Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 380 - Chương 380. Trưởng Lão Từ Tổng Bộ Thí Thần Điện!

Chương 380. Trưởng lão từ tổng bộ Thí Thần Điện!
Trên Sinh Tử Đài.

Tên Võ Tông tam phẩm kia bị vô số lớp băng bao phủ, biến thành một tượng băng trông rất sống động.

Dưới đài, các võ giả trợn to hai mắt nhìn!

Trời ạ!

Nữ đệ tử của Thiết Cốt Phái chính là võ tu băng hệ, lại còn có thể đóng băng đối thủ trong chớp mắt!

“Tách, tách, tách!”

Sau một lúc, những khối băng trên người Võ Tông tam phẩm tróc ra, người kia cũng bị cóng đến hôn mê.

Đến lúc này, giao đấu chấm dứt.

Lục Thiên Thiên chưa hề nhìn đối thủ lấy một cái, bước xuống dưới Sinh Tử Đài, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, nhiều lắm cũng chỉ có mười giây mà thôi.

"Không tệ, không tệ."

Quân Thường Tiếu nói:

"Mạnh hơn nhiều rồi đấy."

"So sánh với chưởng môn, vẫn còn kém xa."

Lục Thiên Thiên nói.

Nàng nói là lời thật lòng, dẫu sao nếu là mình thì tuyệt đối không thể giết chết một tên Võ Vương nhị phẩm.

Quân Thường Tiếu bước lên Sinh Tử Đài, nhìn Chiêm trưởng lão, chắp tay nói:

"Xin lỗi, Thiết Cốt Phái chúng ta may mắn thắng mười trận rồi."

"..."

Mọi người giật giật khóe miệng.

Qua mười trận so tài, họ phát hiện một điểm giống nhau, dù thực lực có sự chênh lệch thì các đệ tử Thiết Cốt Phái vẫn không bị rơi vào thế bị động, thay vào đó hoặc là chiếm thượng phong, hoặc là hoàn toàn nghiền ép!

Chuyện này, thực sự quá kinh khủng!

Nếu như không có tận mắt chứng kiến, mà nghe từ miệng người khác nói, khẳng định rất khó lòng tin nổi!

Sắc mặt Chiêm trưởng lão khó coi cùng cực.

Dẫn người đến với thanh thế lớn, kết quả mười trận đấu không thắng được một trận, xem như mất hết cả mặt mũi!

"Dựa theo ước định của chúng ta trước đó."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chư vị tới như thế nào thì về như thế đó, nước sông không phạm nước giếng."

Chiêm trưởng lão càng bực tức.

Mang danh đà chủ tới quận Thanh Dương, cuối cùng lại không tiêu diệt được Thiết Cốt Phái, bản thân nên trở về báo cáo kết quả như thế nào?

Không giữ lời, không thỏa hiệp?

Thế cũng được thôi, cũng phù hợp với tác phong của tà phái.

Thế nhưng, Thiết Cốt Phái cũng không yếu!

Trưởng lão có thể đánh thắng mình, chưởng môn có thể giết chết Quách trưởng lão, còn có một đám đệ tử mạnh mẽ.

Chuyện này cứ như vậy miễn cưỡng, trước tiên không nói có thể tiêu diệt Thiết Cốt phái hay không, nhất định sẽ phải trả giá cực kỳ thảm trọng!

Làm sao bây giờ?

Xoắn xuýt hồi lâu, Chiêm trưởng lão nghẹn khuất chắp tay nói: "Cáo từ!"

Nhịn.

Cứ dựa theo quy củ giang hồ đi.

Quân Thường Tiếu ngầm thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng xử lý xong mối phiền phức lớn này, mình lại có thể vô tư dẫn để tử ra ngoài làm màu, ra ngoài phóng túng.

Võ giả của quận Thanh Dương cũng có thể đặt tảng đá trong lòng xuống, đồng thời càng tôn kính Quân chưởng môn.

Hai mươi tà phái cùng với đó là mấy vạn tà tu, giết từ quận Hoa Dương tới tận đây, tuyệt đối là tử kỳ cứ thế bị xoay chuyển, bị hóa giải!

...

