Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 381 - Chương 381. Ngụy Lão, Cao Nhân Ẩn Thế!

Chương 381. Ngụy Lão, cao nhân ẩn thế!
“Địa bàn của Thiết Cốt Tranh Tranh phái ta.”

“Còn không đến lượt một tiểu bối miệng còn hôi sữa như ngươi, lăn tăn nhảy nhót ở đây.”

Ngụy Lão nói ra câu này, mặc dù giọng điệu có vẻ bình thản, thế nhưng cả người toát ra một luồng hơi thở hùng hồn vô cùng.

Quân Thường Tiếu và Giang Tà khoảng cách gần nhất lập tức trợn to mắt.

Hơi thở này, khí thế này, quả thực mạnh đến mức vô địch!

“Võ Sư nhất phẩm, Võ Sư nhị phẩm, Võ Sư tam phẩm...”

Hệ thống dựa vào khí thế biến hóa của Ngụy Lão, liên tục nói ra cảnh giới, sau cùng hơi ngừng lại một chút, nói:

“Võ hoàng tứ phẩm!”

Cái gì?

Tứ phẩm… mà còn là Võ Hoàng?

Quân Thường Tiếu trợn tròn hai con ngươi như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Hắn biết Ngụy Lão là một lão nhân có chuyện cũ, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến sẽ là một cường giả Võ Hoàng Cảnh.

Ngải Thượng Nghễ cũng ngơ ngác.

Ngụy Lão này khi làm việc ở cửa hàng dược liệu của hắn ta, nhìn có vẻ như có vẻ rất già nua, tu vi cũng không có ra gì, vì cái gì bỗng nhiên biến thành người vênh váo hung hãn như vậy rồi!

Vênh váo hung hãn, dùng từ rất hay!

So sánh với Bạch trưởng lão, bất luận là ánh mắt, khí thế, hay là bất kỳ hành động nào đều tuyệt đối áp chế!

Cao thủ, cao cmn thủ rồi!

Đây là suy đoán của võ giả khắp nơi, dựa trên sự so sánh giữa hai người!

Giang Tà ở phía sau thì vạn phần rúng động, thầm nói:

“Khí thế này tuyệt đối là… Võ Hoàng!”

Hóa ra, mình tham gia vào một cái môn phái, không chỉ có cao thủ người không ra, người yêu không ra yêu, mà còn có cường giả khủng bố như thế này!

Bạch trưởng lão chau mày.

Chính xác nói, ngay khi Ngụy Lão không tiếp tục che giấu tu vi, bạo phát thực lực chân chính ra thì nội tâm hắn run như cầy sấy, ngón tay cũng không để ý mà bất giác run rẩy.

Võ Vương đỉnh phong cực đẳng rất mạnh sao?

Rất mạnh.

Nhưng xin lỗi, đứng trước mặt võ hoàng thì lại là yếu đến mức đáng thương!

“Ngụy Lão.”

Quân Thường Tiếu vui sướng như điên, truyền âm nói:

“Hóa ra ngươi là cao nhân ẩn danh!”

Nếu như không chủ động bộc phát cảnh giới, từ trước đến nay hắn đều cho rằng, Ngụy Lão chỉ là một Dược Liệu Sư vô cùng xuất chúng!

Sớm biết có cường giả lợi hại như vậy tồn tại, bản thân cần con meo nó gì phải dùng Đại Trận Hộ Phái đâu chứ!

“Hầy..”

Ngụy Lão truyền âm nói:

“Ta chỉ muốn ở Thiết Cốt Phái yên ổn trồng dược liệu, đáng tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

Bóng lưng của hắn rộng lớn mà cao dài, nhưng cũng toát ra sự bất lực.

Muốn dùng một tầng ý nghĩa khác để giải thích câu này, nội dung chính là:

“Người không thể ít gây chuyện một chút sao, để ta bình bình an an làm một cao nhân ẩn danh không được sao?”

Khi Giang Tà đến tập kích, Ngụy Lão đã có dự định ra tay, kết quả vẫn là nhẫn nại.

Chiêm trưởng lão vừa dẫn người đến, lão cũng có suy nghĩ ra mặt uy hiếp, rốt cuộc Quân chưởng môn và các đệ tử đã giải quyết ổn thỏa.

