Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 392 - Chương 392. Không Một Chút Khẩn Trương, Còn Muốn Nhảy Một Điệu!

Chương 392. Không một chút khẩn trương, còn muốn nhảy một điệu!
“Các ngươi đồn cái gì cơ, tên Long Tử Dương bỏ nhà ra đi ấy đã về rồi á?”

“Cái gì? Tên đó quay về rồi hả? Gia chủ có đè hắn ra quất mông không?”

“Có thật là không bị phạt gì hết luôn à!”

“Không phải chứ? Vứt bỏ sản nghiệp gia tộc cũng sắp một năm đến nơi rồi, vậy mà quay về lại không bị phạt cái gì sao?”

Nội viện, không ít người thuộc dòng chính Long gia đang xôn xao bàn tán.

Từ vẻ mặt và lời nói, không khó nhận ra bọn hắn đều đang chờ xem Long Tử Dương lĩnh phạt, chờ xem hắn mất hết mặt mũi.

Tuy là nhi tử của gia chủ, nhưng hắn lại không thể tu luyện võ học Long gia, trong mắt các đường huynh đường đệ, hắn không được yêu thích cho lắm.

Tuy vậy, hắn vẫn còn có thân phận nhi tử của gia chủ.

Nếu không đãi ngộ của Long Tử Dương ở Long gia, sợ rằng không khác gì so với thiên tài ngã ngựa Tiêu Tội Kỷ.

“Nghe nói, tên Tử Dương đó dẫn theo chưởng môn Thiết Cốt Phái trở về, gia chủ và các trưởng lão đều vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn trừng phạt hắn.”

“Thiết Cốt Phái? Đó không phải là môn phái đang gây xôn xao trong thành gần đây sao?

“Nghe nói chưởng môn Thiết Cốt Phái tuổi tác tầm tầm chúng ta, thế nhưng lại có thể đánh bại Võ Tông đỉnh phong, thậm chí là Võ Vương nhị phẩm nữa!”

“Lợi hại đến vậy sao?”

“Các ngươi không ngờ được đâu, tên Tử Dương kia đã gia nhập Thiết Cốt Phái, lần này trở về là muốn tham gia đại luận võ gia tộc!”

“Một phế vật đến võ kỹ phổ thông nhất của gia tộc cũng không học được, vậy mà cũng dám tham gia đại luận võ gia tộc, ai cho hắn can đảm này vậy?”

“Ta còn nghe nói, không ít đệ tử Thiết Cốt Phái cũng đến đây, hiện giờ đang được gia chủ an bài tại tiểu viện độc lập bên Tây viên.”

“Những đệ tử môn phái này, nghe nói đánh với đệ tử Thánh Tuyền Tông hơn bảy mươi trận, một trận cũng không thua, thực lực phi thường cường hãn, đi, chúng ta qua xem thử.”

Tây viên, trước đình viện độc lập.

Đệ tử Long gia người nhảy lên cao quan sát, người trực tiếp chắn ngay trước cửa.

Nhưng tiếc là, đứng nửa ngày trời cũng không thấy ai từ phòng đi ra, khiến họ không khỏi tự hỏi, bên trong thực sự có người ở sao?

Có thì có đó.

Chính là Quân Thường Tiếu với một nhóm đệ tử.

Bọn họ từ đầu đến giờ luôn ở trong phòng tự tu luyện, nào như dòng chính Long gia các ngươi, đại luận võ gia tộc sắp bắt đầu rồi mà còn có thời giờ rảnh rỗi đi hóng hớt.

… …

Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử đi theo Long Tử Dương, một là giúp hắn tránh bị trách phạt, hai là hy vọng hắn giành lấy ngôi quán quân, từ đó rạng danh Thiết Cốt Phái.

Nơi này là sân nhà người ta.

Bởi vậy để đám người Lý Thanh Dương đều ở trong phòng tu luyện, không cho lộ diện, tránh cho cướp mất huy hoàng của sư đệ.

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi tuy rất muốn ra ngoài đi thăm thú thành Long Dương, bất quá cũng chỉ có thể an phận ở trong phòng tu luyện.

Ngược lại Liễu Uyển Thi vì không bị việc tu luyện trói buộc, bình thường đều mang Diêu Mộng Oánh ra ngoài du ngoạn, khi về còn mua không ít món đồ nhỏ ly kỳ cổ quái.

