Chương 382. Đoạn đường tiếp theo, vẫn phải dựa vào sức mình tự đi!
Bạch trưởng lão mang theo tà phái của quận Hoa Dương chật vật tháo chạy, một hồi sóng gió đến đây chấm dứt, có Võ Hoàng như Ngụy lão tọa trấn, bọn chúng hẳn không dám quay lại gây phiền phiền nữa.
Võ giả quận Thanh Dương vẫn chìm trong trạng thái u u mê mê.
Thiết Cốt Phái liên tiếp thắng mười trận, từ đó hóa giải tử cảnh, chuyện này khiến bọn hắn vô cùng chấn động.
Không nghĩ đến, tại lúc nguy cấp nhất, lại xuất hiện một cường giả Võ Hoàng, khí thế bạo phát khiến Võ Vương đỉnh phong sợ đến vãi cả ra!
Sự tình kết thúc, Thiết Cốt phái hoá nguy thành an, rất nhiều võ tu lần lượt cáo từ rời đi.
Trên đường về, họ vừa đi vừa bàn luận sự tình tận mắt chứng kiến lúc nãy, ví dụ như biểu hiện cường hãn của đệ tử, trưởng lão và cả chưởng môn Thiết Cốt Phái trên Sinh Tử Đài.
Ngày hôm đó, đã định là một ngày khó quên.
Tần Hạo Nhiên và thành viên Liên minh cúp đuôi, mặt mày xám xịt, ủ rủ rời đi.
Trò cười này xem không được, lại còn bị kinh hồn khiếp vía.
Bọn hắn còn lo lắng nếu Quân Thường Tiếu ghi thù, liệu có mang Võ Vương với Võ Hoàng đến áp bức mình không?
Nghĩ nhiều rồi.
Nếu như thật sự muốn chèn ép, họ đã chẳng thể rời Thiết Cốt Sơn dễ dàng đến vậy.
Nếu là trước đây Quân Thường Tiếu có thực lực, thực sự có thể gây áp lực cho liên minh Bách tông.
Nhưng hiện tại, một đám rác rưởi cũng như một lũ sâu bọ như vậy, thật lười đi xử lý.
Cùng với sự tăng tiến tu vi của môn phái và bản thân, trong mắt Quân Thường Tiếu, liên minh Bách Tông này càng không đáng để tâm, ngay cả phân nó cũng chẳng bằng.
Đối phương bất quá là muốn đến xem chuyện vui, cũng không có toan tính âm hiểm gì, vậy coi chúng như lũ sâu bọ đi, đứng dưới chân núi mà ngẩng đầu nhìn Thiết Cốt Phái.
Bất quá.
Hai mươi tà phái lấy Thí Thần Điện làm đầu lĩnh đến tập kích, muốn diệt môn phái của mình, mối thù này Quân Thường Tiếu đã ghi rõ.
Đợi sau này đủ thực lực, tất phải mang binh đánh quận Hoa Dương!
Trong đại điện Thiết Cốt Phái.
Mấy người Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ được mời tiến vào.
Quân Thường Tiếu ngồi trên thủ vị, chắp tay nói:
“Lần này Thiết Cốt Phái gặp nạn, chư vị nhanh chóng đến tương trợ, Quân mỗ khắc ghi phần ân tình này trong lòng.”
Ngao thành chủ đáp:
“Quân chưởng môn báo thù thay cho các môn phái ở quận Thanh Dương bị tà phái tiêu diệt, đây mới đáng gọi ân tình, chúng ta đến giúp cũng chỉ là góp một phần công sức hèn mọn mà thôi.”
Nói thật.
Đến một chút lực cũng không cần xuất, toàn bộ thời gian đều làm quần chúng.
Nhưng người ta cũng không e sợ tà phái, dám đến Thiết Cốt Phái tương trợ, đó mới là ân tình.
Bởi vậy Quân Thường Tiếu hào phóng nói:
“Ngải gia chủ, thỉnh thay Quân mỗ tặng cho các thành chủ, gia chủ mỗi người một viên Tố Thể Đan làm quà cảm tạ.”