Vốn cho rằng bản thân không cần ra tay, tiếp tục là một lão già trồng dược liệu chán chường, ai biết được lại giết tới một tên Võ Vương đỉnh phong, lại còn đặc biệt uy hiếp chưởng môn, cho nên chỉ còn cách đứng ra.

Bạch trưởng lão cố gắng kìm nén sự khiếp sợ, nói:

“Thiết Cốt Phái nhỏ bé này, không chỉ có Võ Vương, mà còn có cả Võ Hoàng, thật đúng là tàng long ngọa hổ mà!”

“Cái gì?”

“Lão già kia là Võ… Hoàng?”

Võ giả khắp nơi ai ai cũng trợn to mắt, trong lòng đã khiếp sợ đến đỉnh điểm!

Ngải Thượng Nghễ nghe được câu này, lập tức há to miệng.

Trời ạ!

Một cường giả Võ Hoàng như vậy, kết quả lại tạm thời làm Dược Liệu Sư ở cửa hàng mình, còn cảm thấy rất chướng mắt nên hào phóng tặng cho Quân chưởng môn.

Người khiếp sợ nhất không ai khác ngoài Tần Hạo Nhiên.

Nghe thấy hai chữ “Võ Hoàng” vang lên, thân hình hắn ta căng cứng như khúc gỗ, thiếu chút nữa khiếp sợ đến ngã quỵ xuống đất.

Bọn người Thân Thông và Tư Đồ Vương ai ai cũng ngây ngốc, ánh mắt chỉ còn mỗi sự sợ hãi sâu sắc!

Có Võ Vương, lại có Võ Hoàng!

Thiết Cốt Phái này có đúng là môn phái thất lưu không vậy!

Mình đã từng xem thường như vậy, châm chọc như vậy, hôm nay lại còn cố ý đến cười nhạo, chuyện này có khác gì chọc vào chỗ ngứa của đối phương, sợ rằng đến chết cũng không biết chết thế nào!

Ngụy Lão có tu vi Võ Hoàng, rất nhiều võ giả vì chuyện này mà nhấc lên chấn động vô cùng mãnh liệt, đến nỗi biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều đông cứng.

Đương nhiên.

Người sung sướng nhất chính là Quân Thường Tiếu!

Vốn cho rằng phải làm thế nào để rút vào trong Đại Trận Hộ Phái, kết quả Ngụy Lão lại đột nhiên bộc phát thần uy, dùng tư cách cường thế đối kháng với tên Võ Vương đỉnh phong đó.

Sảng khoái!

Cực kỳ sảng khoái!

Ngụy Lão nhàn nhạn nói:

“Nếu lão phu đoán không sai, ngươi hẳn là đã phải bốn trăm tuổi, khi lão phu trở thành Võ Vương đỉnh phong thì ngươi còn không biết ở nơi nào đầu thai.”

“Vù vù!”

Trong khi nói, một luồng khí thế uy áp dày đặc phát ra trong nháy mắt, Bạch trưởng lão bị dồn ép mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

“Ngươi có tin không?”

Ngụy Lão nói:

“Chỉ cần ngươi chớp mắt một cái, bổn hoàng liền khiến ngươi hồn phi phách tán.”

Câu nói này rất quen thuộc!

Không sai.

Đây chính là Bạch trưởng lão vừa rồi làm màu nói với Quân Thường Tiếu.

Bất quá lời hắn nói là “động một bước”, còn lời Ngụy Lão nói là “chớp mắt một cái”, đây là sự chênh lệch về bá khí!

Quân Thường Tiếu hận không thể ôm chặt đùi vàng của Ngụy lão, cả mặt biểu lộ sùng bái nói:

“Đại thần, xin nhận của ta một lạy, dẫn dắt ta làm màu, dẫn dắt ta bay lượn, dẫn dắt ta thành vương giả!”

Không được, không được.

Sao có thể chỉ làm một cái đường chủ, đợi đến lúc chuyện này kết thúc, nhất định phải cho một chức vị trưởng lão!

“Ừng ực.”

Bạch trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt.

Hiện tại hắn phải chịu đựng uy áp đến từ Võ Hoàng, là một sự nỗi thống khổ này có ai thấu.

Con mắt tuyệt đối không dám chớp.

“Tà phái mặc dù hành hự không từ bất kỳ thủ đoạn.”

Ngụy lão nói:

“Nhưng dù thế nào cũng phải chú ý đến quy tắc giang hồ đúng không?”

