Chương 383. Chuyện này nghe cũng có lý!
Ngụy lão là Võ Hoàng, nhưng chỉ là cảnh giới mà không có thực lực.
Nếu như lúc đó Bạch trưởng lão cứng rắn không quan tâm tất cả, ra tay tiêu diệt Thiết Cốt Phái thì lão cũng là bất lực.
Đây là chứng bệnh phức tạp, rất khó trị lành.
Ngụy Lão sống lâu như vậy, biết bệnh tình của bản thân, vì thế không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Sau khi Quân Thường Tiếu biết được tình hình, đương nhiên không để lão ủ bệnh mãi, nhất định phải nghĩ cách trị liệu!
Y giả ở Tinh Vẫn đại lục không được?
Chẳng sao cả!
Ta có hệ thống.
Nhất định có thể tìm được phương pháp chữa trị!
“Ngụy Lão.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta có một viên Liệu Thương Đan cao cấp ở trong tay, ngươi dùng thử xem thế nào.”
Hệ thống giội gáo nước lạnh nói:
“Trung phẩm Liệu Thương Đan cao nhất cũng chỉ có tác dụng với Võ Tông, không có bất kỳ hiệu quả gì với cường giả bậc cấp Võ Hoàng như này.”
Quân Thường Tiếu biết nhưng nhất định phải thử, vạn nhất trị khỏi thì sao?
Rất đáng tiếc.
Sau khi Ngụy lão sử dụng xong, vẫn tiều tụy như trước.
Cho dù Liệu Thương Đan có tác dụng với Võ Hoàng, cũng chỉ là trị thương, khẳng định không thể trị bệnh.
“Chưởng môn.”
Ngụy Lão nói:
“Đừng lo cho ta, vẫn là nên đặt tâm tư vào việc làm sao nhanh chóng biến bản thân và môn phái trở nên cường đại hơn.”
Bởi vì bệnh tật giày vò, cảnh giới Võ Hoàng chỉ có chân mà không có thực, căn bản không cách nào giúp đỡ Thiết Cốt Phái, cho nên hắn hy vọng Quân Thường Tiếu có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để mạnh hơn.
Trị bệnh chuyện này không vội, cho dù khu mua sắm có dược phẩm trị bệnh cũng phải nhìn vận khí, mới có thể đổi mới ra.
Vì thế Quân Thường Tiếu chân thành nói:
“Vậy đợi đến khi linh khí khôi phục xem thế nào.”
Ngụy Lão nhìn viên dược một cái rồi nói:
“Địa chất ở Thiết Cốt Sơn ta rất bình thường, dược liệu đang gieo trồng hội tụ linh khí rất chậm, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ý của Ngụy Lão là một khi địa chất được cải thiện thì tốc độ hồi phục linh khí sẽ tăng lên sao?”
“Không sai.”
Ngụy Lão đáp.
Quân Thường Tiếu nói:
“Địa chất là cái gì?”
Ngụy lão đáp:
“Địa chất có các loại như Hồng Thổ (đất đỏ), tốt hơn một chút là Canh Thổ (đất trồng), tốt hơn nữa là Trân Thổ (đất hiếm), Linh Thổ (đất nhiều linh khí), cấp cao hơn có Hậu Thổ và Phục Thổ (đất giàu dưỡng chất).”
“Hậu Thổ và Phục Thổ có thể tìm thấy ở nơi nào?”
Quân Thường Tiếu nói.
Đã biết có nhiều loại đất như vậy, khẳng định phải chọn loại đất cao cấp nhất.
Ngụy lão lắc đầu nói:
“Loại chất đất này cực kỳ hiếm thấy trên Tinh Vẫn đại lục, cho dù tông môn nhất lưu cũng không có.”
“...”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu hơi giật.
Đã biết như vậy, liền lui lại cầu cái thứ hai, chọn Trân Thổ và Linh Thổ đi.
Thế nhưng Ngụy Lão lại nói:
“Chưởng môn lẽ nào muốn đi tìm đất để cải thiện địa chất của Thiết Cốt Sơn?”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Ngụy Lão lắc đầu nói:
“Muốn cải thiện địa chất của một khu vực, nhất định phải cải thiện trên quy mô lớn, nếu như chỉ có hơn mười mẫu, vậy không đem lại hiệu quả gì cả.”
“Quy mô lớn là cỡ bao nhiêu.”
“Ít nhất một vạn mẫu.” (10.000 ha)
“...”
Quân Thường Tiếu trợn trừng mắt đầy thất vọng.
Trước tiên không nói có thể tìm được đất hiếm hay không, muốn cải thiện toàn bộ một vạn mẫu, đây cũng là công trình to lớn!
“Đương nhiên.”
Ngụy lão nói:
“Nếu chưởng môn muốn cải thiện địa chất, ta lại nghĩ ra một cách.”
“Cách gì?”
Quân Thường Tiếu vội vàng nói.
Ngụy lão trầm mặc chốc lát, nói:
“Nếu như có thể chưởng môn thuần phục một con hung thú thổ hệ cao cấp, không ngừng phóng ra thuộc tính thổ, có thể làm địa chất bình thường chầm chậm thăng hoa.”
“Chuyện này...”
Quân Thường Tiếu chống cằm, nói:
“Hung thú thổ hệ cao cấp không...”
“...”
m thanh ngừng lại như thắng phanh xe.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó!
Heo rừng nhỏ - Trư Bội Kỳ không phải là hung thú thổ hệ đó sao!
Hơn nữa còn là huyễn thú, hẳn là có thể gánh được hai chữ “cao cấp”?
“Ngụy Lão.”
Quân Thường Tiếu vội vàng nói:
“Huyễn thú thổ hệ có được hay không?”
