Chương 379. Mười trận thì chín thắng!
Lý Thanh Dương công thủ toàn vẹn, kết hợp với sự tăng phúc của Lực Lượng Phù, tên cao tầng tà tông chỉ với tu vi Võ Tông tứ phẩm dựa vào đâu giành chiến thắng?
Nếu như tên đó cũng có phòng ngự cứng rắn, ít ra có thể triền đấu dông dài.
Nhưng không có sự tôi luyện từ phòng huấn luyện và tháp rèn luyện, cho nên một khi ăn đòn thì chắc chắn là không may rồi.
"Đùng!"
"Đùng!"
Lý Thanh Dương giẫm Túng Vân Bộ vòng ra phía sau tên tà phái kia rồi hơi ngừng một chút, sau đó song quyền tung ra khiến đối phương lùi lại bốn năm bước.
"Nhanh kết thúc chiến đấu đi."
Quân Thường Tiếu truyền âm nói.
"Vâng."
Lý Thanh Dương nhận lệnh xong liền thừa thắng truy kích đối thủ!
Uỳnh Uỳnh Uỳnh!
Khai Sơn Chưởng và Bạo Liệt Quyền thay phiên liên tục tung ra, trực tiếp đánh tên cao tầng tà phái kia bay ra khỏi lôi đài, đồng thời cơ duyên xảo hợp ngã kế bên cạnh Vạn Tu Hiền.
"..."
Mọi người co giật khóe miệng.
Đệ tử Thiết Cốt Phái đúng là hung mãnh.
Ngược đãi Võ Tông ba bốn phẩm này chẳng khác nào chơi đùa!
"Chưởng môn."
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu vang lên giọng nói:
"Ta đã trở về."
Người nào trở về?
Con hàng Dạ Tinh Thần!
Con hàng này trước đó đã đi xuống núi rèn luyện, trong lúc chém giết bên trong mảnh đất đầy hung thú vui đến quên cả trời đất, bỗng nhiên nhận được truyền âm của Tế Vũ Đường nói rằng có hai mươi cái tà phái tập kết đến phá hoại môn phái, cho nên ngay lập tức vội vã chạy trở về.
Đương nhiên.
Dạ Đế không có ý thức được mình trở về là vì Thiết Cốt Phái.
Chỉ đơn thuần nghĩ rằng một nơi tu luyện không buồn không lo như thế này, ngàn vạn lần không thể bị người khác hủy diệt.
Chung quy.
Dựa theo tính cách của Dạ Tinh Thần, dù có đánh chết con hàng này cũng sẽ không thừa nhận, bản thân có tình cảm với Thiết Cốt Phái.
Loại tình cảm đang dần nảy mầm dưới sự chậm rãi tiếp xúc với các đồng môn, tuy là vẫn còn nhỏ bé nhưng nó thật sự tồn tại!
"Đến rất đúng lúc."
Quân Thường Tiếu nói:
"Chút nữa ngươi lên sân đấu đi."
Nói xong, hắn đi đến lôi đài nói:
"Cho người thứ năm ra xuất chiến đi."
Chiêm trưởng lão biểu lộ ánh mắt sắt lạnh, nói:
"Còn có ai nguyện ý xuất chiến hay không?"
Gã đã nhìn ra thực lực đệ tử Thiết Cốt Phái rất cường hãn, cho nên mới tự tin giao đấu 10 trận.
Nhưng gã cũng không tin đánh 10 trận mà không thắng nổi một trận!
"Lão phu đến thử xem!"
Một lão giả còng lưng bước đi ra.
Hắn là người có thực lực mạnh nhất trong mười hai tên Võ Tông, đồng thời tu vi cũng cao nhất, đã đạt tới cấp độ Võ Tông đỉnh phong.
Hệ thống nói:
"Cấp độ Võ Tông trung đẳng đỉnh phong, lực lượng ước chừng khoảng 26 vạn cân."
"Tinh Thần."
Quân Thường Tiếu nói:
"Xuất chiến đi."
"Bịch."
Dạ Tinh Thần mới vừa trở về đứng một chỗ với các đồng môn, ngay lập tức vừa cất bước vừa nhìn về phía lão giả nhìn như đã sáu mươi bảy mươi tuổi, trong ánh mắt con hàng này chỉ có sự khinh thường.
Người này gần như đã gần tới hai trăm tuổi, thế mà tu vi chỉ mới Võ Tông đỉnh phong, khẳng định tư chất rất là tầm thường, cả đời này đã vô vọng bước vào Võ Vương.
