Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 390 - Chương 390. Thử Nghiệm Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm!

Chương 390. Thử nghiệm Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm!
Long Phá Thiên và các trưởng lão Long gia vừa nói gì trong đại sảnh?

Đúng thế!

Bọn hắn đang nói về Thiết Cốt Phái!

Thậm chí còn muốn tìm mấy đệ từ bình thường ở dòng chính, cho gia nhập môn phái này để xem họ có thành tựu gì không.

Bây giờ, ngay tại sân luyện võ này, tên thiếu niên trước mặt dõng dạc nói bản thân chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái, chuyện này có chút trở tay không kịp, đồng thời có chút náo loạn!

Long Phá Thiên không tin nổi, nói:

“Ngươi chính là Quân Thường Tiếu ư?”

Long gia đã nghe nói đến tên mình rồi sao?

Quân Thường Tiếu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng nói rất chân thành nói:

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Quân Thường Tiếu!”

Lời này dùng trên giang hồ cộng với thần thái, xuất sắc 10 điểm!

Nhưng chỉ đổi lại được sự nghi ngờ và đề phòng của trưởng lão Long gia.

Tin tức nói, chưởng môn Thiết Cốt Phái vẫn còn trẻ thì không sai. Nhưng thành Long Dương cách thành Thanh Dương ít nhất là hai ngàn dặm, hắn làm sao tới đây được chứ?

“Tử Dương.”

Long Phá Thiên nhìn về phía Long Tử Dương, trầm giọng nói:

“Lời hắn nói là thật sao?”

Cuối cùng y cũng phải hỏi con trai mình, dù sao thì nhi tử cũng là người đưa Quân Thường Tiếu đến đây.

“Phụ thân, đúng là thế!”

Long Tử Dương nói.

“Hừ.”

Nhị Trưởng Lão miễn cưỡng kìm chiêu thức lại, suýt nữa thì nội thương, xấu hổ nói:

“Ai biết có phải hắn tùy tiện tìm người khác đến để giả mạo không!”

“Theo ta thấy..”

Tam trưởng lão nói:

“Tử Dương bỏ nhà ra đi, sợ trở về gia tộc sẽ bị phạt, nên đành tìm người khác đến để ngụy trang.”

Không phải do bọn hắn ngu ngốc.

Chỉ là Long Tử Dương bỗng dưng lại mang về vị chưởng môn Thiết Cốt Phái đang danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, chuyện này không thực tế chút nào.

“Tử Dương à.”

Một vị trưởng lão mỉa mai nói:

“Ngươi mang đến một tên chưởng môn nhỏ bé làm gì? Sao không mang Dạ Đế đã mất tích mấy ngàn năm trở về, để cho ta chiêm ngưỡng một chút?”

Mọi người vui vẻ bật cười.

Dạ Tinh Thần hơi giật mình.

Không ngờ, cái gia tộc nhỏ bé này cũng từng nghe ngoại hiệu của bổn đế.

Đương nhiên rồi.

Việc mang Dạ Đế trở về, chỉ đơn thuần là châm chọc.

Trên thực tế, Long Tử Dương không kéo bản thể của Dạ Đế Đến đây, thay vào đó là chỉ dẫn đến bản thể trọng sinh mà thôi.

Long Phá Thiên cũng bán tín bán nghi. Dù sao thì, con trai bỏ nhà đi lâu thế, lo sợ bị phạt nên tìm người đến diễn kịch cũng là chuyện dễ hiểu.

Quân Thường Tiếu buồn bực không chỗ nói.

Trước kia người ta cảm thấy mình không giống chưởng môn. Bây giờ người ta không cho mình làm chưởng môn Thiết Cốt Phái luôn.

Có mệt mỏi không cơ chứ!

Có thể..

Để ý đến tâm trạng ta một chút được không!

“Quân chưởng môn đúng không?”

Long Phá Thiên chắp tay nói:

“Trăm nghe không bằng một thấy!”

Làm ơn đi!

Có thể chào hỏi chân thành một chút được không??

Biểu hiện trên mặt của y, hoàn toàn không tin ta là chưởng môn Thiết Cốt Phái!