Ba ngày sau, đêm trước ngày đại luận võ gia tộc.

Long Tử Dương tìm đến Quân Thường Tiếu, bày ra gương mặt khổ não nói:

“Chưởng môn, vì nguyên nhân lần này đệ tử trở về tham gia đại luận võ môn phái, rất nhiều đường huynh đang bế quan tu luyện đồng loạt xuất quan, cùng tham gia luận võ.”

“Sợ rồi sao?”

“Cũng không phải là sợ, chỉ là tinh thần có chút bất an.”

Long Tử Dương thiên phú rất không tệ, chỉ là những đường huynh đó không những có linh căn thượng phẩm, ngay cả việc lĩnh ngộ võ học gia tộc cũng rất có thiên phú, thực lực so với hắn mạnh hơn nhiều.

Ví dụ như Tam đường huynh, trước khi hắn rời nhà thì tu vi đã đột phá đến Võ Sư lục phẩm, cũng nắm vững được không ít võ kỹ Long gia.

Còn có Đại đường huynh và Nhị đường huynh sớm đã đạt đến Võ Sư thất phẩm, người trước còn có cực phẩm linh căn, được xem là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ dòng chính Long gia.

Nói vậy.

Long Tử Dương so với các đường huynh, tuổi tác cũng chỉ cách hai ba tuổi, cảnh giới vì cái gì lại cách xa như vậy?

Rất đơn giản, người ta tu luyện tâm pháp độc môn Long Tức Quyết của Long gia, phẩm chất đã đạt đến cực phẩm cao giai, nghe nói có thể sánh ngang thánh phẩm.

Long gia có thể đứng vững tại thành Long Dương, lại có thực lực ngang ngửa tông môn tứ ngũ lưu, toàn bộ là dựa vào Long Tức Quyết - tâm pháp đẳng cấp cao này.

Trên Tinh Vẫn đại lục, thế lực dựa vào tâm pháp để xây tông lập phái nhiều không kể xiết.

Nổi tiếng nhất, đến giờ vẫn không ai vượt qua được chính là Thái Huyền Thánh Tông, dựa vào tàn quyển Thái Huyền Băng Tâm Quyết thiếu sót, tự mình sáng lập ra một tông môn nhất lưu!

Tâm pháp Long gia mạnh, tốc độ tu luyện của dòng chính cực kì nhanh.

Long Tử Dương đúng là có thiên phú không tệ, nhưng lại không thể tu luyện bất cứ võ học nào của gia tộc, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn con đường tu luyện thông dụng, bị các đường huynh đường đệ bỏ xa cũng là bình thường.

Chính là vì biết võ học của gia tộc rất mạnh, Long Tử Dương mới xuất hiện khẩn trương trước khi bắt đầu đại luận võ gia tộc, sợ bản thân đánh không lại các đường huynh, không cách nào làm rạng danh Thiết Cốt Phái.

“Bổn tọa đang có một bình thuốc an thần, uống hết nó sẽ không còn lo lắng nữa.”

Quân Thường Tiếu lấy ra một bình nhỏ, đưa cho đối phương.

Long Tử Dương có chút không hiểu.

Nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng chưởng môn, ngay lập tức mở nắp bình rồi ngửa cổ uống cạn trong một hơi.

Vị có chút đắng, lại hơi có hương rượu mạch nha.

“Hô hô!”

Đột nhiên, từ trong cơ thể Long Tử Dương bộc phát ra một cỗ hơi thở cường hãn.

Cảm giác của hắn với thuộc tính thiên địa cũng được tăng cường trong nháy mắt!

Không sai.

Thứ hắn uống chính là dịch cải tạo tư chất cực phẩm!

“Chưởng… chưởng môn…”

Long Tử Dương cảm nhận được cơ thể và cảnh giới tăng lên, nhất thời trợn to mắt, nói:

“Đây… đây là chuyện gì thế này?”

Quân Thường Tiếu hỏi:

“Còn khẩn trương nữa không?”

“Rắc!”

Long Tử Dương vừa nắm lại song quyền, trong nháy mắt cảm nhận được lực lượng còn lớn hơn tụ hội trong kinh mạch.