Chiêm trưởng lão không dám lấy mạng của mình ra phát kèn lệnh tấn công Thiết Cốt Phái, chỉ có thể tới thế nào về thế đó.

Tuy nhiên.

Vừa định chạy, chợt có thanh niên từ trong rừng đi ra.

Đó là một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệt, dáng người cao ráo, tựa như công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng.

Chiêm trưởng lão biến sắc, cả kinh nói:

"Bạch trưởng lão!"

"Hả?"

Quách Đức Cương bị người khiêng cố nén đau đớn, gắng gượng ngẩng đầu lên.

Khi thấy rõ tướng mạo người nọ, đôi mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó vội vàng nhắm mắt giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Quân Thường Tiếu nhíu mày.

Người này tuổi tác trông không khác mình là bao, nhưng mà khí tức quanh thân y lại mạnh hơn Chiêm trưởng lão rất nhiều.

"Chưởng môn."

Giang Tà luôn có vẻ biếng nhác nay ánh mắt trở nên nghiêm túc, truyền âm nói:

"Người này là cường giả của tổng bộ Thí Thần Điện, e rằng thực lực..."

Hệ thống nói:

"Võ Vương đỉnh phong."

Quân Thường Tiếu ngẩn người, sau đó khóe miệng hắn bắt đầu co rút.

Đùa cái quỷ gì thế!

Cái tên thoạt nhìn lông mọc chưa đủ dài này, lại chính là Võ Vương đỉnh phong á?

Thanh niên nhìn như dạo bước trong rừng đột nhiên hóa thành tàn ảnh, đứng trước mặt Chiêm trưởng lão với tốc độ khó có thể thấy bằng mắt thường.

"Chát."

Đánh ngay vào mặt, trách mắng nói:

"Một đám phế vật."

Nhất thời má phải của Chiêm trưởng lão hiện lên dấu bàn tay, từng cơn đau rát nóng bỏng rõ rệt, gã nói:

"Bạch trưởng lão bớt giận!"

Giọng nói hơi run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán và sau lưng.

Bạch trưởng lão vén tóc, nói:

"Đà chủ lo sợ có biến xảy ra, cho nên bảo ta đến đây giám sát, quả nhiên vẫn để người đoán đúng."

"Bạch... Bạch trưởng lão..."

Chiêm trưởng lão hoảng sợ nói:

"Thiết Cốt Phái này thực sự quá mạnh, thuộc hạ lo rằng nếu ngạnh công, sẽ tạo thành tổn thất lớn."

Gã dù gì cũng là trưởng lão, bất quá cũng chỉ là trưởng lão ở phân đà.

Người trẻ tuổi trước mặt mới là trưởng lão tổng bộ, bàn về cấp bậc, y cao hơn gã rất nhiều!

"Vì thế."

Bạch trưởng lão lạnh nhạt nói:

"Đó chính là lý do ngươi lui bước?"

Cặp mắt sắc bén vẫn đang nhìn Chiêm trưởng lão chằm chằm, khiến cho gã sợ hãi tột độ, hai chân bắt đầu run rẩy.

Người có địa vị ở hai mươi tà phái đứng phía sau cũng thấp thỏm lo âu.

Bọn hắn đã thấy được lệnh bài kim sắc treo bên hông thanh niên có khắc hai chữ 'Thí Thần', hiểu được rằng, đây chắc chắn là cường giả đến từ tổng bộ của Thí Thần Điện!

Võ giả của quận Thanh Dương không biết gì cả.

Nhưng chứng kiến cảnh một Võ Vương đứng trước mặt y câm như hến, đều suy đoán thân phận của đối phương hẳn là rất cao, thực lực nhất định không yếu!

"Phiền phức thật rồi!"

Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ vừa mới thả lỏng cũng lại nhíu mày.

Quả nhiên.

Bạch trưởng lão ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Thường Tiếu đang đứng trên Sinh Tử Đài, cười nhạt nói:

“Ngày hôm nay, Thiết Cốt Phái phải bị xóa tên trên giang hồ."

Thanh âm nhẹ nhàng, lại không cho phép nghi ngờ.

Các võ giả đều nảy ra một ý nghĩ -- người này, tuyệt đối nói được thì làm được!