“Gia chủ!”

Nhị Trưởng lão nói:

“Kẻ này có phải chưởng môn Thiết Cốt Phái hay không, để ta thử vài chiêu là biết thôi mà.”

“Chuyện này…”

“Không sao cả.”

Quân Thường Tiếu nhún vai.

Hắn biết, thử vài chiêu đồng nghĩa với đánh một trận.

“Ha ha!”

Nhị trưởng lão vung tay áo thêm lần nữa, một luồng khí tinh thuần ào ào bộc phát.

“Võ Tông lục phẩm cao đẳng.”

Hệ thống phân tích:

“Sức mạnh tầm 27 vạn cân.”

“Nhân tài cao đẳng, cũng chỉ mới 27 vạn cân thôi sao?”

Quân Thường Tiếu cũng không quan tâm lắm, dù sao thì hắn cũng là Võ Trông nhị phẩm siêu đẳng, sức mạnh lên tới 35 vạn cân cơ mà.

“Chưởng môn.”

Ngay lúc này, Long Tử Dương dùng Truyền m thuật nói:

“Xin người nể tình đệ tử, nhẹ tay một chút.”

Cảnh tượng chưởng môn hành hạ Võ Vương nhị phẩm trên Đài Sinh Tử vẫn khiến hắn vô cùng nể phục. Cho nên hắn sợ chưởng môn ra tay quá nặng, chơi chết Nhị trưởng lão..

Để hắn quản lý sản nghiệp của gia tộc là ý của nhị trưởng lão.

Bình thường gã cũng không có ác ý với mình.

Đương nhiên, Long Tử Dương không cầu tình vì quan tâm đến gã. Chỉ đơn thuần là hắn lo môn phái và gia tộc kết thù với nhau.

“Ừm”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nể tình người, ta sẽ nhẹ tay với hắn.”

Long Tử Dương không biết rằng, thứ giúp ngược đãi Võ Vương nhị phẩm chính là trung cấp Lực Lượng Phù.

Giờ hắn chẳng có thứ gì cả, muốn đánh chết nhị trưởng lão trong một hai quyền cũng rất khó nói.

“Quân chưởng môn.”

Nhị trưởng lão lạnh lùng nói:

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Quân Thường Tiếu xoay tròn hai tay hướng lên không, sức mạnh như dòng nước, cũng xoay tròn theo tay ông ta.

“Long Khiếu Cửu Thiên!”

Đột nhiên, một luồng linh lực mạnh mẽ hiện lên giữa hai tay, rồi dần biến thành một cái đầu long thú mờ mờ ảo ảo đang kéo thân hình dài ngoằng, gào thét xông ra.

“Vù vù!”

Cuồng phong thét gào, sức mạnh bủa vây!

Long thú được biến ra từ võ kỹ kia không chỉ có thân thể to lớn, mà còn sinh động như thật, chắc chắn là mạnh hơn ngàn vạn lần so với mấy thứ hàng nội địa được năm nhúm lông nào đó!

Quân Thường Tiếu đứng giữa sân luyện võ, tóc đen tung bay, khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai chết người.

Chỉ có điều.. hắn đang nhắm mắt.

Trưởng lão Long gia thấy một màn như thế, nụ cười càng lạnh.

Chắc chắn tên này biết bình không chạy nổi nên quyết định bỏ cuộc, chỉ cần đánh được thì nhất định tên này không phải chưởng môn Thiết Cốt Phái.

Ai cũng đã nghe nói về sức mạnh của Quân Thường Tiếu.

Không chỉ miểu sát Võ Vương nhị phẩm trên Sinh Tử Đài, mà còn đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông.

Chiêu này của Nhị trưởng lão đã dùng hơn 30 vạn cân, nếu hắn không gánh được, kết quả nhất định là một tên giả mạo.

Tiểu tử thối.

Đã dám phối hợp với Tử Dương diễn kịch, vậy thì phải trả giá đắt.

Mà kể ra cũng lạ.