Võ tu có tư chất phổ thông dựa vào nỗ lực mỗi ngày, cũng sẽ có một ngày bước vào Võ Tông, bất quá đây coi như đã là cực hạn, gần như không có cơ hội trở thành cường giả Võ Vương.
Không có chuyện gì là tuyệt đối.
Có ít người mượn nhờ thiên tài địa bảo, hoặc là có người nhờ vào kỳ ngộ có một không hai, từ đó đột phá gông xiềng.
Bất quá chuyện này hiếm như lá mùa thu.
Trong cái cấp độ Võ Vương, hầu như không tồn tại hạ đẳng hoặc trung đẳng, võ giả muốn đạp vào cảnh giới này, ít nhất cũng phải từ cao đẳng trở lên.
Dạ Tinh Thần đứng giữa Sinh Tử Đài, thản nhiên nói:
"Cặn bã."
"..."
Mọi người co giật khóe miệng.
Con hàng này dám nói một Võ Tông đỉnh phong là cặn bã, dường như còn phách lối hơn cả hai đệ tử trước đó.
Cao thủ tà phái xuất chiến biểu lộ ánh mắt lạnh lùng, nói:
"Ngày hôm nay lão phu muốn bầm thây ngươi, khiến cho toàn bộ Thiết Cốt Phái cảm thấy hối hận!"
"Lão khốn nạn."
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói:
"Đừng có mơ mộng hão huyền."
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm bóp nát Lực Lượng Phù!
"Vù vù!"
Thể nội ngàn ngập một cỗ sức mạnh cường bạo, khiến con hàng này khẽ run rẩy, đồng thời thầm kinh ngạc nói:
"Chỉ là một tấm bùa mà đã có thể cung cấp cho mình nhiều sức mạnh như vậy, chuyện này quá mức dọa người rồi!"
Đây chỉ là gấp hai lần.
Nếu như Dạ Đế đại nhân sử dụng phù chú gấp năm lần, thậm chí gấp mười lần, sợ rằng sẽ khiếp sợ đến mức hoài nghi nhân sinh.
Nói thật.
Nếu như Dạ Tinh Thần ăn một loại đan dược nào đó, chuyện này còn có thể hiểu được.
Nhưng bóp nát một tờ giấy vàng sẽ giúp bản thân tăng gấp hai lần sức mạnh, chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ lý giải của hắn đối với võ đạo!
Thứ đồ chơi này khẳng định đến từ thượng giới, có nguồn gốc là một loại phù chú tăng phúc nào đó!
"Bắt đầu!"
Quân Thường Tiếu nói.
"Hây!"
Dạ Tinh Thần được tăng lên sức mạnh, chân tay ngứa ngáy liền động trước một bước!
"Vù vù!"
Bạo Liệt Quyền được thi triển, cuồng phong xuất hiện!
Một quyền này của hắn đã đạt tới 25 vạn cân!
Sắc mặt lão giả Võ Tông đỉnh phong nhanh chóng biến hóa khi thấy một màn này, sau đó lựa chọn né tránh theo bản năng.
Đổi thành Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, lão hoàn toàn có thể tránh né, nhưng đối mặt lại là con hàng Dạ Tinh Thần, một tên đã từng là Võ Đế hàng thật giá thật!
Tránh?
Tránh trên quyền ảnh này đi!
Đùng —— ——
Dạ Tinh Thần tung ra quyền ảnh như phủ đầy 360 độ, trực tiếp đánh vào mặt tên cao thủ tà phái kia, không chỉ đánh đối phương nghiêng đầu, mà còn vằng luôn hai cái răng rướm máu ra ngoài.
"Hítt!"
Mọi người hít một hơi khí lạnh!
Một quyền này xuất hiện giống như mặt trời chiếu rọi nửa bên mặt, thật đúng là quá hung hãn!
"Bịch bịch bịch!"
Lão giả Võ Tông đỉnh phong kia lảo đảo lùi lại, má trái đã sưng đỏ hết cả lên.
"Xoát!"
Dạ Tinh Thần lại xuất hiện ở một bên khác của đối phương, trực tiếp thi triển Khai Sơn Chưởng đánh vào một bên mặt còn lại.
Hai chiêu kết thúc.
Lão giả Võ Tông đỉnh phong đã bị đánh thành cái đầu heo, có thể nói là mười phần thê thảm.
Đây chỉ mới là khởi đầu, thứ đang chờ đợi hắn là đợt công kích mưa sa bão táp đến từ Dạ Tinh Thần!
Đùng! Đùng! Đùng!
Trên Sinh Tử Đài, tên Võ Tông đỉnh phong kia tựa như một con quay, bị ngược xoay vòng không có điểm dừng.