Bạch trưởng lão lập tức hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, vội vàng đáp:

“Quân chưởng môn vừa thắng 10 trận, dựa theo giao ước thì chúng ta rời đi, từ nay nước sông không phạm nước giếng.”

Vừa rồi còn nói đây là giao ước với Chiêm trưởng môn, không liên quan gì tới hắn, hiện tại sợ hãi thỏa hiệp còn không kịp, đánh mặt thật là vang đội.

“Tiểu tử.”

Ngụy Lão nói:

“Hy vọng ngươi nói được làm được, nếu không bổn hoàng không ngại đến Thí Thần Điện tìm Vệ Tân Hạo ôn chuyện đâu.”

Bạch trưởng lão vừa nghe sắc mặt lại biến hóa.

Danh tự này, con người này, đó chính là điện chủ tiền nhiệm của Thí Thần Điện, hiện tại sớm đã từ chức, được tôn làm thái thượng trưởng lão!

Lão nhân kia là một Võ Hoàng, lại còn quen biết thái thượng trưởng lão, đây tuyệt đối là cường giả đời trước.

“Tiền bối yên tâm.”

Bạch trưởng lão sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói:

“Thí Thần Điện ta nói lời giữ lời, về sau tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bội ước.”

Quân Thường Tiếu vứt lại cái nhìn khinh bỉ.

Vừa rồi rõ ràng mới làm ra chuyện bội ước, bây giờ lại còn dám lật mặt nói lời sẽ giữ lấy lời!

“Hà..”

Ngụy lão thu hồi uy áp, chỉ về phía trước nói:

“Bổn hoàng đếm đến ba, dẫn người của ngươi và đám tà phái này lập tức biến đi.”

Nói đến từ “biến”, Bạch trưởng lão đã sớm kéo dài thân ảnh biến mất.

Bọn người Chiêm trưởng lão cũng vội vàng khiêng theo thành viên bị thương, dùng tốc độ như đi đầu thai rút lui.

Trong chốc lát.

Hơn vạn tên tà phái biến mất không vết tích.

Võ giả quận Hoa Dương đến xem náo nhiệt cũng vội vã rời đi, bọn họ sợ bị hiểu nhầm thành đến đây trợ giúp tiêu diệt Thiết Cốt Phái.

Sau khi bọn người đi hết, Ngụy lão này mới một mạch hô lên:

“Một hai ba.”

“...”

Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa nhịn không được, nói thêm một câu:

“Người đầu gỗ.”

“Chưởng môn.”

Ngụy Lão nói:

“Người sẽ không trách tội lão phu tự tiện thả tên Võ Vương đỉnh phong này đi đó chứ?”

“Dựa vào thực lực của Ngụy Lão, giết hắn khẳng định dễ như trở bàn tay, nhưng cũng sẽ vì thế mà đắc tội với Thí Thần Điện, nên để hắn xéo đi là sự chọn sáng suốt nhất.”

Quân Thường Tiếu đáp.

Ngụy Lão cười cười, bắt đầu thu hồi luồng khí thế dày đặc.

Chỉ trong giây lát, cái lưng lại còng xuống, ánh mắt sắc bén cũng trở về vẻ đục ngầu.

“Chưởng môn.”

Ngụy Lão thở ra một hơi, nói:

“Ta trở về nghỉ trước.”

Nói xong, lão quay người rời đi.

Để lại cho mọi người bóng lưng tang thương, cùng với sự chán chường.

Khoảnh khắc đó, võ tu quận Thanh Dương sẽ không xem thường lão giả này nữa, dẫu sao người ta là một tên Võ Hoàng thâm tàng bất lộ!

Quân Thường Tiếu áy náy truyền âm nói:

“Ngụy lão, xin lỗi, bởi vì bổn tọa mà khiến ngươi không thể bình bình an an ẩn thế.”

Ngụy lão dừng chân nói:

“Chưởng môn nói vậy là không xem ta thành một thành viên của Thiết Cốt Phái rồi.”

Quân Thường Tiếu cười sáng lạn.

“Phịch”

Ngụy Lão hơi chút sơ ý, vấp phải hòn đá ngáng chân phía dưới, cả người theo đó ngã xuống.

Nụ cười trên mặt Quân Thường Tiếu đông cứng, trên trán xuất hiện vạch đen.

Lão nhân này...

Có đúng là hoàng giả võ đạo không vậy?


Bình Luận (0)
Comment