Đối mặt với long thú đang gào thét ấy, rõ ràng mấy người Lý Thanh Dương thấy Quân Thường Tiếu nhắm mắt, nhưng mà không lo lắng chút nào.

Sức mạnh này rất kinh khủng đối với bọn họ, nhưng đối với chưởng môn thì chẳng là gì hết.

“Hỏa, huỳnh hoặc chi tinh.”

“Bản chất của sự vật là lễ, người tốt thì đi tìm tâm trí, cúi đầu đáp lễ, con người đều đến từ chí…”

Vào đúng ngay lúc long thú đột kích, Quân Thường Tiếu kiêu ngạo đứng đó, lòng niệm khẩu quyết.

Đan điền của hắn nóng lên, trong nháy mắt hình thành lưới lửa, Linh Hạch xoáy ra vòng linh lực bao phủ trong đó.

“Roẹt!”

Đột nhiên, Quân Thường Tiếu mở to mắt, hai ngọn lửa cực nóng lấp lánh trong đôi mắt ấy.

“Vù vù!”

Trong chớp mắt, một ngọn lửa mạnh mẽ bao phủ quanh người hắn.

Mái tóc và đôi lông mày đen bị bao phủ bởi ngọn lửa nóng, dường như đã biến thành màu đỏ bừng.

Lục Thiên Thiên ngạc nhiên.

Chưởng môn phóng xuất ngọn lửa mạnh mẽ nhường ấy, khiến võ tu băng hệ như nàng cảm thấy hơi chập chùng.

Đâu chỉ mỗi nàng.

Dạ Tinh Thần cũng vô cùng ngạc nhiên.

Về phần mấy người Long Phá Thiên đứng cách hơi xa, lúc khí nóng ập đến, bọn hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Quân Thường Tiếu đã giơ tay chém xuống rồi.

“Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm!”

“Vù Vù!”

Vừa dứt lời, những ngọn lửa bùng lên lại gộp vào một chỗ trong nháy mắt, rồi bắn đi theo hướng bàn tay hắn. Vì tốc độ lao đi quá nhanh khiến người ta có cảm giác, đó là một cú đấm lửa.

“Tách tách tách!”

Ngọn lửa đó va chạm mạnh với không khí, tạo ra những tiếng nổ “đùng đùng”!

“Không xong!”

Nhị trưởng lão đột nhiên chuyển biến sắc mặt.

Ầm!

Cú đấm lửa cực mạnh đó tấn công con long thú đang gào thét, trực tiếp đánh tan linh lực hội tụ, khiến thân thể nó bốc hơi trong nháy mắt.

“Bịch bịch bịch!”

Chiêu thức của Nhị trưởng lão bị đánh tan, cả người bị đẩy lùi đến cửa đại sảnh, hai tay bám vào thành cửa, mười ngón tay gã ấn lõm cả khung cửa, mới có thể giữ vững cơ thể mình.

“Phụt!”

Kinh mạch rối loạn, máu tươi phun ra.

Một chữ thôi, Thảm!

“Xoẹt.”

Quân Thường Tiếu vung tay áo lên, ngọn lửa đỏ rực tràn ngập giữa sân luyện võ trong đại sảnh lập tức tiêu tán, biến thành những sợi linh lực hỏa hệ trở về cơ thể.

Xuất ra một chiêu khiến mọi người chấn động, đồng thời khiến Nhị trưởng lão hộc máu.

Nói ra thì dài dòng nhưng thật ra tất cả những hành động đó chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Long Phá Thiên trợn tròn mắt.

Mấy trưởng lão Long gia khác cũng trợn tròn mắt.

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đứng phía sau Quân Chưởng môn cũng mở to mắt nhìn. Dĩ nhiên, ai mà nghĩ chưởng môn đột nhiên lại thi triển ra chiêu thức mạnh đến thế cơ chứ!

Dạ Tinh Thần và Lục Thiên Thiên kiên định nói:

“Đây chắc chắn là võ kỹ thần phẩm!”

¬¬¬¬¬¬

P/s: Hết cao trào này lại đến cao trào khác, đây mới là nam nhân chân chính.


Bình Luận (0)
Comment