Hắn hai mắt hừng hực nói:

“Không một chút khẩn trương, còn muốn nhảy một điệu!”

… …

“Chúng ta cùng bắt chước tiếng mèo, cùng nhau kêu meo meo meo…”

Sáng sớm ngày thứ hai, một thanh âm sang sảng, sống động lại có tiết tấu vang vọng khắp nội viện Long gia.

Trong đình viện, Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh đứng trước đội hình, một hồi “bắt chước tiếng mèo” lại một hồi “meo meo meo”, đám người Lý Thanh Dương với Tiêu Tội Kỷ đứng phía sau cùng tập nhảy.

Dù không có ở môn phái, nhưng cũng không thể bỏ bài thể dục buổi sáng.

“Đây là cái tiếng gì vậy?”

Dòng chính Long gia dậy sớm nghe tiếng ồn ào mà tìm đến.

Ngó qua cửa viện mở rộng, thấy đệ tử Thiết Cốt Phái thực hiện những động tác kỳ quái, người nào người nấy cũng mắt trợn mắt há hốc miệng.

“Thật quá mất mặt!”

“Đường đường là thanh niên trai tráng còn chu mỏ!”

“Nếu bị người ngoài nhìn thấy, mặt mũi Long gia ta sẽ bị tên khốn kia vứt sạch!’

Dòng chính Long gia nhao nhao khinh bỉ.

Nếu là trước đây bị nhiều người nhìn đến vậy, lại còn là đồng tộc, Long Tử Dương khẳng định sẽ thấy rất mất mặt, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn nhập tâm vào điệu nhảy.

Bài nhảy thể dục buổi sớm này có thể làm cho tâm tình thoải mái, đợi đến khi các ngươi tự thân thể nghiệm, hẳn là sẽ giống như ta không cách nào dừng lại được!

Hết một khúc nhạc, Quân Thường Tiếu đóng Ma phẩm máy phát nhạc ( m Hưởng) lại, nói:

“Đi thôi.”

“Soạt!”

Hắn phất lên tay áo, cất bước rời đi.

Chúng đệ tử theo phía sau, đi ra ngoại viện dưới ánh nhìn của dòng chính Long gia.

Hôm nay là đại luận võ gia tộc của Long gia, mặc dù trời vừa tờ mờ sáng, đã không ít người thuộc dòng chính tụ tập.

Trên sân luyện võ.

Quân chưởng môn mang đệ tử tiến vào, nhất thời thu hút ánh mắt của họ.

“Theo sau hẳn đều là đệ tử Thiết Cốt Phái.”

“Sao lại có cả đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi?”

“Nhìn qua cũng không có gì nổi bật, thế mà có thể liên tiếp thắng Thánh Tuyền Tông hơn bảy mươi trận, chuyện này thực sự có chút khó tin.”

Sự xuất hiện của Quân Thường Tiếu và đệ tử đã làm dấy lên làn sóng nghị luận trong dòng chính Long gia.

“Tử Dương đệ đệ.”

Ngay lúc đó, một người thanh niên tướng mạo bất phàm tiến tới, tươi cười mở miệng chào hỏi.

Long Tử Dương khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đáp một tiếng:

“Nhị đường huynh.”

Nhị đường huynh Long Tử Sơn tiến đến trước mặt Long Tử Dương, thấp giọng nói:

“Gia nhập Thiết Cốt Phái, sau đó trở về tham gia đại luận võ gia tộc, hiện tại ngươi cũng coi như có chút tiền đồ rồi.”

“Bất quá.”

Hắn nhếch mép cười một tiếng, nói:

“Đợi chút nữa bắt đầu luận võ, nếu như gặp phải ta thì đừng có như lần trước ôm đầu, chạy loạn quanh sân luyện võ đấy.”

“… …”

Long Tử Dương sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tô Tiểu Mạt đứng bên cạnh nhìn điệu cười của Long Tử Sơn, đoán ra hắn đang cố ý chế giễu sư đệ, thiếu chút nữa không nhịn được mà chạy sang đá một cước.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Chưởng môn đã dặn rồi, ngày hôm nay là võ đài biểu diễn của sư đệ, mình không thể đảo khách thành chủ được.


Bình Luận (0)
Comment