Ngụy lão đáp:
“Huyễn thú là một hung thú biến dị, chỉ cần có thuộc tính thổ tất nhiên sẽ mạnh hơn hung thú khác rất nhiều, đồng thời cũng phù hợp với việc cải tạo địa đất.”
“Phốc!”
Bóng chưởng môn bay ra, Trư Bội Kỳ đang cuộn tròn xuất hiện trên bãi cỏ.
Quân Thường Tiếu mỗi lần nhìn thấy con khế ước thú lười biếng này, hận không thể mài đao kèn kẹt chém nó.
Hắn kìm nén lửa giận, nói:
“Ngụy Lão, người xem nó thế nào?”
Ngụy Lão rất kinh ngạc, chưởng môn vung tay cái liền gọi ra một con hung thú, nhưng quan sát thật kỹ thì có chút bất lực nói:
“Đây… hình như là một con heo!”
Lão từng thấy Tiểu Long Long, thấy Băng Tinh Sư Thú, nhưng chưa bao giờ thấy qua con thú này.
Quân Thường Tiếu cảm thấy quá mất mặt, cho nên rất ít khi gọi nó ra.
Ngay cả Võ Hoàng còn nhìn không ra chủng loại, còn tưởng rằng nó thật sự là một con heo kia mà!
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngụy Lão, đừng nhìn bề ngoài nó chỉ là một con heo, nhưng đây là một con huyễn thú hàng thật giá thật đó.”
Ngụy lão nói:
“Đã là như vậy, chưởng môn hãy bảo nó phóng thích thuộc tính thổ để ta xem thử, có thể cải tạo địa chất hay không?”
“Bụp”
Quân Thường Tiếu đá một cước vào mông Trư Bội Kỳ, nói:
“Đứng dậy, phóng thích thuộc tính thổ của ngươi ra xem.”
“Kịt kịt.”
Trư Bội Kỳ kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục nằm sấp trên đất ngủ gục, mắt cũng không mở ra.
Quân Thường Tiếu: “...”
Ngụy lão: ”...”
“Kịt kịt”
Xung quanh dược viên, Trư Bội Kỳ bước bốn chân ngắn, sắc mặt xanh mét điên cuồng chạy.
Sao không ngủ nữa, vì cái gì có sức sống như vậy rồi?
Bởi vì… phía sau nó, Quân Thường Tiếu đang giương Thanh Long Yển Nguyệt Đao đằng đằng sát khí đuổi theo.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng đuổi theo phía sau, đồng thời lên giọng khuyên ngăn, nói:
“Chưởng môn, người nhất định phải bình tĩnh, dù gì nó cũng là khế ước thú của người cơ mà!”
“Lão tử không có con khế ước thú này!”
Quân Thường Tiêu phát điên nói:
“Lão tử hôm nay làm thịt nó, để cho các đệ tử ăn heo sữa nướng.”
Mọi người đồng loạt ngừng lại, chống cằm nói:
“Chuyện này nghe cũng có lý!”
“Bịch!”
Mã Vĩnh Ninh và Đại Hắc Nhị Hắc đồng loạt đặt thớt xuống.
Liễu Uyển Thi mang tạp dề vào, tay cầm hai con đao trái phải ma sát, mặt nhỏ ranh ma nói:
“Chưởng môn, chút nữa để đệ tử chia thịt.”
“Kịt kịt.”
Trư Bội Kỳ thấy một màn như vậy, tâm hồn bị dọa như muốn bay ra khỏi xác.
“Phịch!”
Đột nhiên bốn chân nó đạp một cái, thân thể ngã quỵ sang một bên, miệng méo xệch mắt trợn lên, miệng sùi ra bọt trắng, có vẻ như đã bị dọa đến hôn mê luôn rồi.
“Phập!”
Thanh Long Yển Nguyệt Đao cắm ở trước mặt nó.
Đinh! Đang! Leng! Keng!
Hàn Phong Kiếm, Hàn Mang Kiếm, Bá Vương Thương, Kiên Thiết Thuẫn cắm ở xung quanh, chỉ nhìn thấy Quân Thường Tiếu ngồi xuống, bộ mặt hung bạo như ác quỷ nói:
“Nếu không muốn chết, nhanh chóng phóng thuộc tính thổ ra cho lão tử!”
“Vụt!”
Trư Bội Kỳ đang giả chết lập tức đứng dậy, ánh mắt hiện lên sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có, một luồng thuộc tính màu nâu xuất cuồn cuộn xuất hiện quanh người nó.
“Quả nhiên.”
Ngụy Lão nói:
“Thật sự là hung thú thổ hệ!”
“Phù phù!”
Hơi thở dày nặng tràn ngập lan tỏa, dần dần biến thành hình thái hung thú hùng vĩ cao khoảng bốn năm mét, nhìn sơ qua rất giống như một con sư thú, hoặc là hổ thú, cũng giống báo thú!
Ngụy Lão nhíu hàng lông mày lại.
Thân là một tên Võ Hoàng có trải nghiệm phong phú, lão dựa theo hình thái của Trư Bội Kỳ để đưa ra phán đoán, kết quả vẫn không đoán ra được đây là hung thú gì.
Không chỉ có lão.
Dạ Tinh Thần cũng chưa từng nhìn thấy.
“Grào!”
Đúng lúc này, Trư Bội Kỳ ngửa cổ gầm lớn, hung thú huyễn hóa ra cũng theo đó mở to miệng lớn gầm lên tức giận, lập tức hình thành một luồng sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như gợn sóng lan rộng trong dược viên.
m thanh chấn động đến mức mọi người run rẩy.
“Vụt! Vụt! Vụt!
Cũng ngay lúc đó, mặt đất bị sóng âm tác động, mỗi hạt đất cát dường như đều đã bị bao phủ, đặc biệt lấp lánh rực rỡ hơn!