“Ừm.”
Ngải Thượng Nghễ vung tay rút hai bình Tố Thể Đan, lần lượt phát cho bảy thành chủ và hơn hai mươi vị gia chủ.
“Chuyện này…”
Mấy người Ngao thành chủ ngơ ngác không biết nói gì.
Tố Thể Đan mỗi tháng chỉ bán ra năm viên, có tiền cũng khó mua được.
Thế mà Ngải gia chủ một phát liền lấy ra nhiều như vậy, thực sự khiến người ta khó mà tin nổi!
Còn nữa.
Chỉ một câu của Quân chưởng môn có khiến khiến Ngải Thượng Nghễ tâm cam tình nguyện lấy ra nhiều Tố Thể Đan đến vậy, đến cùng là có uy thế kinh khủng đến mức nào đây!
“Chư vị.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn toạ đã an bài xong rồi, mời ở lại ăn bữa cơm.”
“Quân chưởng môn.”
Ngao thành chủ chắp tay nói:
“Trong thành vẫn còn sự tình chưa giải quyết xong, Ngao mỗ cáo từ trước!”
Vài thành chủ, gia chủ khác cũng lần lượt đứng dậy cáo từ.
Quân Thường Tiếu cũng không giữ người, tự mình tiễn đến cửa môn phái, đáp:
“Thiết Cốt Phái ta tại quận Thanh Dương, về sau vẫn cần nhờ cậy các vị nhiều hơn.”
“… …”
Mọi người đồng loạt giật giật khóe miệng.
Thiết Cốt Phái có thực lực hùng hậu như vậy, còn có cả Võ Vương và Võ Hoàng, phải là chúng ta phải nhờ cậy Thiết Cốt Phái mới đúng!
Sau một hồi khách khí, mấy người Ngao thành chủ rời đi.
Tạ Quảng Côn không đi, ngược lại đứng tại cửa, lắc đầu nói:
“Bọn họ đã lỡ mất một bàn sơn hào hải vị, có thể khiến người ăn lưu luyến đến cuối đời rồi.”
“Phải đấy.”
Ngải Thượng Nghễ sâu sắc tán đồng.
Hai người họ không đi, mục đích là vì muốn thưởng thức món ăn do Liễu Uyển Thi làm!
… …
“Quân chưởng môn.”
Trước bàn ăn, Tạ Quảng Côn nâng chén nói:
“Thiết Cốt Phái hôm nay, thật sự khiến Tạ mỗ mở mang tầm mắt!”
“Trước liên tiếp thắng mười trận, sau lại có Võ Hoàng Nguỵ trưởng lão xuất hiện, một khi tin tức này truyền ra nhất định sẽ gây nên oanh động vô cùng lớn!”
Ngải Thượng Nghễ cũng nâng chén rượu.
Một là thành chủ Thanh Dương, một là gia chủ Ngải gia, hai người đều có giao tình không tồi với Quân Thường Tiếu, tất nhiên vô cùng vui sướng.
“Hầy...”
Quân Thường Tiếu nâng chén đáp:
“Bổn tọa không thích gõ trống khua chiêng, chỉ muốn yên ổn phát triển môn phái, đáng tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
“… …”
Tạ Quảng Côn với Ngải Thượng Nghễ khẽ giật khóe miệng.
Đi quận Hoa Dương diệt một hơi bốn cái tà phái, còn cái gì là yên với chả ổn!
“Đến!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Cạn chén!”
Ba người cạn chén uống hăng say.
Rượu qua ba đợt.
Tạ Quảng Côn lần nữa nâng chén, nói:
“Quân chưởng môn, nếu như quận Chân Dương âm mưu xâm lược, khi đó xin người có thể giúp đỡ!”
Đây mới là lý do chính hắn lưu lại ăn cơm uống rượu.
Tây Nam Dương Châu chiến tranh liên miên, tùy thời sẽ liên luỵ đến quận Thanh Dương, Tạ thành chủ tuy đã sớm làm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn là ăn ngủ không yên.