Sau cùng, Quân chưởng môn không đành lòng nhìn tiếp, truyền âm nói:
"Đừng có ngược chết người ta, nhanh đánh xuống đài để kết thúc trận đấu đi."
Dạ Tinh Thần vẫn chưa thỏa mãn nhưng đành phải một quyền đánh tên Võ Tông đỉnh phong bay xuống đài.
Con hàng này lại ngẫm một lần nữa sức mạnh được nhân đôi, trong lòng vẫn khó giữ bình tĩnh nói:
"Phù chú này thật đúng là thần kỳ mà!"
Tiêu Tội Kỷ mãng, Lý Thanh Dương ổn.
Dựa theo thủ đoạn công kích vừa rồi của Dạ Tinh Thần, hoàn toàn có thể xưng là bá.
Ba tên đệ tử xuất chiến lần lượt giành ba trận thắng lợi, chuyện này khiến võ giả có mặt ở hiện trường ý thức sâu sắc, Thiết Cốt Phái này thật đúng là tàng long ngọa hổ, không thể lau mắt mà nhìn!
"Tiếp tục chiến!"
Chiêm trưởng lão trầm giọng nói.
Kết quả là lại có cao thủ tà phái chủ động xin chiến.
Quân Thường Tiếu căn cứ thực lực của đối phương, sau đó quyết định cho đệ tử lên lôi đài.
Đến trận đấu thứ sáu, Tô Tiểu Mạt dùng tốc độ kết hợp với sức mạnh gấp hai lần, ngược đãi một tên Võ Tông trung đẳng bát phẩm bị đá chạy loạn khắp lôi đài.
Trận thứ bảy, Chu Hồng cầm kiếm xuất trận, đối thủ của hắn đương nhiên cũng là kiếm tu, hai người chơi ngươi nói ta đáp qua lại nửa ngày trời, sau cùng dùng một chữ “nhanh” để giải quyết trận đấu.
Trận thứ tám, Lý Phi xuất chiến với đối thủ có thực lực Võ Tông trung đẳng thất phẩm, ngược quá mức nhẹ nhàng.
Trận thứ chín, Điền Thất xuất chiến có phần thoải mái hơn hẳn, đối thủ của hắn chỉ là một tên Võ Tông trung đẳng ngũ phẩm.
Thời gian chỉ vẻn vẹn hai mươi phút, bốn trận đấu đã đánh xong.
Tất cả đều là trái cây khô, không có một giọt nước!
(Thường có câu quả hồng mềm nhiều nước, câu này dùng ý ngược lại.)
"Thật không thể tin được!"
"Đệ tử Thiết Cốt Phái quá trâu!"
"Võ Sư đánh với Võ Tông như chơi đùa, bọn họ rốt cuộc có còn là người hay không!"
Rất nhiều võ giả suy sụp trong lòng.
Bất quá, võ giả quận Thanh Dương càng thêm lo lắng.
Mười trận đấu sinh tử, chín trận đầu đều giành thắng lợi, bất quá trận chiến cuối cùng này, mới tuyệt đối giải thích cái gì gọi là lật thuyền trong mương, bánh xe tuột xích!
Bên phía tà phái của quận Hoa Dương cho một tên xuất chiến trận cuối cùng, thực lực chính là Võ Tông cao đẳng tam phẩm, so với Vạn Tu Hiền có thể nói là sàn sàn nhau.
Quân Thường Tiếu cũng cho tên đệ tử xuất chiến trận cuối ra sân.
Người nào?
Lục Thiên Thiên!
"Trận cuối lại để một nữ nhân gánh vác sao?"
"Chuyện này cũng quá bốc đồng rồi."
"Một khi trận này để thua, chưởng môn Thiết Cốt Phái cùng với toàn bộ đệ tử đều phải tự vẫn đó!"
Võ giả quận Thanh Dương nhìn thấy Lục Thiên Thiên bước lên Sinh Tử Đài, từng người đều cảm thấy suy sụp.
Nhưng chỉ có mỗi bọn người Tạ Nghiễm Côn và Ngả Thượng Nghễ vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Bọn họ đã được tận mắt thấy Lục Thiên Thiên ra tay ở Thánh Tuyền Tông, biết nàng ta chính là võ tu băng hệ hiếm thấy, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không thua kém gì so với đám người Lý Thanh Dương!
Xong rồi.
Đại đệ tử xuất trận cuối cùng, mười trận thắng đã chắc như đinh đóng cột, ván đóng thuyền cmnr.
Tạ Nghiễm Côn và Ngả Thượng Nghễ vẫn luôn giữ nét căng cứng trên khuôn mặt, rốt cuộc có thể nở ra nụ cười.