại cao thủ như vậy, chuyện này quá có tính bạo tạc!
Quân Thường Tiếu nhìn biểu cảm hiện trên mặt mọi người, thầm nói:
“Thiết Cốt Phái ta có Võ Vương, có cần phải kinh ngạc đến vậy không?”
Võ Vương họ Quách lắc đầu nói:
“Chưa từng gặp qua, cũng chưa nghe tới.”
Giang Tà nói:
“Ta là người đông bắc Hộ Châu, các ngươi đương nhiên chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua rồi.”
Hóa ra là như vậy.
Chiêm trưởng lão cười kỳ lại một tiếng nói:
“Một môn phái thất lưu nhỏ bé, có thể chiêu mộ một trưởng lão Võ Vương đến từ đông bắc Hộ Châu, thật khiến người khác bất ngờ ngoài ý muốn nha.”
Đều chỉ là bất ngờ.
Quả thật quá ngoài ý muốn luôn!
Võ tu thuộc hai mươi thế lực tà phái lại thầm vui mừng, may mà lần này phía Thí Thần Điện cho hai vị Võ Vương áp trận, nếu không tên này giết ra, khẳng định tử thương vô số!
Võ vương.
Vương của võ đạo.
Loại cường giả cấp bậc này, tuyệt đối là ngọn núi không thể vượt qua đối với Võ Đồ hoặc Võ Sư, thậm chí là Võ Tông!
“Đừng phí lời.”
Giang Tà không kiên nhẫn lại nói:
“Nhanh chóng bắt đầu đánh đi, bổn trưởng lão còn phải đi ngủ.”
Bởi vì đối thủ cũng là Võ Vương, Chiêm trưởng lão thu lại sự coi thường, ánh mắt trở lên nghiêm túc khác thường.
“Soạt!”
Hắn vung tay lớn, tà khí âm u khủng bố bạo phát ra ngoài, thanh thế có thể gọi là hùng mạnh.
Không hổ danh là tà tu cấp bậc Võ Vương, từ khí thế và thuộc tính, Võ Tông tam phẩm như Vạn Tu Hiền há có thể sánh bằng.
Thế nhưng, Chiêm trưởng lão bên này vừa có ý định xuất chiêu, Giang Tà đã đạp Túng Vân Bộ nhanh chóng tiếp cận.
Hiện tại Thiết Cốt Phái có công pháp gì thì hắn đều đã học gần hết, hiểu biết cao hơn không ít so với đệ tử, từ việc thi triển Túng Vân Bộ như nước chảy mây trôi đã có thể thấy rõ.
Võ đạo cao cường, võ học hiểu biết cũng thâm sâu, vì thế trên phương diện lĩnh ngộ công pháp, võ tu cấp độ thấp khẳng định không thể so sánh.
Ví dụ như con hàng Dạ Tinh Thần.
Hắn có sự lĩnh ngộ các loại công pháp của Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu chỉ xứng xách dép.
Chỉ đáng tiếc, thành thạo chơi công pháp, bất quá tu vi lại không theo kịp.
Giả dụ như hiện tại Dạ Tinh Thần có thực lực Võ Vương, việc sử dụng công pháp môn phái, khẳng định mạnh hơn so với Võ Vương Giang Tà.
Dẫu sao từng là một trong mười đại đế, kinh nghiệm võ đạo phong phú, trên Tinh Vẫn đại lục này cũng chỉ có chín Võ Đế còn lại có thể sánh với hắn.
“Đùng!”
Giang Tà nhanh chóng áp sát, không nói hai lời liền đánh ra một chiêu Khai Sơn Chưởng.
Loại võ học trung phẩm cao giai này, thi triển ra trong tay hắn thì uy lực tự nhiên càng thêm bất phàm.
“Bịch bịch bịch.”
Chiêm trưởng lão loạng choạng lùi lại về sau vô số bước, kinh ngạc nói:
“Ngươi… ngươi là Võ Vương cực đẳng nhị phẩm?”
Cường giả xuất chiêu, trong nháy mắt phân định cao thấp.
“Nếu không phải thì sao?”
Giang Tà xuất hiện ở sau lưng hắn, quyền phải trực tiếp đấm ra với 200 vạn cân sức mạnh, linh lực mạnh mẽ bạo phát khiến không gian méo mó, có một cảm giác bị xé rách trong nháy mắt.
Rầm Rầm!
Chiêm trưởng lão căn bản không kịp chuẩn bị gì, ngay lập tức bị đánh vào bên lưng, cả người từ trung tâm Sinh Tử Đài lùi một đường đến mép đài, một cảm giác đau nhức mãnh liệt truyền khắp toàn thân.
Một chiêu kết thúc.
Không gian vẫn còn sót lại dấu quyền, phảng phất như bị đông kết!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Sức mạnh khủng bố như thế nào mới có thể chấn động không gian, đồng thời giữ quyền ảnh ngưng đọng không tiêu tán!