Nhưng bây giờ Thiết Cốt Phái vừa có một Võ Vương, lại có một Võ Hoàng, hắn ý thức được nếu như có bọn họ toạ trấn, quận Chân Dương dù thực sự có dự tính chiếm đoạt quận Thanh Dương, cũng phải cố kỵ vài phần.
“Thanh Dương thành là nhà ta, không thể dung thứ cho kẻ nào dám khi dễ.”
Quân Thường Tiếu chốt hạ một câu chắc nịch.
Dù là không có tình cảm với Thanh Dương thành, nhưng chỉ riêng việc đoạn thời gian này Tạ thành chủ không ngừng hỗ trợ, hắn cũng tuyệt không cho người khác tuỳ ý mạo phạm.
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Tổ chim bị phá há có trứng lành, nếu như quận Chân Dương có đánh tới, thành Hồ Dương cũng khó bảo toàn, bởi vậy Ngải gia hy vọng Quân chưởng môn cũng có thể ra tay giúp đỡ.”
“Không thành vấn đề.”
Quân Thường Tiếu sảng khoái đáp.
Không chỉ thành Hồ Dương mà tất cả thành chủ, gia chủ đến giúp sức hôm nay nữa, kẻ nào dám động đến quận Thanh Dương, cũng là động đến hắn!
Đương nhiên trừ liên minh Bách Tông ra.
Cái tổ chức từ đầu đến cuối chỉ muốn nhìn mình bị xấu mặt này, Quân Thường Tiếu không có tâm tình đi xử lý, tất nhiên cũng không muốn ra tay giúp đỡ.
… …
Thống khoái uống một bữa rượu, Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ mang theo cảm xúc vui vẻ cáo từ.
Quân chưởng môn tinh lọc hết rượu ra khỏi cơ thể, gấp gáp đi dược viên.
“Nguỵ Lão!”
Đến tiểu đình ngoài viện, hắn chắp tay cung kính nói:
“Hoá ra ngươi mới là đại lão chân chính!”
“Khụ khụ.”
Nguỵ lão ngồi trên ghế đá ho khan hai tiếng, sắc mặt tiều tuỵ nói:
“Thân già này cũng đã vào mồ hơn nửa rồi, còn cái gì đại lão nữa đâu chứ.”
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình.
Hắn có thể nhận thấy Nguỵ lão bây giờ già nua hơn hẳn so với trước khi bạo phát tu vi.
“Chưởng môn.”
Trong mắt Nguỵ Lão hiện lên vẻ cay đắng, nói:
“Ta tuy là đạt đến cảnh giới Võ Hoàng, nhưng lại không có thực lực Võ Hoàng, chỉ có thể dựa vào khí thế dọa lui người mà thôi.”
Quân Thường Tiếu ngẩn người.
Nguỵ Lão nói:
“Trên đời có vô số bệnh lạ khó chữa, ví dụ như rõ ràng cảnh giới bản thân cao, thực lực lại hôm sau không bằng hôm trước.”
“Là bệnh gì?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Nguỵ lão lắc đầu nói:
“Ta đã tìm khắp Tinh Vẫn đại lục, đi tìm vô số danh y, kết quả đều là… không thể chữa được.”
“… …”
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Sắc mặt Nguỵ Lão hiện giờ tái đi thấy rõ, lại nhớ đến vừa rồi ở chân núi bị vấp một phát, hắn càng ý thức được cái giá không nhỏ của việc bạo phát tu vi Võ Hoàng.
“Nguỵ lão.”
Quân Thường Tiếu ánh mắt kiên định nói:
“Trời đất này không có bệnh nào trị không khỏi, chỉ có thầy thuốc không đủ năng lực, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trị dứt bệnh của ngài.”
“Bệnh của ta, chính ta hiểu rõ.”
Nguỵ lão cười cười, ngữ khí thâm sâu nói:
“Ngược lại là chưởng môn, đừng nghĩ môn phái có một tên Võ Hoàng liền có thể đêm ngủ yên giấc, đoạn đường tiếp theo vẫn phải dựa vào sức mình tự đi."