"Thực lực của người này mạnh đến mức nào?"

Quân Thường Tiếu hỏi.

Trung phẩm Lực Lượng Phù còn có tác dụng khoảng 30 phút nữa, nếu đối phương khăng khăng muốn đánh, cùng lắm thì lấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao ra chiến đấu với y!

Hệ thống nói:

"Võ Vương đỉnh phong cấp bậc cực đẳng, nếu không tính võ học tăng phúc, sức mạnh thấp nhất cũng phải 530 vạn cân."

"Đậu xanh rau má!”

Quân chưởng môn chửi thầm một câu.

Hiện nay hắn có Lực Lượng Phù gấp 10 lần cũng mới đạt tới 330 vạn cân, thua thiệt 200 vạn cân so với đối phương, dù cho mở chức năng đặc biệt của Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng không thể nào sánh được!

Vất vả lắm mới giải quyết được đám võ tu tà phái này, kết quả lại có một Võ Vương đỉnh phong nhảy ra, lẽ nào mình nhất định phải mang đệ tử trốn vào Đại Trận Hộ Phái sao?

"Vị bằng hữu này."

Quân Thường Tiếu nói:

"Trước đó hai bên đã có ước định đấu mười trận, Thiết Cốt Phái chúng ta thắng cả mười trận, từ đó nước sông không phạm nước giếng."

Nếu có thể dựa vào miệng lưỡi gạt chuyện này đi, thế thì không còn gì tốt hơn.

Bạch trưởng lão cười nói:

"Đó là ước định giữa ngươi và lũ phế vật kia, không phải là giao ước với ta."

"..."

Khóe miệng Quân Thường Tiếu co rút.

Em gái hắn, chẳng lẽ muốn ép lão tử phải dùng thanh Nan Thu Đao sao?

Không, không được.

Thanh Long Yển Nguyệt Đao mở ra chức năng đặc biệt đã bị lầm tưởng là thần binh lợi khí có khí linh.

Nếu rút thanh đao 40 mét này ra, dù có thể giải quyết Võ Vương đỉnh phong này, nhưng một khi tin tức truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới phiền toái còn lớn hơn.

Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể trốn vào Đại Trận Hộ Phái!

"Chúng đệ tử nghe lệnh!"

Quân chưởng môn vội vàng truyền âm nói:

"Tất cả trở về môn phái!"

Hảo hán không thua thiệt trước mắt.

Lão tử không chơi được ngươi, lẽ nào trốn còn không được sao?

"Xoạt! Xoạt! Xoạt!"

Đệ tử Thiết Cốt Phái chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn, gấp rút đạp Tung Vân Bộ hướng lên núi.

Bạch trưởng lão thấy thế thì cười nhạt.

Y không đuổi theo, mà tập trung ý niệm lên trên người Quân Thường Tiếu, bình thản nói:

"Ngươi có tin không, chỉ cần ngươi di chuyển một bước, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán?"

"Vậy sao?"

Quân Thường Tiếu cười lạnh nói.

Tuy không đánh lại Võ Vương đỉnh phong, nhưng bản thân không thể mất khí thế, dẫu sao mình là người đứng đầu một phái!

Rất nhanh.

Toàn bộ đệ tử rút lui.

Trên Sinh Tử Đài chỉ còn lại Giang Tà...

Khôn, vẫn còn có một người, chính là đường chủ Dược Đường - Ngụy Lão.

"Ngụy Lão."

Quân Thường Tiếu vội vàng truyền âm nói:

"Xin hãy nhanh trở về môn phái."

Ngụy lão đứng dậy cất bước, nhưng không phải trở lại sơn môn, thay vào đó là lão tiến lên phía trước, đứng ở đằng trước chưởng môn, sống lưng vốn cong dần thẳng lại.

Ánh mắt đục ngầu của Ngụy Lão dần trở nên sắc bén, phát ra giọng nói trầm thấp:

"Địa bàn của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta, còn chưa tới lượt một tiểu bối miệng còn hôi sữa như ngươi, lăn tăn nhảy nhót ở đây!"


Bình Luận (0)
Comment